Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên so với hoa tường vi màu trắng trong bình còn động lòng người hơn.

Bùi Cảnh Hàn mỉm cười nhìn nàng, hắn thích Ngưng Hương dịu dàng ngượng ngùng, cũng thích Tố Nguyệt hoạt bát dí dỏm, các nàng chính là hai đại nha hoàn mà hắn hài lòng nhất, khó có được nhất chính là hai người tỷ muội đồng tình, Ngưng Hương thì hắn chưa bao giờ lo lắng, hiện tại xác thực Tố Nguyệt sẽ không ăn dấm chua với Ngưng Hương, hắn liền hoàn toàn yên tâm.

"Đúng rồi, vừa mới rồi ta đọc hai câu kia, lập lại lần nữa cho ta nghe nào.

" Tự mình châm trà, Bùi Cảnh Hàn tương đối cảm thấy hứng thú hỏi.

Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông Tố Nguyệt suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.


Bùi Cảnh Hàn gật gật đầu, thuận miệng nói: "Từ ngữ không tệ, từ đâu mà biết được? Còn nhớ toàn bộ câu không?"Tố Nguyệt sao lại không nhớ rõ được?Đời trước khi biểu cô nương Thẩm Từ Từ đến Hầu phủ làm khách, cũng mang theo vài bài thơ do chính nàng ta làm, lão phu nhân cùng phu nhân nghe thấy liền khen hay, ngay cả Hầu gia Bùi Chính cũng khen không dứt miệng, chính mình còn sao chép trong đó một câu rồi treo vào thư phòng, danh tiếng tài nữ Thẩm Từ Từ nhanh chóng truyền khắp thái An phủ.

Bùi Cảnh Hàn tập võ, nhưng toàn thân hắn cũng toát ra quý khí công tử thế gia, thư phòng của hắn cất giữ không ít sách hay, tất nhiên cũng tán thưởng tài văn chương của Thẩm Từ Từ.

Thẩm Từ Từ tới làm khách trước khi rời khỏi Hầu phủ, đã tặng cho Bùi Cảnh Hàn một quyển thơ ca của nàng ta, Bùi Cảnh Hàn thường thường lật xem, Tố Nguyệt vĩnh viễn đều nhớ hình ảnh hắn lười biếng nằm ở trên giường, nhìn vào trang sách, trong mắt toát ra sự nhớ nhung.

Khi đó Tố Nguyệt, đối với Thẩm Từ Từ chỉ có hâm mộ.

Có lẽ thân phận Thẩm Từ Từ là do trời sinh, nhưng tài văn chương của nàng ta là tự mình có được, còn nàng chỉ là nha hoàn nho nhỏ, ngay cả tư cách ghen tị với Thẩm Từ Từ cũng không có.

Mãi cho đến khi nàng bị người khác trói tay chân lại, mặt tràn đầy phẫn hận trừng mắt nhìn Thẩm Từ Từ, nữ nhân kia tới gần nhẹ nhàng nói vào tai nàng vài câu, nói những câu thơ kia đều là do người khác sáng tác ra, nàng ta chỉ muốn mượn nó để được Bùi Cảnh Hàn xem trọng, còn mỉa mai nàng thách nàng đi tới trước mặt Bùi Cảnh Hàn tố cáo.

Thẩm Từ Từ thực sự vô cùng hiểu được cách làm tức chết người khác.

Nàng ta không nói ra sự thật đó, Tố Nguyệt chỉ biết hận nàng ta lòng dạ ác độc, nhưng khi nghe được sự thật đó , Tố Nguyệt vừa hận vừa không cam lòng, không cam lòng bản thân mình lại thua một kẻ lừa đảo xảo trá.

Dù không cam lòng nhưng cũng đành bất lực, chẳng phải là so với hận lại càng thống khổ hơn sao?Cũng may ông trời thương nàng, để cho nàng có cơ hội sống lại lần nữa.


Tố Nguyệt thả hạt dưa trong tay vào lại trong đĩa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, khó khăn mang hai câu thơ kia nói ra.

Xuất phát từ lòng hâm mộ, nếu như Thẩm Từ Từ làm những câu thơ kia thì Tố Nguyệt cũng sẽ nói, nhưng nàng chỉ là nha hoàn, nếu như nàng nói năng quá lưu loát, Bùi Cảnh Hàn ngược lại sẽ sinh nghi nàng vì sao đột nhiên hứng thú với thi thơ như vậy, tựa như hắn chưa bao giờ hoài nghi những câu thơ kia không phải là Thẩm Từ Từ sáng tác ra, chỉ sợ nàng vừa nói ra, Bùi Cảnh Hàn sẽ lập tức hỏi nàng là từ đâu mà có.

Ngoại trừ câu mà Bùi Cảnh Hàn thích nhất kia, những câu khác Tố Nguyệt đều cố ý nói sai hoặc là làm bộ nhớ không rõ , "Đây là năm trước lúc ta đi dạo ở hiệu sách vô tình phát hiện một quyển sách, một quyển sách vừa cũ kỹ vừa nát, bìa bao cũng không có, ta lật hai trang, cảm thấy bên trong có vài câu thật đọc lên thật dễ nghe, liền dùng hai mươi văn tiền mua, hừ, một cuốn sách cũ như vậy lại dám thu của hai lượng bạc, ta! ""Cầm đến cho ta nhìn một chút.

" Bùi Cảnh Hàn có chút hưng phấn cắt đứt lời càu nhàu của nàng, mơ hồ cảm thấy có khả năng Tố Nguyệt đã phát hiện ra một tài năng bị cất giấu.

"Hả?"Tố Nguyệt hoảng sợ nhìn hắn, "Thế tử muốn xem? Nhưng ta lại nghĩ cuốn sách kia quá cũ, cho nên lúc Ngưng Hương bị cảm lạnh ta thuận tay bỏ vào bếp để nấu thuốc cho muội ấy! "Bùi Cảnh Hàn đột nhiên đứng dậy, oán hận đập tay xuống bàn đọc sách.

Tố Nguyệt vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhận tội, "Thế tử, ta, ta! ""Không trách ngươi, chẳng qua là ta cảm thấy đáng tiếc.


" Bùi Cảnh Hàn cũng không phải là người không phân biệt phải trái, thấy nàng sợ hãi như vậy, sau khi bình tĩnh một lát lại ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, thấp giọng hỏi: "Cái bài thơ khác ta còn nhớ chút gì không?"Tố Nguyệt thành thật lắc đầu, "Không nhớ, chỉ nhớ vài câu dễ nghe mà thôi.

"Bùi Cảnh Hàn không đoán được nàng nhớ bao nhiêu, đành thở dài nói: "Đều viết lại cho ta đi, còn nhớ bao nhiêu viết bấy nhiêu, xong việc sẽ có thưởng.

""Thế tử thưởng cho ta cái gì?" Hai mắt Tố Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi, trong mắt là ý cười nịnh nọt.

Bùi Cảnh Hàn rất thích bộ dáng câu dẫn người này của nàng, cười nói: "Thưởng làm di nương của ta được không?"Tố Nguyệt vụt đỏ mặt, oán trách một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.

.