Hàn Tử Kỳ hỏi dồn:

- Thưa lão tiền bối, viên ngọc “Định tâm thần châu” hiện nay ở nơi nào?

Lão nhân tóc bạc trầm giọng:

- Viên ngọc “Định tâm thần châu” hiện nay ở trong Phù ảnh cung, trong dãy núi Ma Lãnh Sơn, thuộc vùng đất Thổ phồn ngoài quan ngoại.

Chợt nhớ lại cách nay hơn hai ba năm, hai tên sứ giả Luân Hồi giáo tới Hàn Sơn Trang bắt buộc chàng giao nộp bản đồn Phù ảnh cung, chàng cự tuyệt nên bị bọn chúng đánh rơi xuống dòng suối suýt nữa đã mất mạng, trong khi bản đồ đó đã thất lạc từ lúc phụ thân chàng biệt tích. Chàng đi tìm mãi đến nay chẳng rõ vật đó đang ở nơi nào. Hàn Tử Kỳ thất vọng:

- Thưa lão tiền bối, tại hạ được biết muốn tìm “Định tâm thần châu” phải có bản đồ chỉ vẻ rõ ràng mới tìm ra được, bản đồ đó bị thất lạc từ lúc phụ thân tại hạ ra đi, cho tới bây giờ tung tích vẫn bật vô âm tín.

Lão nhân tóc bạc khuyến khích:

- Tất cả đều do sự chí thành, chí hiếu, tấm lòng hiếu đạo của ngươi chắc phải tới cao xanh, rồi đây sẽ có ngày ngươi tìm được bản đồ Phù ảnh cung, lão phu có lời khuyên ngươi chớ nên thối chí ngã lòng.

Hàn Tử Kỳ bừng tỉnh:

- Tại hạ xin vâng theo lời chỉ dạy của lão tiền bối, tại hạ nhất định phải đi tìm cho bằng được bản đồ Phù ảnh cung, lấy viên ngọc “Định tâm thần châu”, đến Luân Hồi giết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ báo thù cho gia phụ.

Lão nhân tóc bạc mỉm cười tỏ sự hài lòng:

- Tiểu tử! Ngươi quả là một trang thiếu niên cang trường, đởm khí, lão phu có lời khen ngươi đó.

Bỗng lão nhân tóc bạc xoay sang chuyện khác:

- Tiểu tử! Mấy năm trước đây có một vị bằng hữu vong niên ghé hang động này viếng thăm lão phu tặng một bình rượu lớn, tên gọi Hồng đào tửu, thuộc loại rượu ngon nhất ở tận Bồng tiên đảo, ta chưa uống một giọt nào, hãy còn cất phía dưới chiếc giường này. Sáng mai ngươi đã lên đường rồi, bây giờ ta cùng ngươi uống cạn bình rượu đó gọi là tiễn đưa ngươi lần chót, chắc không còn dịp nào uống nữa đâu. Ngươi không nên chối từ sẽ phụ lòng ta.

Hàn Tử Kỳ chưa kịp mở lời lão nhân tóc bạc đã thò tay xuống gầm giường lôi ra một bình rượu lớn, ước lượng có tới mười cân.

Hàn Tử Kỳ rất ngạc nhiên trước những lời lạ lùng của lão nhân tóc bạc. Ba ngày qua lão nhân đã nói với chàng những lời gở này mấy lần rồi kể từ đêm chàng vào hang động này gặp lão do con chim Anh Vũ phỉnh lừa chàng.

Tại sao lão nhân tóc bạc nói chàng không còn dịp nào uống rượu với lão nữa.

Hàn Tử Kỳ nghe trong lòng lâng lâng khôn tả, chỉ nhìn lão nhân tóc bạc mà chẳng có lời nào, cứ nghĩ ngợi miên man nhưng tìm không ra lẽ.

Lão nhân tóc bạc bình thản cầm bình rót ra hai chén rượu đầy, trao cho Hàn Tử Kỳ một chén, trịnh trọng:

- Tiểu tử! Ngươi hãy cạn chén rượu này, chén rượu lão phu chúc ngươi sẽ tìm ra bản đồ Phù ảnh cung, đi lấy viên ngọc “Định tâm thần châu”.

Không đợi Hàn Tử Kỳ đáp ứng, lão nhân tóc bạc bưng chén rượu lên uống cạn.

Hàn Tử Kỳ đâu dám chần chờ vì sợ bất kính với lão nhân tóc bạc, liền cạn chén rượu của chàng.

Lão nhân tóc bạc lại rót tiếp hai chén rượu thật đầy, nhìn Hàn Tử Kỳ:

- Chén rượu thứ hai này lão phu chúc ngươi giết được ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma báo thù cho phụ thân ngươi.

Cũng như lần trước, không đợi Hàn Tử Kỳ trả lời, lão nhân tóc bạc uống cạn chén rượu thứ hai.

Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:

- Lão tiền bối này đối với phụ thân ta một dạ chí thành, lúc nào cũng quan tâm đến mối tử thù của phụ thân, ta không nên khinh suất sẽ mang tội bất kính.

Chàng liền uống chén rượu thứ hai, bây giờ chàng mới nghe mùi vị thơm ngon lạ lùng, khác hẳn với tất cả các loại rượu ngon chàng đã uống từ trước tới nay.

Lão nhân tóc bạc rót thêm hai chén rượu thứ ba, cất giọng như cảm kích:

- Tiểu tử hãy cạn chén thứ ba này, bao giờ gặp lại Tố Thần Phi nương tử ngươi hãy nói lại với nàng là phụ thân ngươi lấy cái chết tạ lỗi cùng nàng. Ngươi hãy ghi nhớ đừng sơ xót.

Lão nhân tóc bạc liền cầm chén, sắc diện bỗng nhiên trầm lặng khác thường.

Hàn Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc trước cử chỉ kỳ dị của lão nhân tóc bạc, uống cạn chén rượu thứ ba.

Từ đó một già một trẻ, chén tạc chén thù mãi cho tới khi ngoài trời quá khuya, bình rượu cũng vừa cạn. Hàn Tử Kỳ say khướt, ngã nằm trên chiếc giường đá ngủ say chẳng còn hay biết một điều gì nữa cả.

Đến khi Hàn Tử Kỳ tỉnh rượu, thức giấc, ngồi lên hắt ra mùi rượu còn say nồng, đưa mắt nhìn ra cửa hang động thấy trời đã sáng hẳn tự bao giờ, ánh nắng đầu tiền ấm áp dội vào đuổi khí lạnh từ trong vách đá toát ra.

Nhìn lại trên giường đá không thấy lão nhân tóc bạc, chỗ lão ngủ cùng chàng ba đêm rồi.

Hàn Tử Kỳ bước xuống đất, đảo mắt tìm quanh hang động.

Hàn Tử Kỳ cất tiếng gọi:

- Lão tiền bối! Lão tiền bối!

Tiếng gọi của chàng tạt vào vách động ù ù, không nghe có tiếng đáp lại của lão nhân tóc bạc.

Hàn Tử Kỳ cất tiếng gọi to hơn trước:

- Lão tiền bối! Lão tiền bối!

Trong ngoài hang động vẫn im lìm, không nghe tiếng trả lời của lão nhân tóc bạc.

Hàn Tử Kỳ khẽ thầm:

- Ồ ... Có lẽ lão tiền bối ra ngoài kia nhặt củi khô, hay luyện tập võ công nên không nghe tiếng gọi. Ta hãy ra đó gặp lão tiền bối giã từ cho sớm, trước nhất đi tìm phụ thân xem ở nơi nào, đang mang chứng bệnh gì, ta sẽ dùng thần đan của nghĩa phụ chữa trị, chờ khi lành bệnh ta lại đi tìm mẫu thân xem ý tứ thế nào rồi sẽ liệu toan.

Hàn Tử Kỳ đi nhanh ra ngoài cửa hang động, đảo mắt nhìn quanh trong rừng kiếm tìm một lúc không thấy lão nhân tóc bạc ở nơi đâu cả. Chàng cất tiếng gọi to hơn nữa:

- Lão tiền bối! Lão tiền bối!

Trong rừng im phăng phắc, ngoài tiếng gió khuya chạm cành lá rì rào không nghe một tiếng động tịnh.

Lão nhân tóc bạc ở đâu sao không thấy, con chim Anh Vũ cũng biệt tăm. Quả thật lạ lùng.

Trong lòng phát sinh nghi hoặc đã có chuyện gì bất thường xảy ra trong đêm qua, Hàn Tử Kỳ tiến tới bụi rậm. Con Xích Long Câu trông thấy chàng cất tiếng hý vang lừng, rồi lại cúi đầu xuống gặm cỏ.

Con Xích Long Câu còn đây, cũng chẳng thấy dấu vết nào khả nghi có kẻ tới đây quấy phá, nhưng tại sao không thấy lão nhân tóc bạc.

Dù vậy, Hàn Tử Kỳ vẫn bồi hồi lo sợ cho sự mất tích của lão nhân và con chim Anh Vũ.

Chàng bước vào trong rừng sục sạo, kiếm tìm một lúc rất lâu cũng không phát giác ra lão nhân tóc bạc và con linh điểu.

Bấy giờ Hàn Tử Kỳ đâm ra sợ hãi thực sự, nghi chắc đã có chuyện gì xảy đến cho lão nhân tóc bạc và con chim Anh Vũ chứ chẳng không.

Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:

- Có lẽ trong đêm qua bổn giáo đồ Luân Hồi đã vào hang động bắt lão tiền bối đi rồi chăng?

Rồi chàng tự đáp:

- Không đúng, nếu bọn giáo đồ Luân Hồi tới đây bắt lão đi tại sao bọn chúng không giết ta, đang lúc ta ngủ say như chết.

Hàn Tử Kỳ trở vào đứng gần cửa hang động, đảo mắt nhìn quanh. Nửa thời thần trôi qua, đó đây vắng bặt không thấy bóng dáng lão nhân tóc bạc và con chim Anh Vũ.

Chuyện gì đã xảy ra ly kỳ đến thế này?

Hàn Tử Kỳ ngơ ngác không hiểu gì cả, chỉ đảo mắt tìm kiếm khắp nơi trong rừng.

Bỗng nghe có tiếng khóc ở trong động. Tiếng khóc của một cô gái. Âm thanh trong trẻo giống hệt con chim Anh Vũ trong đêm đã phỉnh gạt chàng đuổi theo vào trong hang động này gặp lão nhân tóc bạc.

Rõ ràng đó là tiếng khóc của con chim Anh Vũ, chẳng còn hoài nghi gì nữa.

Con chim Anh Vũ khóc chuyện gì, nó lại bày ra trò quỉ quái lừa gạt chàng thêm một lần nữa chăng?

Hàn Tử Kỳ quay mình đi vào trong để xem có chuyện gì mà con chim Anh Vũ lại khóc.

Vừa đi trong lòng Hàn Tử Kỳ nghe hồi hộp khác thường, linh giác như cho chàng biết trước có điều không lành đã xảy ra từ đêm qua.

Lọt qua cánh cửa vách đá chắn ngang phía sau cùng hang động, Hàn Tử Kỳ ngừng lại đưa mắt nhìn.

Chàng đã phải kêu lên một tiếng kinh hãi, trố to hai mắt nhìn kỹ.

Trên phản đá bằng phẳng, lão nhân tóc bạc nằm im lìm không thấy động tịnh, hai tay buông xuôi, phía dưới vạt áo trường xám phủ kín không thấy hai chân.

Con chim Anh Vũ đứng trước đầu lão nhân tóc bạc cất tiếng khóc. Tiếng khóc nghe thật bi ai, không khác nào ả con gái khóc phu quân vừa chết.

Hàn Tử Kỳ rúng động cả tâm can lao vút tới phiến đá nhìn lão nhân tóc bạc.

Mặt mũi lão nhân tóc bạc tái xanh, hai mắt nhắm nghiền như đã chết từ lâu.

Hàn Tử Kỳ rất đỗi kinh hoàng, đưa tay sờ vào mũi lão nhân tóc bạc không còn nghe thở nữa. Sợ vào ngực trái tim đã ngừng đập tự bao giờ.

Hàn Tử Kỳ hét:

- Trời! Lão tiền bối đã chết.

Hàn Tử Kỳ đứng chết lặng nhìn thi hài bất động của lão nhân tóc bạc.

Đêm qua lão nhân còn chén thù chén tạc với chàng, lại chúc chàng thành công trong việc quan ngoại tìm Phù ảnh cung lấy viên ngọc “Định tâm thần châu” và giết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cùng lão đại ma đầu Bắc Khuyết Thần Ma trả thù cho phụ thân chàng, giờ đây bỗng chốc hóa ra người thiên cổ, còn đâu để sau này chàng đền đáp cái ơn truyền dạy chiêu “Ảo ảnh chiêu hình bộ pháp”, tuy chàng chưa nói ra với lão nhân nhưng trong thâm tâm chàng đã dự tính điều này.

Nhưng ai đã giết lão nhân, tại sao bọn chúng giết lão nhân mà không giết chàng, trong khi chàng ngủ say như chết? Hàn Tử Kỳ tự hỏi mấy lần như vậy.

Nhớ lại những lời nói của lão nhân khi cùng uống rượu trong đêm qua, rõ ràng lão nhân đã trối trăn với chính chàng trước khi lìa bỏ cõi dương trần.

Nhưng tại sao lão nhân tóc bạc lại trối trăn với chàng và chết một cách đột như thế này?

Hàn Tử Kỳ khẽ thầm:

- Ta hãy xem xét trên mình lão tiền bối coi có dấu vết gì không.

Hàn Tử Kỳ cúi xuống nhìn kỹ trên gương mặt lão nhân, thấy màu da đã tím bầm, vạch áo xem nơi ngực có mấy vết đen sì như nước đọng khô lại quầng thâm một vùng, Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu lên:

- Lão tiền bối uống kịch độc tự sát.

Chàng buông tiếng thở mạnh:

- Lạ thật, tại sao lão tiền bối lại tự sát khi ta vừa tới hang động này? Chuyện này không hiểu có điều gì liên hệ với ta hay không?

Hàn Tử Kỳ đứng yên suy nghĩ mãi một lúc thật lâu cũng chưa tìm được một câu giải đáp nào cho ổn thỏa.

Hàn Tử Kỳ ngẩn ngơ chưa biết phải giải quyết cách nào trong cảnh ngộ hiện giờ.

Vù.

Con chim Anh Vũ kêu lên một tiếng bi thương bay tuốt ra ngoài hang động.

Trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, Hàn Tử Kỳ nói như để một mình nghe:

- Trường hợp này ta chỉ còn một cách duy nhất là hãy mai táng lão tiền bối đắp thành ngôi mộ cho linh hồn ấm áp rồi sẽ lên đường chứ đâu còn cách nào hơn được nữa.

Nói xong Hàn Tử Kỳ định bước sang vách hang động bên trái có khoảng đất cao ráo, bỗng dừng lại vì vừa nhận ra trong bàn tay lão nhân tóc bạc có một món vật màu trắng.

Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn kỹ cho rõ lại, có một mảnh giấy xếp lại làm hai.

Chàng vội vả gỡ bàn tay lão nhân tóc bạc lấy mảnh giấy trắng ra xem, thấy đó là một lá thư.

Lá thư lão nhân viết gởi cho ai trước khi uống kịch độc tự sát?

Hàn Tử Kỳ mở lá thư ra xem. Năm chữ đầu tiên đập mạnh vào mắt chàng.

“Hàn Tử Kỳ hài tử”.

Đôi mắt tròn xoe, Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu lên:

- Ồ! Sao lại thế này, chẳng lẽ lão tiền bối ...

Mồ hôi lạnh tháo ra ướt đầm mình, Hàn Tử Kỳ không dám nghĩ có chuyện đau thương tan tóc đó. Một chuyện chàng đã phập phồng lo sợ từ lâu.

Tay cầm lá thư run run, Hàn Tử Kỳ đọc trong khi trái tim đập mạnh:

“Ta viết lá tuyệt mệnh thư này để lại cho con trước khi vĩnh biệt cõi đời, lòng ta vô cùng đau đớn ...”.

Hàn Tử Kỳ ném lá tuyệt mệnh thư hét lớn:

- Trời ơi! Phụ thân ...

Chàng phóng lên phản đá ôm lấy thi hài Hàn Khuất Thân, phụ thân của chàng.

Cả một bầu trời tối sầm lại trước mắt Hàn Tử Kỳ, mặt đất chừng như sụp xuống.

Nước mắt trào ra như suối, Hàn Tử Kỳ đắm chìm trong bể đau thương, tang tóc ...