Trong mắt của Lục Thành nhanh chóng lướt qua vẻ thất vọng cùng may mắn, thất vọng vì thấy nàng cũng không hy vọng mình thích nàng, may mắn vì mình cũng không có vội vã biểu lộ rõ ràng cõi lòng.

Từ trong xe ngựa lấy hai cái ống trúc, hai người liền đi thẳng đến kia con suối.

Một con suối rất nhỏ, xung quanh có người đắp một lớp gạch, lớn bằng khoảng hai nắp vung nồi, chỗ được đắp đó sùng sục sùng sục bốc lên bong bóng, tràn đầy nước suối từ một kênh mương nho nhỏ chảy về phương Bắc, không biết cuối nguồn là ở đâu.

Một làn gió mát thổi tới, cả vườn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cây táo hồng, Lục Thành khom lưng lấy nước, Ngưng Hương nhìn chung quanh một vòng, thốt ra lời hâm mộ tự đáy lòng: "Có thể làm việc ở chỗ này thật tốt, mùa thu Lục đại ca không phải sẽ có thể tùy tiện ăn trái cây sao?"Lục Thành vừa múc xong một ống trúc đầy nước, đưa cho nàng cười "Thì ra nàng thấy tốt là bởi vì có trái cây ăn sao?"Ngưng Hương đỏ mặt, nàng chỉ là tùy tiện nói một chút, chứ đâu phải vì nàng thích ăn trái cây.

Lục Thành suy nghĩ một chút, thử dò xét nói: "Mùa thu, lúc thu hoạch táo hồng thường không đủ người, thỉnh thoảng sẽ mời thôn dân đến hỗ trợ hái quả, nếu như đến lúc đó nàng chuộc thân rồi, ta có thể mời các huynh muội nhà nàng đến hỗ trợ, một ngày mỗi người còn có thể được hai mươi văn tiền.

"Có thể kiếm được tiền tiêu vặt,mà công việc lại nhàn nhã như thế, Ngưng Hương lập tức nói: "Tốt, vậy Lục đại ca nhớ gọi đại ca ta một tiếng, đại bá, phụ bá mẫu ta cũng có thể hỗ trợ, Thu Nhi cùng A Mộc cứ tính một người là được.

" Cây ăn quả cành cây thấp, A Mộc có thể giúp hái được những quả thấp bên dưới.


Những thứ này cũng không có vấn đề gì, Lục Thành cố ý trêu ghẹo nàng nói: "Bảo A Mộc làm việc, nàng làm tỷ tỷ thì lại lười biếng?"Ngưng Hương tiếc nuối nhìn những cây ăn quả bên cạnh, thở dài nói: "Mùa thu sang năm ta mới có thể chuộc thân, năm nay chắc chắn không có cách nào đến đây rồi.

"Lục Thành cúi đầu lấy nước, tỉ mỉ cân nhắc những lời này.

Giọng nói của nàng chắc chắn, rất xác định mùa thu sang năm có thể chuộc thân, nói một cách khác, nàng biết rõ Bùi Cảnh Hàn nhất định sẽ thả nàng ra ngoài phủ, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng không có chiếm hữu theo dục vọng của nam nhân, nếu vậy thì chắc có lẽ vấn đề nằm ở bạc chuộc thân rồi.

Khói mù trong lòng của Lục Thành tan đi, đứng thẳng người dây, nói bâng quơ như tán gẫu hỏi: "Các người chuộc thân chắc phải cần bạc nhiều lắm?"Ngưng Hương vừa đi vừa nói: "Hai mươi lượng, cũng không đến nỗi nào, ta tích góp thêm hơn một năm là đủ rồi.

"Quả thế.

Lục Thành hiện tại một tháng nhận tiền công hai lượng, hắn đoán tiền lương của Ngưng Hương chắc cũng cỡ đó, nếu nói đến mùa thu sang năm! Vậy trong tay nàng hiện giờ chắc đã có bốn năm lượng bạc, trong nhà hắn có mười một, mừơi hai lựơng, nếu như hai người cùng nhau tích góp, đến khoảng tháng sáu là có thể chuộc thân.

Nếu muốn để cho nàng tiếp nhận bạc của hắn, thì hắn phải tranh thủ trong vòng ba tháng này để nàng nguyện ý gả cho hắn.

Vụng trộm nhìn cô nương ôn nhu lương thiện bên cạnh Lục Thành cảm thấy rất là có lòng tin ở bản thân mình.

"Vậy nàng cứ siêng năng làm việc đi, sang năm ta sẽ gọi nàng đến hỗ trợ.

" Tạm thời ẩn giấu tâm tư của chính mình, Lục Thành cười nói.

Ngưng Hương có chút ngượng ngùng gật đầu, cũng rất khát khao cuộc sống sau khi chuộc thân.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lúc sắp đến gần chỗ của Bùi Cảnh Hàn cùng Tố Nguyệt ngắm hoa, Ngưng Hương tiếp nhận ống trúc trong tay Lục Thành, nhẹ giọng nhường hắn đi về trước.

Một là Bùi Cảnh Hàn không thích người ngoài lảng vảng trong tầm mắt của hắn, thứ hai Ngưng Hương cũng không muốn để cho Bùi Cảnh Hàn nhìn ra nàng cùng Lục Thành có giao tình, nàng chưa quên đời trước bởi vì nàng cùng Thẩm công tử nói nhiều hai câu nói, Bùi Cảnh Hàn liền hoài nghi nàng cùng Thẩm công tử có tư tình.


Lục Thành cũng nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn Tố Nguyệt, cũng thức thời chào từ biệt.

Ngưng Hương đưa mắt nhìn hắn đi xa một đoạn, mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến rất gần, lại không thấy được bóng người, Ngưng Hương nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thanh âm truyền tới trong tai Tố Nguyệt, nàng ấy nóng lòng xô đẩy nam nhân đang đè ở trên người.

"Không cần sợ, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết.

" Bùi Cảnh Hàn thở hổn hển nói, nói xong tiếp tục ngậm lấy đôi môi hồng diễm của Tố Nguyệt, thân thể lại quấn quýt áp sát nàng vào thân cây, hận không thể không quan tâm tất cả mọi thứ, hiện tại liền xỏ xuyên qua nàng.

Tố Nguyệt không muốn để cho Ngưng Hương trông thấy, không muốn làm cho Ngưng Hương lo lắng giùm nàng sớm như thế, nhưng lại không có tác dung, nàng càng giãy dụa mạnh, Bùi Cảnh Hàn càng ép chặt hơn, bàn tay siết chặt lấy nàng, hoàn toàn không có ý định muốn rút ra khỏi váy của nàng.

Bên kia Ngưng Hương rất nhanh liền nhìn thấy vạt áo thấp thoáng của hai người sau bụi cây ăn quả, ban đầu có cánh lá và những chùm quả che lấp, nàng chỉ tưởng là hai người đứng dưới tàng cây ngắm hoa, lại đi thêm hai bước, mới phát hiện hai người kia đang làm chuyện gì, tâm đột nhiên nguội lạnh thấu xương, ống trúc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Cũng may nàng không phải là Ngưng Hương lỗ mãng của kiếp trước.


Sít sao nắm lấy ống trúc, Ngưng Hương tựa như cái gì cũng không biết, cười nói: "Thế tử, em lấy nước về rồi.

"Nàng muốn nhắc nhở bọn họ tách ra.

Tố Nguyệt cầu khẩn nắm lấy cổ tay của Bùi Cảnh Hàn, hy vọng hắn dừng lại.

Bùi Cảnh Hàn lại không hài lòng sự bình tĩnh trong lời nói của Ngưng Hương, hắn chính là muốn cho Ngưng Hương trông thấy, để cho nàng ghen tị và mong muốn tối nay hắn cũng sẽ đối đãi với nàng y như thế.

Cho nên hắn buông lỏng môi Tố Nguyệt ra, lại nhéo nàng một cái.

Tố Nguyệt vội vàng không kịp chuẩn bị, thất kinh kêu thành tiếng.

.