Nghiêm Liệt hẹn Ngụy Tịnh ăn cơm, Ngụy Tịnh đồng ý. Chẳng qua là lúc đáp ứng, dáng vẻ cùng lời nói vẫn rất có lễ phép duy trì khoảng cách.

Nghiêm Liệt không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ là muốn cởi ra vỏ bọc của người trước mắt này.

Nói không chừng sau khi cởi được rồi, chờ cô tìm hiểu được tất cả mọi chuyện muốn biết, sẽ lập tức mất đi hứng thú với Ngụy Tịnh, từ đó cũng sẽ không có ý nghĩ gặp lại.

Bữa ăn tối Ngụy Tịnh tới muộn, cô nói đồng nghiệp nhận ca sau xảy ra chút biến cố, nên tới hơi muộn, hàng trong tay cô phải kiểm tra xong giao nhận cô mới có thể đi.

Trang điểm, quần áo vô cùng công phu, Nghiêm Liệt nhìn qua đặc biệt long trọng, tốt tính nói:

"Tôi cũng tới chưa được bao lâu."

Ngụy Tịnh biết nhà hàng này giá cả không thấp, cô hoàn toàn không có thời gian thay quần áo giao hàng ra, sau khi vào cửa còn bị nhân viên phục vụ nhìn hai lần, thiếu chút nữa nói "Giao hàng hỏa tốc mời đi cửa sau". Đến lúc Ngụy Tịnh ngồi vào đối diện Nghiêm Liệt, nhân viên phục vụ mới chắc chắn cô là tới dùng cơm chứ không phải giao hàng.

Ngụy Tịnh có chút lúng túng, dù sao đối mặt với Nghiêm Liệt ăn mặc tỉ mỉ, đây chứng tỏ là rất tôn trọng Ngụy Tịnh. Đáng tiếc Ngụy Tịnh không có cái áo nào có thể đem ra mặc, tất cả đồ của cô đều là sơ mi rẻ tiền.

Nghiêm Liệt để cho Ngụy Tịnh gọi món ăn, Ngụy Tịnh từ chối:

"Hay là Nghiêm tiểu thư chọn đi."

Nghiêm Liệt cầm lấy thực đơn trước mắt, vừa lật trang vừa nói:

"Nhìn dáng vẻ khui rượu trước kia của em, không giống người không biết gọi thức ăn."

Ngụy Tịnh không trả lời những lời này, Nghiêm Liệt đã quen độc thoại.

Nghiêm Liệt tùy ý gọi chút thịt cùng rượu, suốt quá trình ăn cơm cô phát hiện Ngụy Tịnh sử dụng dao nĩa vô cùng quen tay, càng chứng thực suy đoán trong lòng cô.

"Em không chuyển đến ở cùng bạn gái sao?" Nghiêm Liệt cắt một khối thịt bò, lại không ăn, chậm rãi cùng Ngụy Tịnh nói chuyện.

"Bạn gái?" Ngụy Tịnh khó hiểu, "Có ý gì?"

"Lần trước lúc chúng ta gặp nhau ở ga tàu, không phải em đang ở cùng bạn gái sao?"

"Ga tàu?" Ngụy Tịnh nhớ lại một chút, không nhịn được cười, "Đó không phải là bạn gái tôi, là em gái tôi."

"Em gái em? Thật hay giả? Trong vòng các em có rất nhiều chị em gái mà."

"Thật sự là em gái tôi, mặc dù không phải là em gái ruột."

"Ồ? Nhận?"

Ngụy Tịnh có chút vô lực: "Tôi và em ấy ở cùng một nhà."

"Thật sự là người một nhà? Vậy ngày đó tôi nhìn cô ấy ôm em một bộ dáng vẻ thâm tình chân thành."

"Bởi vì trước đó em ấy sang Mỹ đi học, xa tôi gần ba năm, khoảng thời gian trước có trở về thăm tôi, có lẽ phải một năm không về được, cho nên có chút kích động."

Nói đến chuyện em gái Ngụy Tịnh giống như thật cao hứng, Nghiêm Liệt "Uy hiếp" giảm xuống uống một chút rượu, ý vị sâu xa.

"Em ấy từ nhỏ đã rất dính tôi, bây giờ trưởng thành, cao hơn tôi rồi, cá tính cũng thành thục hơn so với trước kia, lúc vừa trở về tôi còn có chút không nhận ra em ấy."

Nghiêm Liệt rất thích trạng thái giao lưu bây giờ, Ngụy Tịnh chịu mở lòng với cô, thậm chí có thể hàn huyên tới chuyện người nhà.

Bách tiên sinh xuất hiện tạo ra hiệu quả ngoài ý muốn, hóa ra lấy thân phận người thẳng để tới gần Ngụy Tịnh, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Có thể thấy, ở phương diện tình cảm, Ngụy Tịnh từng có vết thương, nếu không cũng sẽ không đối với người muốn cùng cô "Qua lại" phòng bị nghiêm ngặt như vậy.

Giống như nhìn thấy giới thiệu phim điện ảnh đặc sắc, nhưng chưa chiếu phim, chỉ trong chốc lát khiến người kìm nén đến khó chịu --- rốt cuộc nội dung phim là như thế nào, chiếu nhanh lên một chút để tôi còn xem đây.

Nghiêm Liệt đang suy nghĩ cách tiến thêm một bước, không thể quá nhanh, sợ rằng hứng thú lúc này sẽ bởi vì thâm nhập quá nhanh mà biến mất; cũng không thể quá chậm, chậm sẽ khiến lòng như lửa đốt làm mình khó chịu.

Đến cuối bữa cơm, Ngụy Tịnh kể hăng say nói xin lỗi với Nghiêm Liệt:

"Xin lỗi, Nghiêm tiểu thư, có lẽ là rất lâu rồi không có người cùng tôi trò chuyện những thứ này, hôm nay tôi nói chuyện của mình hơi nhiều, cô bỏ qua cho."

Nghiêm Liệt phát hiện, theo lời nói của Ngụy Tịnh mà hỏi một chút vấn đề, như vậy dường như tương đối dễ lấy được câu trả lời:

"Không phải em và bạn học cùng đội bóng kia quan hệ không tệ? Người ở sân golf của Hứa Tranh vẫn còn tốt chứ?"

Ngụy Tịnh nghĩ thầm, cái từ "Quan hệ bạn học" này dùng ở đây thật kỳ quái.

Cô "Ồ" một tiếng, có chút lúng túng nói: "Thật ra bạn học kia, sau đó không biết tại sao không liên lạc với tôi nữa. Trước kia nhận được tiền lương muốn mời cô ấy đi ăn cơm, nhưng gọi điện thoại cho cô ấy thì không bắt máy. .. Ừ, nếu như vậy thì thôi. Người ở sân golf kia, tuần trước cũng về nhà, nói là về nhà kết hôn rồi, cho nên, đều như vậy."

"A! Bạn học đó cũng quá không coi trọng tình nghĩa đi, em là vì cô ta mà thiếu nợ, cô ta lại trốn tránh em, là sợ em tìm đến đòi tiền sao? Đây vốn là lỗi của cô ta!" Nghiêm Liệt nghe loại chuyện này, tinh thần chính nghĩa dâng cao, không nhịn được nhắc tới.

"Không sao." Ngụy Tịnh đúng là rất rộng lượng, "Gánh nặng nhà cô ấy khá nhiều, tôi một người sống qua ngày, không dùng đến bao nhiêu tiền."

"Cái này không chỉ là chuyện tiền." Nghiêm Liệt nhắc nhở cô, "Người em gặp là tôi, tôi có thể không so đo một vạn tệ với em, nhưng nếu đổi thành người khác có thể sẽ không như vậy, nói không chừng còn tìm em gây phiền toái. Tính cách này của em, hừ, cũng quá dễ dàng bị thua thiệt đi."

"Tiền." Ngụy Tịnh dường như nghĩ tới điều gì, "Khi chết cũng không mang theo được, không có ý nghĩa gì. Quan trọng là người còn sống, quan trọng hơn chính là sống vui vẻ, chỉ như vậy mà thôi."

Ngay lúc này, trong nháy mắt, Nghiêm Liệt bị một vệt ánh sáng lóe lên một cái.

Cô cúi đầu nhìn, trên ngón áp út của Ngụy Tịnh đeo một chiếc nhẫn.

Lúc Nghiêm Liệt đưa Ngụy Tịnh về nhà có một khoảng thời gian rất dài hai người đều trầm mặc, dường như thân phận địa vị quyết định giữa các cô trừ chuyện riêng của bản thân, sẽ không có đề tài nào khác.

Nhưng bây giờ so với chuyện riêng tư thì điều càng khiến Nghiêm Liệt có hứng thú tìm hiểu là, chiếc nhẫn trên ngón áp út Ngụy Tịnh là có ý nghĩa gì.

Có thể cô không thường xuyên đeo, cũng có thể là đeo mà Nghiêm Liệt không phát hiện, nhưng rất rõ ràng chiếc nhẫn kia giá trị không nhỏ.

Nghiêm Liệt muốn hỏi một câu liên quan tới chuyện chiếc nhẫn, chẳng lẽ Ngụy Tịnh còn có thể trả lời là em gái đưa sao?

Quên đi, vấn đề hôm nay kết thúc ở đây, để hảo cảm cùng vui vẻ và sức hấp dẫn duy trì lâu hơn một chút, câu đố chờ công bố chậm sẽ càng thú vị.

Nghiêm Liệt hết sức hưởng thụ mập mờ hiện tại, có lẽ ngay cả mập mờ cũng không phải, chỉ có thể coi là cơ hội đến gần Ngụy Tịnh.

Thỉnh thoảng cô nhìn một chút đứa nhỏ ngồi ghế cạnh tài xế, tiểu hài tử rõ ràng mệt mỏi, nhưng ôm hai vai của mình lên dây cót tinh thần, ánh mắt cố gắng mở to.

Điện thoại Nghiêm Liệt phát ra bài hát "Thích" của Trương Huyền.

"Trong mẩu chuyện, có những điều chia ly,

Có những sai lầm sâu sắc khắc ghi.

Vẫn chẳng thấu hiểu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này,

Làm sao chủ động, làm sao nắm chặt tay ai đó không rời.

Nỗi niềm cô đơn đó, có những điều khác biệt,

Tôi lựa chọn ở lại chẳng nói thêm một lời.

Cuộc sống ấy, hãy còn nhiều điều hào hứng phấn khích,

Chẳng có gì mà tôi cho rằng mình có thể nắm bắt được.

Em đã không còn cảm thấy mất đi ai đó là một điều luyến tiếc.,

Có đôi khi chỉ muốn nghe chị hát hết bài ca này.

Trong khung cảnh mà tất cả mọi thứ đều chẳng tồn tại,

Em thích chị nhất đấy..."

(Bản Vietsub thuộc về Almost Lover. Mình không edit được hay đúng nghĩa nên đã xin phép dùng bản dịch của Almost Lover. 

Đây là Vietsub bài "Thích" mà Tô Lưu Tây và Uân Hành cover lại cho Kịch Truyền Thanh. Vì mình không tìm được Vietsub bản gốc của Trương Huyền.

https://youtu.be/fksLvRKNemQ

P/s: Là KTT đưa mình đến đây đó, hay tuyệt \( ̄▽ ̄)/ )

Có lẽ là hát quá êm tai, dễ nghe đến khiến hai mắt Ngụy Tịnh rũ xuống, che một tầng không nói rõ được, sương mù làm người say mê.

Nghiêm Liệt rất muốn nói với Chu Mật, cậu nhìn đi, cậu nên học theo mình, dần dần phát triển, hưởng thụ trọn vẹn quá trình ở chung làm kinh tâm động phách*, khiến mỗi một lần tiến lại gần đều trở thành một ngày kỷ niệm.

(*kinh tâm động phách: rung động lòng người)

Nghiêm Liệt cũng quên mối tình đầu của Chu Mật là ai, hoặc là Chu Mật căn bản không có mối tình đầu.

Cái kiểu vừa quen biết liền trực tiếp tới đè người, có lẽ cả đời cũng sẽ không hiểu cái gì gọi là "Yêu" .

Sau bữa cơm này, Nghiêm Liệt không chỉ hiểu được thân thế của Ngụy Tịnh, còn lấy được số điện thoại di động của cô.

Mặc dù Ngụy Tịnh cảm thấy hai người họ trao đổi số điện thoại không phải rất cần thiết, nhưng Nghiêm Liệt vẫn kiên trì.

"Tôi cảm thấy tôi với em rất có duyên, có thể ra ngoài ăn cơm tán gẫu. Sau này em muốn tìm người ăn cơm thì tìm tôi nha, tôi bồi em."

Nghiêm Liệt ngồi trong xe, rất thỏa mãn thưởng thức người đứng bên cạnh mình, Ngụy Tịnh cùng bóng đêm hòa làm một.

"Như vậy không tốt. . . Nghiêm tiểu thư đưa tôi đi đều là nhà hàng cao cấp, tôi không có tiền cùng ngươi chia đều, cũng không thể luôn tiêu tiền của cô. Vả lại, tôi còn đang thiếu cô 7500."

"Không phải em đã nói rồi sao? Tiền không quan trọng. Đối với tôi mà nói, cùng em tán gẫu mới là chuyện vui vẻ nhất." Nghiêm Liệt đột nhiên cảm thấy mình cũng sẽ nói lời sến súa buồn nôn này sao.

"Ừm." Ngụy Tịnh cúi đầu, rất rõ ràng đang xấu hổ, "Vậy, lần sau gặp lại. Ngủ ngon, Nghiêm tiểu thư."

"Ngủ ngon." Nghiêm Liệt nở một nụ cười vô cùng xán lạn. Đến khi Ngụy Tịnh đã quay đầu đi được mấy bước, Nghiêm Liệt bỗng nhiên có loại cảm giác không muốn, bật thốt lên:

"A, tôi đột nhiên nghĩ đến, tôi không biết khui rượu."

Ngụy Tịnh quay đầu, Nghiêm Liệt nói: "Em có thể tới nhà tôi giúp tôi khui rượu không? Tối nay tôi có hứng thú, muốn uống thêm chút."

Lúc nói những lời này, Nghiêm Liệt dựa vào ghế xe, lễ phục thấp ngực không che giấu được vóc người ngạo nhân của cô, ngực hơi phập phồng.