Vào trận đấu thứ 17, Kiều Mộc gặp một thanh niên 26 tuổi, tên là Thẩm Hòa Ngọc.

Hai người đã hạ được mười mấy quân, Kiều Mộc liền nhận ra, sức cờ của người này rất cao, còn cao hơn so với sức cờ của 16 đối thủ trước của cậu.

Một buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, trận đấu đã đến trung bàn, hai người chưa phân thắng bại, nhưng đã đến giờ ăn trưa. Mọi người xung quanh cũng lần lượt đứng dậy đi ăn cơm trưa, một số người không đói bụng, cũng sẽ nhân cơ hội này ra ngoài nghỉ ngơi một hồi, thư giãn đầu óc một tí, nhưng cũng có một số cực kỳ ít không muốn dừng chơi, mà họ muốn một hơi hạ cho xong ván cờ.

"Cậu có đói không?" Thẩm Hòa Ngọc từ lúc bắt đầu đánh cờ không hề nói một lời bỗng nhiên há miệng.

"Dạ?" Kiều Mộc đang suy nghĩ nước đi tiếp theo sẽ như thế nào, đột nhiên bị đánh gãy, có chút bừng tỉnh.

"Được rồi, cậu đi ăn cơm đi, điều chỉnh tâm trạng trở lại cho tốt. Nóng vội quá thì lúc chơi cờ sẽ không ổn định đâu." Nói xong, cũng không đợi Kiều Mộc trả lời, Thẩm Hòa Ngọc tự mình đứng dậy đi ra ngoài.

Đối thủ đi rồi, Kiều Mộc cũng không tiếp tục hạ cờ, đem quân cờ thả lại hộp đựng bên cạnh, rồi cậu vào nhà vệ sinh.

Nhìn qua tấm gương trước mặt, Kiều Mộc có thể thấy rõ ràng trán mình đang rịn mồ hôi, là do vừa rồi khẩn trương. Mặc dù vẫn chưa lo lắng đến độ phát bệnh, nhưng quả thực là cậu bắt đầu thấy hơi lo lắng. Thẩm Hòa Ngọc vừa rồi hỏi cậu có đói không? Chắc là ý muốn hỏi mình có thể bỏ qua giờ giải lao, hai người cùng hạ cho xong ván cờ.

Muốn bắt đầu sao?

Trên sàn thi đấu này, cậu chắc chắn sẽ phải gặp những đối thủ có thể khiến cậu khẩn trương, điểm này Kiều Mộc đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

"Thả lỏng, không cần khẩn trương, hít thật sâu." Nếu dựa vào tình thế trận cờ từ nãy đến giờ cậu chơi cùng Thẩm Hòa Ngọc, còn chưa hề vào đến giai đoạn hai bên tấn công quyết liệt, chỉ mới ở khúc dạo đầu như vầy mà cậu đã bắt đầu khẩn trương, đến tí hồi cần phải chủ động tấn công thì cậu nhất định sẽ phát bệnh.

Tỉnh táo, tỉnh táo.

Nhưng Kiều Mộc càng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, tâm lý của cậu càng không bình tĩnh được, thậm chí hô hấp mỗi lúc càng trở nên gấp rút, toàn thân đều trở nên khô nóng. Theo bản năng, Kiều Mộc muốn dùng nước để hạ nhiệt một chút, nhưng khi vòi nước vừa mở ra, ngay khi ngón tay cậu vừa chạm vào dòng nước, nỗi ám ảnh mỗi khi bị nhấn đầu vào chậu nước để ép bản thân tỉnh táo bỗng hiện ra trong đầu cậu.

Không được, không được dùng nước, không được dùng phương pháp này.

Kiều Mộc nhanh chóng vặn lại vòi nước, tiếng nước ngừng chảy, những hình ảnh kia mới thoáng mờ dần trong tiềm thức của cậu.

Từ nhỏ, chỉ cần cậu cảm thấy căng thẳng hoặc suy nghĩ bị hỗn loạn, mẹ cậu sẽ bắt cậu nhấn đầu vào trong chậu nước để tỉnh táo, nguồn cơn của nỗi ám ảnh này đã từ lâu khắc sâu vào tận xương tủy hình thành một thói quen. Cái cảm giác sợ hãi rồi ngạt thở này, mỗi khi cậu muốn bản thân tỉnh táo lại, theo bản năng cơ thể cậu sẽ tự sinh ra những hành vi như thế này, bởi vì mỗi khi cảm thấy khẩn trương hay sợ hãi, trong đầu cậu sẽ hiện lên gương mặt và giọng nói của mẹ: "Kiều Mộc, mau bỏ cờ xuống, nhấn đầu vào nước cho tỉnh táo một chút."

Cho nên chỉ cần cảm thấy căng thẳng hay lo lắng, cậu sẽ theo bản năng nín thở, cho đến khi chính bản thân cậu ngạt thở rồi ngất lịm đi.

"Không được nhớ đến mẹ, bản thân mày bây giờ không còn phải đánh cờ vì bà ấy nữa Kiều Mộc." Kiều Mộc nhìn chằm chằm vào hình ảnh của bản thân đang phát bệnh phản chiếu trên tấm gương, lặp đi lặp lại câu nói nhiều lần nhưng mồ hôi trên trán càng ngày càng túa ra nhiều hơn.

=

Trung học Hồng Loa Thất.

Từ Dữu Dữu định đi ăn trưa cùng mấy bạn học cùng lớp, đang trên đường đến nhà ăn, bỗng cảm thấy hơi lạnh từ bàn chân xộc thẳng lên. Sắc mặt Từ Dữu Dữu cứng đờ, cả người đứng yên tại chỗ.

"Dữu Dữu?" Bạn học hiếu kì nhìn sang, chợt thấy Từ Dữu Dữu bất động.

"Mình quên cầm phiếu ăn, cậu đi trước đi." Từ Dữu Dữu thuận miệng tìm cái cớ.

"Vậy cậu lấy của mình mà dùng." Bạn học hào phóng nói.

"Không cần, mình phải về lớp lấy cái này nữa, rất nhanh thôi, cậu đi trước đi." Nói xong, Từ Dữu Dữu không nói lời nào liền chạy thật nhanh về lớp.

Không đầy một lát sau, Từ Dữu Dữu trở lại lớp học, trong phòng học lúc này cũng không còn ai ở lại, Từ Dữu Dữu lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cú điện thoại.

Kiều Mộc chắc là gặp phải một đối thủ lợi hại nào đó, chỉ có như vậy thì cậu ấy mới khẩn trương, chứng hàn của cô mới có thể tái phát.

"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được..."

Không bắt máy.

Cũng phải, khi trận đấu đang diễn ra, các kì thủ sẽ bị tịch thu điện thoại di động, không được đem chúng bên mình, chỉ khi nào trận đấu kết thúc mới được cầm về. Thế cho nên, cô không có cách nào liên lạc với Kiều Mộc.

"Kiều Mộc, cố lên nha, đừng để thua." Từ Dữu Dữu nhìn qua vị trí sát vách của Kiều Mộc, giống như là cậu ấy đang ngồi ở chỗ đó, theo từng cơn gai lạnh đang xam chiếm cơ thể mình, khuôn mặt của cô gái nhỏ cũng dần trở nên trắng bệch.

"Từ Dữu Dữu cậu làm sao vậy?" Lư Thời đang trên đường đến nhà ăn, nửa đường thấy Từ Dữu Dữu chạy trở về, nên cũng chạy về theo để xem cô thế nào. Ai ngờ vừa vào lớp đã thấy mặt của Từ Dữu Dữu trắng bệch, nghiêng mặt nhìn về phía bên cạnh.

"Không có gì." Từ Dữu Dữu hữu khí vô lực trả lời.

Lư Thời làm gì mà tin, đưa tay kiểm tra trên trán của Từ Dữu Dữu, vừa chạm vào, cậu cảm thấy mình như chạm vào khối băng nên liền nhảy dựng lên: "Căn bệnh quái ác kia của cậu lại tái phát đúng không, đứng dậy, mình đưa cậu đi phòng y tế."

"Không cần, một hồi sẽ ổn thôi." Đối với căn bệnh này, đi phòng y tế cũng vô dụng.

"Không được, mình đã đồng ý với Kiều Mộc sẽ chiếu cố cậu." Mỗi khi căn bệnh quái đản của Từ Dữu Dữu tái phát, sẽ không hề có bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào, một khắc trước còn đang khỏe như vâm, một khắc sau gương mặt liền trắng bệch cả người lạnh như băng. Kiều Mộc trước khi rời đi có đặc biệt dặn dò Lư Thời, nói cậu phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của Từ Dữu Dữu, cũng vì nguyên nhân này, nên Lư Thời vừa phát hiện Từ Dữu Dữu bỗng nhiên trở lại lớp nên cậu cũng nối gót quay về.

=

B thị, hội quán cờ vây.

Kiều Mộc hô hấp càng ngày càng trở nên nặng nề.

Kiều Mộc, mày bây giờ không còn đánh cờ vì mẹ nữa, mày đang chơi cờ vì chính bản thân mày mà thôi, mày thích cờ vây, mỗi khi chơi cờ mày sẽ thấy hạnh phúc. Suy nghĩ đi Kiều Mộc, mày phải nghĩ về những chuyện khiến mày thấy hạnh phúc.

Bỗng dưng có một chuỗi những hình ảnh xông thẳng vào đầu cậu, xen lẫn cùng với hình ảnh gương mặt dữ tợn của mẹ cậu đang ép cậu nhấn đầu vào chậu nước.

"Kiều Mộc, cậu giúp mình giải bài toán sinh tử này đi, để mình đi nộp thắng về cái đèn lồng."

"Kiều Mộc, đừng sợ, mình tin cậu sẽ thắng."

"Kiều Mộc, nhìn ốp điện thoại của mình nè, là ván cờ do hai chúng ta chơi đó, mặc dù đây là cờ ca rô thôi, ha ha ha..."

Bàn tay đang nắm chặt như kìm vào bồn rửa tay cũng chậm rãi buông ra, hô hấp của Kiều Mộc cũng trở nên ổn định, lý trí dần dần khôi phục trở lại.

=

Trong phòng học của lớp Mười Tám, Lư Thời đang định lôi Từ Dữu Dữu vào phòng y tế, Từ Dữu Dữu bỗng nhiên loạng choạng đứng dậy.

Lư Thời bị giật nảy mình: "Cậu làm gì thế."

"Mình khỏe hơn rồi." Từ Dữu Dữu nói.

"Hả?"

"Ừm, mình ổn rồi." Từ Dữu Dữu lại cẩn thận kiểm tra một chút, đúng là chứng hàn đã chậm rãi thối lui.

Lư Thời ban đầu không tin, nhưng nhìn thấy gương mặt của Từ Dữu Dữu mới vừa rồi còn đang trắng bệch y như tờ giấy thi, bỗng nhiên lại trở nên hồng thuận, cậu cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối nói một câu cảm thán ‘gì vậy trời’. (1) (1) Bản gốc của câu này là “tôi đi” là một kiểu câu cảm thán, nhưng có ai ở VN nói là tôi đi để cảm thán đâu, nên mình đổi lại thành như thế.

"Bệnh này của cậu là sao vậy, nhất kinh nhất sạ (2)." Lư Thời ngỡ ngàng nói. (2) Nhất kinh nhất sạ - 一惊一乍: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

Từ Dữu Dữu cười cười cũng không giải thích gì: "Đi thôi, đi ăn cơm, một hồi nhà ăn không còn đồ ăn nữa giờ."

=

Giờ giải lao kết thúc, nhóm kỳ thủ lần lượt trở về phòng thi đấu, Thẩm Hòa Ngọc cũng quay về vị trí, sau khi trở về điều đầu tiên anh ta làm chính là nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Mộc, sau đó nói: "Điều chỉnh xong tâm trạng rồi chứ?"

"Dạ rồi." Kiều Mộc cười gật đầu. Buổi sáng quả nhiên là tâm trạng cậu đã bị khẩn trương, sau giờ giải lao cũng đã điều chỉnh ổn thỏa, mặc dù bị đối phương nhận ra, cũng không hề bác bỏ.

Thẩm Hòa Ngọc sững sờ, thấy tinh thần của Kiều Mộc có một chút thay đổi: "Bây giờ, coi bộ cậu tự tin hơn hồi sáng nhiều."

Kiều Mộc cười nhạt không nói, chỉ nâng một quân cờ lên, rồi đặt xuống bàn cờ.

Trước giờ nghỉ trưa, nước đi cuối cùng là của Thẩm Hòa Ngọc, cho nên vào giờ chiều, đến lượt Kiều Mộc đi nước tiếp theo.

Mấy tiếng nữa trôi qua, ván cờ kết thúc.

"Tôi thua cậu một mục." Hai người đều là cao thủ, không cần phải sắp xếp lại để thâu quan (3), Thẩm Hòa Ngọc đã sớm tính được tổng số mục của hai bên. Nếu như cái bẫy cuối cùng cũng bị Kiều Mộc giải ra, đến cuối trận anh sẽ thua Kiều Mộc một mục. (3) Thâu quan/Quan tử: là giai đoạn cuối của ván cờ, khi vùng lãnh thổ của hai bên đã hoàn chỉnh và không thể thay đổi nữa. Hai bên thường sẽ phải sắp xếp bàn cờ để đếm mục, nhưng những kì thủ chuyên nghiệp thì thường họ đã tính nhẩm số mục họ chiếm được từ trước để suy tính lối đi kế tiếp.

"Đã nhường." Kiều Mộc nói.

"Đây là một ván cờ hay." Bất luận thắng thua, ván cờ này khiến Thẩm Hòa Ngọc rất kích thích cùng thú vị.

“Dạ." Kiều Mộc cũng đã từ lâu mới phải dốc sức chơi được một ván cờ thú vị và kích thích như vầy.

"Tâm trạng của cậu vào buổi chiều tốt hơn so với hồi sáng nhiều, nếu như cậu chơi với phong độ này từ sáng, tôi chắc cũng phải thua cậu nhiều hơn một mục." Thẩm Hòa Ngọc nói.

"Anh cũng rất mạnh." Kiều Mộc chân thành đáp, ít nhất đây là đối thủ mạnh nhất mà cậu đã từng đấu từ khi quyết định chơi lại cờ vây, thậm chí mạnh hơn cả kỳ thủ chuyên nghiệp Lý Tu Nhiên.

"Tôi có nghiên cứu qua mấy ván đấu trước của cậu." Thẩm Hòa Ngọc lại nói.

Kiều Mộc kinh ngạc.

"Không cần bất ngờ vậy chứ, cậu dù gì cũng thắng liên tiếp 16 trận, trận gần đây nhất cậu còn đấu với một thiếu niên Xung Đoạn, tôi nghiên cứu lối đánh của cậu một chút cũng là chuyện rất bình thường. Không chỉ có tôi, cậu càng tiến vào những vòng sau, tất cả mọi người chắc chắn đều nghiên cứu qua lối đánh của đối thủ, dù sao cũng chỉ chọn ra 20 người hạng cao nhất thôi mà." Thẩm Hòa Ngọc nói.

Kiều Mộc ồ một tiếng.

"Nhưng hình như cậu không hề nghiên cứu gì về tôi đúng không."

Kiều Mộc cứng đờ, một phần vì không biết trả lời như thế nào cho phải, nếu cậu nói đúng, nghe có vẻ cậu không tôn trọng đối phương, còn nếu trả lời cậu có nghiên cứu qua, vậy thì cũng chỉ là nói láo.

"Cậu không những không thèm nghiên cứu tôi, cậu thậm chí còn không hề nghiên cứu bất cứ người nào trong giải đấu này. Cậu không nói chuyện phiếm cùng bất kì ai ở đây, cũng không hề nghe ngóng kỳ phong của ai cả. Mỗi ngày cậu đều đến đây đấu cờ, chơi xong rồi về, không hề có một tí cuồng vọng hay quan tâm đến ai, giống như chúng tôi không hề xứng tầm để cậu phải chú ý vậy."

"Tôi không có..." Kiều Mộc quả thật là không hề nghiên cứu kỳ phong của người khác, nhưng cũng không hề có cuồng vọng đối địch với bất kì ai ở đây, cậu chỉ chuyên tâm chơi cho thật tốt trận đấu của mình.

"Không cần phủ nhận, cậu là loại người không có cuồng vọng." Thẩm Hòa Ngọc tiếp tục nói, "Đúng là cậu chẳng xem thường bất kì đối thủ nào, nhưng trong tiềm thức, cậu chắc là cảm thấy bản thân không cần phải tìm hiểu đối phương, vì cậu tự tin rằng mình sẽ chiến thắng bất kỳ đối thủ nào chạm trán với cậu, cho nên cậu chưa từng phải tốn tâm tư đi tìm hiểu ai cả. Như tôi đã nói, tôi có nghiên cứu những ván cờ trước cậu chơi thế nào, mặc dù không nắm bắt hoàn toàn, nhưng cũng hiểu nhiều hơn một nửa. Tổng thể trong những ván cờ cậu chơi đều suy tính chu đáo cẩn thận, nước đi của cậu ngày càng mạnh hơn, ván sau đều tốt hơn ván trước. Cậu đang tiến bộ, không, nói tiến bộ không đủ chuẩn xác, dù sao không có ai mà lại tiến bộ nhanh trong thời gian ngắn như thế. Phải nói, cậu càng ngày càng thành thạo. Ở độ tuổi của cậu, chắc hẳn cậu phải là viện sinh trong đạo quán mới phải, nhưng tôi cũng có hỏi thăm qua, cậu cũng giống tôi, đều là kỳ thủ nghiệp dư lọt vào đây, cho nên, chắc chắn cậu phải có một quãng thời gian rất dài đã ngừng luyện cờ, đúng chứ?"

Kiều Mộc không ngờ rằng chỉ sau một ván cờ, đối phương lại có thể nhìn thấu được hoàn cảnh của cậu như vậy.

"Lại vậy nữa rồi." Thẩm Hòa Ngọc cười cười rồi tháo mắt kính của mình xuống, dùng góc áo lau đi, "Chớ lo lắng, tôi chưa có lên mạng tìm hiểu về quá khứ của cậu, chỉ là suy luận thông thường mà ra thôi."

"Tôi đi ghi lại kết quả." Kiều Mộc đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Hòa Ngọc không hề rời đi, tiếp tục ngồi tại bàn cờ, đi lại những nước trong ván cờ ban nãy. Bỗng nhiên, có một bóng người đi tới.

Thẩm Hòa Ngọc ngẩng đầu, thấy một gương mặt hơi trẻ con mà mình quen thuộc, cười nói: "Tôi biết là cậu sẽ tới."

Thẩm Hòa Ngọc chú ý Kiều Mộc như vậy, không chỉ vì Kiều Mộc thắng 16 trận liên tiếp, mà một phần cũng bởi vì Ngải Nhạc Sơn. Trong vòng loại, Thẩm Hòa Ngọc chỉ thua một bàn, mà bàn đó chính là bại dưới tay Ngải Nhạc Sơn. Mỗi khi Ngải Nhạc Sơn kết thúc trận đấu, lập tức sẽ qua chỗ của Kiều Mộc, nhìn chằm chằm ván cờ của Kiều Mộc hồi lâu.

Thân phận của Ngải Nhạc Sơn, ngay từ khi vừa bắt đầu kì thi Định Đoạn đã liền được đồn thổi rất nhiều, ai cũng biết cậu ta là cháu trai của kỳ thủ cửu đoạn Ngải Khang Ba, thậm chí còn là đệ tử tương lai của kiện tướng cờ vây số một tại Trung Quốc Kiều Đông Viễn, một người có danh tiếng như vậy tham gia kì thi Định Đoạn dĩ nhiên là đả kích đến rất nhiều đối thủ. Nếu như giới cờ vây có mấy tờ báo lá cải, kỳ thủ như Ngải Nhạc Sơn chắc chắn sẽ được tung hô như là kỳ thủ chuyên nghiệp, rồi còn phóng đại cậu ta là kỳ thủ tam đoạn các kiểu rồi.

Thẩm Hòa Ngọc vừa rồi nói Kiều Mộc là loại người không hề có ý thức về cuồng vọng, mà ngoài Kiều Mộc ra, cũng còn có một người nữa, đó chính là Ngải Nhạc Sơn. Cũng giống như Kiều Mộc, cậu ta chưa từng nghiên cứu kỳ phong của đối thủ, nhưng Kiều Mộc lại là ngoại lệ. Người khiến Ngải Nhạc Sơn hao tốn sức lực chú ý như thế, vậy chắc chắn người đó được xem như một đối thủ xứng tầm của cậu ta.

"Sau trung bàn, kỳ phong của Kiều Mộc quả quyết hơn rất nhiều." Ngải Nhạc Sơn nói, “Anh ấy lại tiến bộ hơn trước."

"Nhưng sức cờ của cậu ta còn chưa phải đối thủ của cậu đâu." Thẩm Hòa Ngọc nói.

Ngải Nhạc Sơn không nói gì, thật ra cậu cũng biết điều đó, trong trận đấu vòng loại đầu tiên lúc đó cậu có quan sát, lối chơi của Kiều Mộc có chút khiến cậu thất vọng. Là con trai của Kiều lão sư, tại sao khả năng đánh cờ lại tầm thường như thế, chú Tề Phương cũng có kể qua về quá khứ của Kiều Mộc.

Một thiên tài cờ vây rớt đài, đã từ bỏ cờ vây từ 6 năm trước.

"Nhưng cậu ấy đang làm quen, đợi đến khi cậu ấy thức tỉnh hoàn toàn, cũng chưa chắc là cậu ta sẽ thua cậu đâu đấy." Thẩm Hòa Ngọc nói.

"Tôi cũng mong là vậy." Tôi chỉ muốn thắng một Kiều Mộc là thiên tài cờ vây mà thôi.