Trong thư phòng, ánh đèn vàng nhạt ấm áp bao phủ một không gian yên tĩnh.
Hứa Hiên Trạch mời Cung Ân Tố ngồi xuống bộ bàn ghế làm việc nhỏ được đặt ở giữa thư phòng.
Khoảng hai ba phút sau thì từ phía ngoài một người giúp việc tiến vào trong, trên tay còn mang theo một khay trà nhỏ.
Hứa Hiên Trạch uống nhấp môi, chỉ riêng Cung Ân Tố mặt lạnh ngồi đối diện, bây giờ bản thân nào có tâm trạng mà thưởng thức vị thanh nhẹ của trà nóng.
Mãi vẫn chưa thấy Hứa Hiên Trạch lên tiếng, Cung Ân Tố bực dọc, liền nói:
- Anh Hứa, phiền anh cho tôi một lời giải thích.
Lúc này Hứa Hiên Trạch mới chịu buông ly trà xuống.

Tiếng ly kêu "Cạch" lên một tiếng, rất vui tai.
Giọng nói thản nhiên:
- Chẳng phải chú đã nói trước đó rồi sao? Nếu cháu và Cung Ngọc chịu nhận sự bảo hộ của chú, thì số cổ phần 28% của Cung thị đều sẽ được bàn giao lại cho cháu.

Chỉ cần chờ đến khi cháu đủ 20 tuổi, chú sẽ không nhận quyền bảo hộ nữa.
Cung Ân Tố bắt vào trọng điểm, ngờ hoặc hỏi:
- Cái tôi muốn biết chính là...!Số cổ phần đó, anh từ đâu mà có?
- Thu mua.

Hứa Hiên Trạch nói xong, ánh mắt từ đầu vẫn luôn nhìn lên quan sát biểu hiện của Cung Ân Tố.
Thấy nét mặt cô chưa hiểu cho lắm, liền bồi thêm một câu:
- Chú đã thu mua từ tay Ngọc Mỹ Liên.
Hiển nhiên không ngoài dự đoán của Hứa Hiên Trạch, chỉ vừa nhắc đến tên của "mẹ kế", sắc mặt Cung Ân Tố liền đanh lại, khoảng giữa hai bên chân mày đều cùng lúc nhíu chặt vào nhau, ẩn hiện rõ vài đường nhăn.
Cung Ân Tố quả thực không dám tin, Ngọc Mỹ Liên thế mà thật sự bán đi hết số cổ phần trong tay.
Cô cảm thấy bà ta là ngu ngốc thật, hay là vì do quá mê muội tiền tài trước mắt mà không nghĩ đến về sau.
Muốn có 1% cổ phẩn của Cung thị cũng đã khó, vậy mà bà ta dám dùng hết số cổ phần tận 32% và bán đứt đi hết.
Cơ mà đã có hết 28% đã rơi vào tay của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố hoài nghi, nhìn nhìn người đàn ông phía đối diện.
Hứa Hiên Trạch im lặng chẳng nói thêm lời nào, bản thân thích hành động hơn là nói, sau đó liền đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một túi phong bì lớn.
Đưa đến trước mặt của Cung Ân Tố, cô nhanh chóng nhận lấy, từ tốn mở ra xem nội dung bên trong.
Vừa đọc được một chút, tâm tình phút chốc rối bời.
Đây...thật sự là bản chuyển nhượng cổ phần thuộc Cung thị.
Nhìn xuống phần chữ ký của người Chuyển nhượng, ba nét chữ cực to, cực lớn của Ngọc Mỹ Liên được viết rõ lên trên.
Còn người hưởng thụ thì là tên của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố ngước mắt lên nhìn Hứa Hiên Trạch, khuôn miệng cứng đờ, cô thật chẳng biết phải nên nói điều gì cho hợp lý.
Hồi sau Hứa Hiên Trạch lại đưa cho Cung Ân Tố thêm một sấp giấy, đây cũng là bản Chuyển nhượng, nhưng mà là từ Hứa Hiên Trạch sang cho Cung Ân Tố.
Khoé mắt Cung Ân Tố giật giật.

Cô cảm thấy thao tác làm việc của Hứa Hiên Trạch rất dứt khoát, rất muốn "ép khô" người khác mà.
Cung Ân Tố phập phồng lồng ngực, hít thở vài cái rồi nói:
- Việc làm của tôi ở tiệm hoa...
Còn chưa có nói hết câu, Hứa Hiên Trạch ngay lập tức đánh gãy lời nói của cô:
- Cháu vẫn có thể tiếp tục làm việc.
Nghe anh nói như thế, Cung Ân Tố hơi hơi lưỡng lự, dù sao cô cảm thấy mình và Cung Ngọc vẫn là người được lời nhiều nhất.

Vả lại, "trong trắng" của Cung Ân Tố xem ra cũng chẳng đáng để mà Hứa Hiên Trạch phải bỏ vốn ra nhiều như thế.
Còn nữa, còn nữa, ít nhiều gì thì so với nhan sắc của Hứa Hiên Trạch thật sự dễ sống chung hơn so với cái tên luật sư Lý Chính Tâm kia.
Thấy đôi mắt của Cung Ân Tố cứ đảo qua đảo lại liên tục, sợ rằng cô vẫn chưa tin tưởng mình cho lắm, Hứa Hiên Trạch liền lên tiếng muốn cho cô thêm thời gian khoảng 2 ngày để suy nghĩ.
Nhưng mà....

- Chú sẽ cho con 2....
- Được rồi, tôi đồng ý.
Lời còn chưa nói hết, Hứa Hiên Trạch bắt buộc phải nuốt trở lại vào trọng bụng, nụ cười trên khoé môi giương giương lên cao, nhìn Cung Ân Tố một cách hài lòng.
Cung Ân Tố nghe thấy Hứa Hiên Trạch như muốn nói thêm gì đấy, nhưng mà tất cả bỏ qua phía sau hết, cô chẳng cần quan tâm làm gì cho tốn sức.
Cung Ân Tố không nhanh không chậm ký vào bản Chuyển nhượng cổ phần.
Xong xuôi hết mọi thao tác, chỉ cần chờ công chứng của pháp luật nữa là hoàn tất.

E là phải mất khoảng 2-3 ngày mới xong.
Chỉ là Cung Ân Tố không ngờ, người ngồi trước mặt cô rất có tiếng, chỉ cần có nửa tiếng thôi cũng đã xử lý xong hết mọi giấy tờ.
.......
Hiện tại giờ đã điểm khuya, Hứa Hiên Trạch sớm đã cho người giúp việc sắp xếp phòng ngủ cho Cung Ân Tố, mọi thứ đều nằm sẵn trong tính toán của anh cả.
Cung Ân Tố về phòng đã được sắp xếp sẵn, giáo dác nhìn khắp phòng, mọi thứ đều được bài trí rất đơn giản, tông màu chủ yếu là trắng và màu be.

Nhìn nhẹ nhàng, thoải mái, thực khác với căn phòng màu hồng công chúa cũ của cô, và cũng khác màu vàng cũ kỹ ở căn hộ nhỏ kia.
Đến bên giường, nhìn thấy một bộ quần áo ngủ dài tay được xếp gọn trên giường, Cung Ân Tố cười cười.
Bản thân cảm thấy rất ưng ý với hiệu suất làm việc của Hứa Hiên Trạch.

Mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
Thay đồ xong, Cung Ân Tố muốn đi đến phòng ngủ của Cung Ngọc.

Dạo này cô đã có thêm thói quen khác, chính là phải nhìn được em trai ngủ ngon thì cô mới có thể đi ngủ.

Bất ngờ thay, khi đứng trước cửa phòng của Cung Ngọc, nhìn thấy cánh cửa hé mở, nương theo ánh đèn nhỏ phía trong, Cung Ân Tố nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hứa Hiên Trạch, nghiêm chỉnh ngồi cạnh mép giường của Cung Ngọc.
Đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Cung Ngọc.
Chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ gặp được một màn này, Cung Ân Tố ngơ ngác nhìn một hồi lâu, sau đó nhận ra Hứa Hiên Trạch chuẩn bị đi ra ngoài.
Bất tri bất giác Cung Ân Tố chạy trốn, đôi chân chạy thật nhanh về phòng của mình.
Xem ra hôm nay không thể ngắm em trai ngủ ngon rồi.
Hứa Hiên Trạch vốn dĩ thính giác rất tốt, lúc còn đang ngồi cạnh bên giường của Cung Ngọc, anh đã sớm nhận ra Cung Ân Tố đang đứng ở bên ngoài.
Tưởng rằng cô sẽ sớm đi vào trong, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Hứa Hiên Trạch khó bắt kịp suy nghĩ của những người trẻ tuổi.
Vì thế anh muốn đi ra ngoài cửa và mời Cung Ân Tố mau vào.
Thật không ngờ là anh vừa cất bước đi, liền cảm nhận được bóng dáng hớt ha hớt hải chạy trốn của Cung Ân Tố.
Chẳng lẽ....anh đáng sợ vậy sao?
Hay là do bản thân đã lớn tuổi, không thể nắm kịp tư duy của người trẻ, không thể hiểu được hành động của người trẻ tuổi?
Hiển nhiên là Hứa Hiên Trạch lựa chọn đáp án thứ hai, anh cũng cảm thấy mình thật quá lớn tuổi rồi, chênh lệch với Cung Ân Tố tận mười hai con giáp cơ mà.
Buồn phiền hiện lên ở đáy mắt, Hứa Hiên Trạch thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của Cung Ngọc lại, sau đó bản thân nhanh chóng tiến về thư phòng của mình.
Anh vẫn còn rất nhiều văn kiện cần xử lý gấp.