Người dịch: LC + Chim Ba Chân

Lúc Diệp Ly Châu vừa tỉnh dậy, thì cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng đã không tốt. Diệp Ly Châu ra đời vào giờ Tý ngày mười lăm tháng bảy, trời sinh âm khí nặng, bị tai hoạ quấn thân. Khi còn bé, cao tăng nói nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời ở trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn.

Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương yêu nàng nhất. Một cô con gái tốt như vậy, sao sẽ nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni cô.

Năm đó được ba tuổi, bà vú của Diệp Ly Châu nhất thời sơ ý, buổi tối mùa đông trước khi đi ngủ đã quên đóng cửa sổ, hại nàng bị rét cóng một đêm, bệnh nặng một trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa thì chết non.

Cha của Diệp Ly Châu là thừa tướng hiện nay. Diệp thừa tướng đã mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng không dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới gặp Diệp Ly Châu một lần.

Diệp Ly Châu tu hành ở Minh Phật Tự sắp được mười năm, qua hai tháng nữa, chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng.

Mấy ngày gần đây, sức khỏe nàng lại kém đi. Nàng thường xuyên ho khan, tức ngực, trên khăn tay cũng dính loang lổ vết máu. Sư trụ trì trong chùa nói Diệp Ly Châu không chịu cắt tóc thành ni thoát ly phàm tục, Phật tổ cũng không bảo vệ được nàng nữa, để nàng sớm ngày về nhà, nói không chừng có thể gặp được quý nhân.

Diệp Ly Châu dùng một tay gạt ra bức màn sa màu xanh.

Nàng vừa tỉnh lại, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống, hệt như mây mù, áo lót màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế.

Dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người, chính nàng cũng không biết. Ni cô trong chùa từ trước đến nay không thảo luận về dung mạo của con gái, nhưng thật tâm mà nói, Diệp Ly Châu đúng là một báu vật.

Tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là một đôi mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xuân, lúc nào cũng như đang mê hoặc người khác. Trời sinh chênh chếch giữa ấn đường là một điểm chu sa đỏ xinh đẹp, đã giảm bớt đi vẻ quyến rũ trên người nàng, cho nàng thêm mấy phần ngây thơ.


Mềm mại đáng yêu và ngây thơ hồn nhiên cùng tồn tại, là trí mạng nhất.

Bởi vì sức khỏe không tốt, sắc mặt nàng thường tái nhợt, cánh môi cũng là màu hồng nhạt. Trong chùa không cho phép người khác hầu hạ, Diệp Ly Châu đều là tự rửa mặt, tự mặc quần áo.

Nàng cầm lấy một cái áo dài màu xanh, che lại dáng người xinh đẹp lung linh của mình. Ngồi xuống bên cửa sổ, nàng đem mái tóc đen buộc lên, rồi đội lên một cái mũ nhỏ màu xanh.

Diệp Ly Châu đi ra sau núi, vốc một vốc nước suối rửa mặt và tay. Lúc sắp quay về, nàng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.

“Ta nghe sư phụ nói, tháng này Châu Châu sắp phải trở về rồi.”

“Châu Châu trở về? Về đâu cơ?”

Hai người đang nói chuyện là hai đệ tử nhỏ bên người Ngộ Tâm sư thái, sư trụ trì của Minh Phật Tự. Một người gọi là Thanh Song , một người gọi là Thanh Tuệ .

Thanh Song nói: “Đúng nhỉ, ngươi không biết. Lúc Châu Châu tới chùa, ngươi còn chưa xuất gia. Bình thường sư phụ cũng chưa từng nói qua. Châu Châu không phải tiểu thư nhà bình thường, mà là con gái của quan lớn. Người nhà cũng lợi hại, quan nhỏ bình thường nhìn thấy cha của Châu Châu còn phải quỳ xuống đấy. Châu Châu được mười lăm tuổi, sư phụ muốn nàng quay về.”

Thanh Tuệ biết bình thường Diệp Ly Châu không có ra vẻ ta đây gì, không kiêu căng không lạnh nhạt, tuy sức khỏe kém một chút, nhưng mỗi một người trong chùa đều thích nàng. Nghe nói Diệp Ly Châu sắp đi, Thanh Tuệ có chút khó chịu: “Hả? Châu Châu sắp đi rồi à? Trước đó ta còn nói, chờ ta hoá duyên góp đủ tiền, sẽ mua cho Châu Châu một cái trâm ngọc trai thật đẹp đấy.”

Trong chùa, mọi người đều đã cạo đầu đi tu, chỉ riêng Diệp Ly Châu là có mái tóc dài xinh đẹp, mặc dù nàng đội mũ nhìn không thấy, nhưng người khác đều biết. Thanh Tuệ vẫn cho rằng Diệp Ly Châu đã xuất gia, nàng chỉ là để tóc tu hành.

“Hừ, ngươi không phải lo không mua được trâm ngọc trai cho Châu Châu, mà là lo Châu Châu đi rồi, cuối tháng không còn ai cùng ngươi xuống núi mua sắm nữa. Ngươi đó nha, đồ nhát gan!” Thanh Song lầu bầu nói, “Những năm gần đây, người cha là quan lớn của Châu Châu về thăm ngày lễ tết, ông ấy còn cúng không ít tiền, chẳng qua, mẹ của Châu Châu lại chưa từng tới. Ta nghe nói, mẹ Châu Châu còn sinh cho Châu Châu một đứa em trai, Thanh Tuệ này, ngươi thấy Châu Châu về nhà rồi, có khi nào sẽ bị người ta bắt nạt hay không hả?”

Thanh Tuệ cũng không biết, các nàng trước giờ cũng không nói mấy chuyện này ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái cũng không để các nàng thảo luận chuyện phàm tục, cũng chỉ nói một chút lúc riêng tư mà thôi.

Thanh Tuệ nâng thùng nước lên, rồi nói: “Quay về ta sẽ nói với Châu Châu, nếu nàng không thích ở nhà, bị người ta bắt nạt, thì phải sớm quay lại, chúng ta và sư phụ đều quý nàng.”

Nước suối trên tay Diệp Ly Châu chưa khô, vẫn ướt nhẹp như trước, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt.

Mỗi năm Diệp Ly Châu gặp cha hai lần, gặp mặt chưa đến hai ngày, cha nàng lại phải quay về kinh thành. Về phần mẹ nàng, từ lúc Diệp Ly Châu tới Minh Phật Tự thì chưa từng gặp lại.

Cha thường nói thân thể mẹ nàng không được tốt, không thể đi xa nhà, cho nên mười năm này, Diệp Ly Châu chỉ nhớ nhung ở trong mộng.

Năm tuổi nàng đã tới Minh Phật Tự, chuyện trước lúc năm tuổi, nàng không nhớ rõ lắm, dung mạo của mẹ, nàng cũng không nhớ rõ.

Lúc trước cha từng nhắc tới với nàng một lần về em trai. Ngay lúc ấy Diệp Ly Châu không hề ghi nhớ, hôm nay nghe trong lời nói bóng gió của Thanh Song, mẹ nàng là bởi vì có em trai mới không đến thăm nàng, trong lòng Diệp Ly Châu hơi có chút chua xót.

Nhưng chỉ là trong chốc lát.

Chưa về đến nhà, chưa nhìn thấy người nhà mình, nàng không thể tùy tiện phỏng đoán.

Diệp Ly Châu quét sân, xa xa có thể nghe được tiếng đàn, là Ngộ Tâm sư thái đang đánh đàn.

Những năm gần đây, Diệp Ly Châu ở trong chùa, học được cầm kỳ thư họa, đều là Ngộ Tâm sư thái dạy nàng.

Sau khi rửa tay, thay váy áo xong, Diệp Ly Châu ngâm trà thơm đưa đến phòng của Ngộ Tâm sư thái.


Khuôn mặt của Ngộ Tâm sư thái trong sáng, siêu phàm thoát tục, Diệp Ly Châu đặt trà xuống: “Sư phụ, mời người dùng trà.”

Ngộ Tâm sư thái gật đầu: “Ly Châu, con cũng đi dùng cơm chay đi.”

Diệp Ly Châu đang muốn xoay người, Ngộ Tâm sư thái lại gọi nàng một tiếng: “Ly Châu.”

Ly Châu nâng mắt nhìn về phía Ngộ Tâm sư thái.

“Con quay về thế tục rồi, thì không quay lại được nữa. Một khi đã quyết định hoàn tục, thì không thể quay đầu.” Ngộ Tâm sư thái nói, “Ở lại đây, Phật tổ có thể bảo vệ con một đời bình an, nếu con rời đi, sinh tử khó đoán.”

Ly Châu khẽ mỉm cười: “Thưa sư phụ, đệ tử đã nghĩ xong rồi, đệ tử không muốn cạo đầu xuất gia.”

“Lục căn của đệ tử chưa sạch, hồng trần chưa dứt, nhân gian có khoản nợ cần đệ tử hoàn trả lại, đệ tử không thể khước từ. Sinh cũng được, tử cũng đành, đệ tử đã ra quyết định, sẽ không oán không hối hận.”

Đi ra từ tịnh thất của Ngộ Tâm sư thái, ánh nắng vừa mới xuyên qua ngọn cây rơi xuống trên mặt đất, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn về phương xa, xa xa là cây cỏ rậm rạp, tiếng chim hót líu lo.

Một chú chim hoạ mi bay tới, bỗng nhiên đậu lên vai Diệp Ly Châu. Nàng sờ sờ lưng nó, nó khẽ dùng mỏ mổ ngón tay của nàng, rồi lại vỗ cánh bay đi.

Diệp Ly Châu đi vào phòng ăn, lấy cơm chay, rồi ngồi xuống bên cạnh Thanh Song và Thanh Tuệ.

Thanh Tuệ thỉnh thoảng dùng mắt ngó Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu nhếch môi: “Thanh Tuệ , nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có viết chữ hả?”

Thanh Tuệ nói: “Châu Châu, có phải ngươi sắp đi rồi không, ta có lời muốn nói ngươi biết…”

Lời còn chưa dứt, Thanh Song véo Thanh Tuệ một cái, cầm cái bánh bao nhét vào miệng Thanh Tuệ, rồi nói với Diệp Ly Châu: “Châu Châu à, cháo của ngươi sắp nguội rồi, nhanh ăn cháo đi.”

Diệp Ly Châu cười cười, cúi đầu húp cháo, sức ăn của nàng rất yếu, trước giờ đều ăn xong sớm nhất.

Chờ Diệp Ly Châu đi rồi, Thanh Tuệ nói: “Thanh Song, vừa rồi vì sao ngươi véo ta, còn không cho ta nói chuyện nữa?”

Thanh Song chọc chọc cái gáy của Thanh Tuệ: “Biết vì sao sư phụ đặt tên cho ngươi là Thanh Tuệ không? Bởi vì ngươi đần đó, cho ngươi một chữ Tuệ, là hi vọng ngươi có thể thông minh hơn chút!”

Thanh Tuệ bị chọc đến nước mắt giàn giụa.

Thanh Song nói: “Châu Châu sắp về nhà rồi. Nhất định nàng ấy đang tràn đầy vui mừng, trong lòng vô cùng chờ mong gặp mặt người nhà, ngươi nghìn vạn lần không nên giội nước lạnh nói người trong nhà người ta không tốt. Người ngoài không nên xen vào, có hiểu không? Châu Châu cũng không phải đứa ngốc, sư phụ thường nói Châu Châu thông minh nhất trong đám bọn mình, về nhà rốt cuộc có tốt hay không, đến lúc đó nàng sẽ biết, ngươi không nên phá hư hào hứng của nàng trước.”

Thanh Tuệ nói: “Ta không muốn nói nhiều như vậy. Ta chỉ muốn nói, Châu Châu sắp đi rồi, nhưng trâm ngọc trai mà ta hứa hẹn với nàng còn chưa có tiền mua. Ôi, Thanh Song, ngươi có thể cho ta mượn hai lượng tiền riêng không?”

Thanh Song : “…”

. . .

Diệp Phụ An đã đem mọi việc dặn dò người bên dưới từ sớm, ở trước mặt Hoàng đế đã xin nghỉ mấy ngày, nói muốn đón con gái mình về.


Năng lực làm việc cùng thái độ làm người của Thừa tướng Diệp Phụ An, Hoàng đế biết rõ trong lòng, đột nhiên nghe nói Diệp Phụ An có một cô con gái, Hoàng đế cũng rất tò mò, liền hỏi thêm mấy câu.

Diệp Phụ An thích cô con gái cưng của ông nhất. Từ lúc Diệp Ly Châu vừa ra đời, ông đã hận không thể ngày đêm trông chừng con gái mình.

Hoàng đế muốn hỏi, Diệp Phụ An đầu tiên là khiêm tốn một chút, sau đó lại tỉnh bơ thổi phồng Diệp Ly Châu thành tài nữ kiêm mỹ nữ trên trời khó tìm, dưới đất ít có.

Diệp gia mấy đời trung lương, lại đều là quan văn. Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến một số người sợ hãi, nhưng là một lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế không có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần.

Ông ta có sáu vị hoàng tử, Hoàng đế yêu Quý phi nhất, tự nhiên thiên vị Nhị hoàng tử dưới gối Quý phi. Gần đây, Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.

Thế nhưng thế lực của Thái tử vững chắc, lại có sáu mươi vạn quân của Tần vương làm hậu thuẫn. Hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, thái tử là cháu ngoại trai của Tần vương. Tần vương sát phạt quyết đoán, uy chấn thiên hạ, cho Hoàng đế mười lá gan, Hoàng đế cũng không dám phế Thái tử.

Ông ta không dám, không phải là không muốn. Gần đây, Quý phi thổi gió bên gối, Hoàng đế lại nổi lên dục vọng, muốn kéo Diệp thừa tướng ở phe trung lập về bên phía Nhị hoàng tử.

“Dật Nhi còn chưa cưới Hoàng phi, Diệp tiểu thư thông tuệ như vậy, trẫm nhưng là muốn cho bọn họ một mối hôn sự.”

Trong thư phòng cũng không hẳn chỉ có Hoàng đế và Diệp thừa tướng, còn có mấy quyền thần nữa.

Diệp thừa tướng cười cười, khẽ vuốt chòm râu: “Thần thì cũng muốn để con bé gả cho Nhị hoàng tử, có điều con bé nhà thần lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là thân thể yếu đuối khó hầu hạ, nếu không cũng sẽ không đưa vào trong chùa nuôi dưỡng. Thần nghe nói trong phòng của Nhị hoàng tử điện hạ có mấy thị thiếp, sức khỏe của con bé nhà thần không tốt, bị thị thiếp hơi sơ ý cãi lại hai câu, chắc chắn sẽ tức đến ngất đi, đến lúc đó, nếu con bé có gì không hay xảy ra, lão thần nhất định cũng sống không nổi nữa, đi theo con bé mất thôi.”

Nghe xong lời này, Hoàng đế liền do dự.

Nhị hoàng tử hơi chơi bời một chút, Diệp nữ bạc mệnh, chà đạp chết rồi thì cũng không sao.

Sợ là sợ Diệp nữ bị tức chết rồi, tên ác ôn Diệp Phụ An kia không chết, trái lại muốn trả thù Nhị hoàng tử.

Mặt khác, nghe ý tứ đó của Diệp Phụ An, nếu Diệp nữ vào cửa, thị thiếp khác là không thể tồn tại. Chuyện quan trọng nhất trong hoàng gia chính là khai chi tán diệp, đến lúc đó, Hoàng đế sợ nhất là thân thể Diệp nữ yếu ớt không thể sinh, còn không cho người khác sinh, thậm chí liên thủ với cha nàng ta hãm hại thị thiếp khác, khiến Nhị hoàng tử không có con nối dòng lưu lại.

Hoàng đế cười nói: “Dật Nhi là đứa lỗ mãng, Diệp khanh đã coi trọng con gái rượu như vậy, trẫm cũng không nỡ để một cô gái tốt như vậy bị Dật Nhi chà đạp. Đất Thục có tiến cống một ít tơ lụa, chút nữa Diệp khanh mang về cho Diệp tiểu thư đi.”

Diệp Phụ An đi ra từ Thượng Thư Phòng, mặt mày hồng hào. Con gái cưng của ông há có thể để cho con sói háo sắc Triệu Dật kia chà đạp?

Ông chỉ là thổi phồng con gái mình, khoe khoang một chút thôi, hòn ngọc quý trên tay Diệp Phụ An ông, há là người bên ngoài muốn cưới là có thể cưới được?