Từ nhỏ Tô Triệt đã có một thiên phú dị bẩm.

Trời sập xuống, chỉ cần không đánh đến hắn thì hắn có thể ăn ngon ngủ yên, còn có biệt danh là Tô Tiểu Trư.

Nhưng đêm nay, lần thứ hai hắn bị mất ngủ trong hai mươi sáu năm.Lần đầu tiên là cách đây vài năm.

Người cảnh sát mà hắn coi là thần tượng bị tai nạn xe hơi qua đời, hắn không thể chấp nhận được và rất đau đớn, giống như bị nhốt trong một chiếc xe chở dầu ngột ngạt.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết bất lực là như thế nào.

Nhưng cũng may hắn còn trẻ, cũng rất đơn thuần.

Hơn nửa đêm chạy đến sân thể dục chạy mấy chục vòng, mệt đến mức người ngã ngựa đổ cũng xem như tạm thời được phóng thích.Lúc này hắn cũng không biết vì lý do gì bị mất ngủ.

Sau khi Bạch Lộ cúp máy, hắn ngẩn người một lúc lâu.

Lúc cuối dường như nghe thấy giọng của đàn ông, đều là người trưởng thành sao có thể không biết bọn họ đang làm gì chứ? Hắn rất kinh ngạc, Bạch Lộ có bạn trai?Có phải là người đàn ông cà lơ phất phơ được cô bảo vệ lần trước hay không? Hay là người khác? Lúc này hắn mới phát hiện thì ra mình chẳng biết gì về cô cả.Sau đó lại ngạc nhiên vì phản ứng của mình, không thể diễn tả được, cảm giác như bị thứ gì đè nén, giống với người nghiện thuốc lá nhưng không được hút vậy.


Vì vậy tự nói với bản thân tỉnh táo lại, hắn với Bạch Lộ chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè.

Hắn giúp cô vì thấy thích tính cách của cô, thích trò chuyện với cô, vì cô là một người biết lắng nghe, hắn....Không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dứt khoát bò dậy chơi game.

Từ lúc vào đội cảnh sát hình sự thời gian ngủ còn không có, căn bản không đụng đến thứ này nữa, bây giờ lại có chút nhớ.

Uống Coca ngậm thuốc lá, lâu lâu còn phun ra hai câu thô tục, phiền muộn cũng không còn nữa.

Mãi cho đến 3 giờ sáng chết trận trên sa trường hắn mới ngáp một cái nằm xuống, kết quả ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao.Trên đường lái xe đến đơn vị, Tô Triệt nhận được điện thoại của Cố Lâm Lâm.Cô ấy thành khẩn xin lỗi: "Lần trước đến nhà cậu nháo gây ra bao phiền phức, thật xin lỗi về sau tôi sẽ không thế nữa."Hắn hơi hơi kinh ngạc, từ nhỏ Cố Lâm Lâm được nuông chiều tính cách rất xấu, rất ít khi nói chuyện đàng hoàng như vậy.

Vì vậy hắn dự cảm kế tiếp sẽ có chuyện trọng đại, quả nhiên cô hạ một câu: "Tôi sắp kết hôn rồi."Tô Triệt sửng sốt, tiết tấu của người phụ nữ này cũng nhanh quá đi, nhưng trong miệng vẫn chân thành đáp lại: "Chúc mừng cậu.""Mới mấy ngày trước, tôi còn chưa tưởng tưởng được ngoài cậu ra thì sẽ có ai khác..."".......""Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, tôi không bao giờ có ý không ủng hộ lý tưởng của cậu, tôi chỉ là..." Bên kia tạm dừng một hồi lâu rồi mới tiếp tục: "Tôi sợ mất đi cậu, khi người cảnh sát kia mất, tôi có đến dự tang lễ cùng cậu.

Nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của vợ anh ấy, tôi rất sợ một ngày nào đó cảnh tượng kia sẽ xảy ra với chính mình....!Thật xin lỗi, tôi quá hèn nhát."Treo điện thoại, Tô Triệt dùng tay xoa mặt một phen.Mối tình thời thanh xuân, xen vào một chút tình bạn một chút tình yêu, mặc dù hắn vô tâm không phổi, nhưng sự chân thành tha thiết cùng tốt đẹp kia hắn vẫn hiểu.

Hoảng hốt nhớ lại lời của người kia lúc còn sống nói: Lựa chọn con đường này, cậu phải biết vì nó cậu sẽ mất đi những gì.

Sẽ có vô số khoảnh khắc vinh quang trước thiên hạ, cũng có vô số nỗi buồn không ai chứng kiến.Lúc đến cửa đơn vị, Cố Lâm Lâm lại gọi đến lần nữa: "Đúng rồi, hôm Quốc Khánh ở nhà cậu, tôi có tiếp giúp cậu một cuộc điện thoại, là giọng của phụ nữ.

Lúc đấy tôi đối với cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cho nên nói với người ta là cậu đang tắm."Não Tô Triệt nhanh chóng nhớ lại.

Hôm đó quả thật lái xe mấy tiếng đồng hồ mồ hôi nhễ nhại nên hắn có đi tắm, chỉ là nghe tới những lời này..."Cô ấy có lưu lại tên không?""Không có, chỉ nói là bạn của cậu."Tô Triệt kết giao rất nhiều bạn, nhưng dựa vào trực giác vẫn nghĩ tới người nào đó.

Gọi điện thoại qua, nhưng lại nhận được thông báo người đó đang có cuộc trò chuyện khác.Bạch Lộ nhận được điện thoại của Dương Sấm, nói gần đây tiểu Thiên rất trầm tính, có điểm gì đó không thích hợp.

Cậu ít nói, trong giờ học thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ phát ngốc, hơn nữa kì thi vừa rồi thành tích cũng không ổn định, khỏi phải nói học bổng cũng đem đi ngâm nước nóng.

Bạch Lộ rất lo lắng, buổi tối Trình Úc trở về cô nói muốn đi thăm em trai, hắn lập tức sảng khoái đồng ý.Hôm sau Bạch Lộ đi thăm tiểu Thiên.

Cậu gầy đi rất nhiều, trong ánh mắt hiện vài phần u buồn.

Ngồi ở ghế đá cạnh sân bóng, từ xa nhìn thấy tiểu Đồng dựa vào xe gọi điện thoại, lại nhìn quần áo mới trên người chị mình, tiểu Thiên chần chờ hỏi: "Chị, chị đang ở cùng người kia sao?"Bạch Lộ gật đầu."Thật xin lỗi." Tiểu Thiên đau đớn kịch liệt nói."Đừng như vậy, chị không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Cô nói lời an ủi em trai cũng như an ủi chính mình, nhưng thời hạn ba năm lại hiện lên trong đầu cô, ba năm..."Anh ta đối xử với chị tốt chứ?"Cô gật đầu."Anh ta có vợ đúng không?"Bạch Lộ sửng sốt, cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Hình như là có, cô nhớ hắn có đeo nhẫn, nhưng gần đây lại không thấy nữa, cũng không biết bắt đầu từ khi nào không đeo nữa.Tiểu Thiên thở dài: "Em lên mạng tra tên anh ta.

Cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin cá nhân nào có giá trị, rất thần bí."Trên sân bóng ồn ào mà chị em hai người bên này thì rất trầm mặc.


Ngồi trong chốc lát tiểu Thiên mang Bạch Lộ đến nhà ăn, cố ý gọi món cơm rang lá sen mà cô thích.

Mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh bàn luận rôm rả về những câu chuyện giải trí, bọn họ ríu ra ríu rít đối ngược hoàn toàn với không khí có chút uể oải bên này.Một lúc sau Bạch Lộ phát hiện các cô gái thường xuyên quay sang nhìn lén tiểu Thiên, cô hiếm lạ nói: "Các cô ấy đang nhìn em."Mặt tiểu Thiên đỏ lên, "Nhàm chán, hoa si." Xem ra cậu thường xuyên gặp loại đãi ngộ này.Bạch Lộ cười rộ lên, vẻ phiền muộn trên mặt cũng rút đi, hai người ở dưới sự ồn ào của bàn bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Nói đến những ngày này, Bạch Lộ vô tình mà nói một cách nhàn nhã, cô không phải đi làm.Tiểu Thiên sững người: "Anh ta không cho chị đi làm?""Ừ.""Thật quá đáng."Bạch Lộ cười cười: "Như vậy cũng tốt, có thời gian đọc thêm sách.

Trước kia muốn đọc cũng không có thời gian nhiều.""Vậy anh ta còn cho chị đi học ban đêm không?"Bạch Lộ đình trệ, cô cũng không dám nhắc tới chuyện này.Thấy bộ dạng nhẹ nhàng bâng quơ của cô, trong lòng hụt hẫng, nghĩ nghĩ đề nghị nói: "Nếu không chút nữa em dẫn chị đi thư viện thử xem, bên trong rất nhiều sách, cái gì cũng có."Bạch Lộ vừa khao khát, vừa lo lắng hỏi: "Như vậy có được không?"Tiểu Thiên chịu đựng sự đau lòng, không cho là đúng nói: "Không có vấn đề gì cả, chút nữa em cho chị mượn thẻ thư viện của em."------Lúc chạng vạng, bên trong sân của một tòa nhà cổ cách biệt với thành phố.

Ánh nắng hoàng hôn rọi vào đại sảnh, hai người đàn ông một già một trẻ đang lặng lẽ chiến đấu trên bàn cờ.La Táp bưng một đĩa trái cây tới, vừa thấy cục diện như vậy thì cười cười, "Đổi sang chơi cờ rồi sao?"Trình Úc ngồi thẳng dậy: "Thư ký La nhận lời."La Trường Hạo cười ha ha: "Thống khoái thống khoái." Hắn nâng chén trà lên uống một ngụm sau đó tán thưởng nói: "Trình độ chơi cờ của cậu thật không tồi, mấy năm rồi tôi chưa gặp được đối thủ ngang tài ngang sức như vậy."Trình Úc cung kính trả lời: "Làm thư ký La chê cười rồi, cháu chỉ học được một ít từ ba cháu khi còn nhỏ thôi.""Ồ, sức khỏe của ba cậu dạo này thế nào rồi?" La Trường Hạo cảm thấy hứng thú hỏi.Vẻ mặt Trình Úc hiện lên một tầng ngưng trọng, "Ba cháu đã qua đời nhiều năm rồi ạ."La Trường Hạo thổn thức: "Thật đáng tiếc.

Nếu không, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau.""Cháu nghe nói thư ký La sinh ra trong quân đội, ba cháu cũng từng ở trong quân đội.

Kỹ năng đánh cờ là do được thường xuyên luyện tập với các đồng đội."La Trường Hạo cảm khái gật đầu, "Trong quân ngũ tốt lắm, lúc trước tôi cũng là ban ngày huấn luyện, buổi tối cùng nhau hạ bàn đánh cờ.

Cũng có cá cược, ai thua thì phải lấy nước rửa chân cho người thắng."Nói xong hai bên đều cười ra tiếng, nhưng người nói lại thở dài cảm khái, có lẽ do nhớ lại kỷ niệm những năm tháng đó, trong ánh mắt lại thêm vài phần cô đơn.Hai mươi phút sau, Trình Úc đứng dậy cáo từ.La Táp tiễn hắn về, xuyên qua một giàn nho dài ra tới cổng lớn, cô rất đắc ý nói: "Em biết ngay là ba và anh nói chuyện sẽ rất hợp nhau mà."Trình Úc không lập tức đáp lại, lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá cùng bật lửa, quen thuộc châm lửa rồi đưa lên miệng hít một hơi dài.La Táp hơi kinh ngạc, "Em tưởng anh không hút thuốc.""Thỉnh thoảng." Hắn trả lời ngắn gọn, hút thêm hai hơi rồi mới nói tiếp: "Em biết rõ tôi chỉ đang lợi dụng em."La Táp biểu tình trì độn.Hơn một tháng trước, cô nhận được một lễ vật giá trị.

Một căn biệt thự sang trọng được bao quanh bởi núi và biển, mới được xây dựng, số lượng có hạn, giá cả cao khó mua được, nhưng lại được người đàn ông trước mặt hào phóng mang tặng cho cô.Cô không có chút vui vẻ nào, bởi vì biết thứ này có ý nghĩa gì.

Cô cũng không tìm hắn lý luận mà đem văn kiện trực tiếp gửi về, tỏ vẻ cô không muốn nhận.Mãi cho đến mấy ngày trước ba cô trở về, cô mới gọi điện mời hắn đến nhà chơi.Thu hồi suy nghĩ, La Táp cười cười hỏi: "Anh không muốn gặp ba em?""Đúng." Trình Úc trả lời không chút do dự"Đúng vậy, với tính tình của ba em, rất khó để có một cuộc gặp riêng tư như thế này khi ông ấy vừa mới nhậm chức.

Anh là thương nhân, mọi thứ anh làm đều xuất phát từ lợi ích, chuyện này hết sức bình thường."Trình Úc không trả lời, như thể hắn ngầm đồng ý với câu nói này."Kỳ thật với em mà nói cũng giống nhau, đây là cơ hội để em làm điều gì đó cho anh."Nghe câu này, hắn không khỏi liếc cô một cái, lại nghe được câu tiếp theo: "Giá trị lợi dụng cũng là một loại giá trị." La Táp nói xong tiêu sái cười.Trình Úc đem nửa điếu thuốc còn lại trong tay bóp tắt, ném vào thùng rác bên cạnh."Cần gì thì cứ nói với tôi." Nói xong cũng không đợi cô trả lời bước vào xe.Nghe tiếng động cơ dần biến mất, La Táp thở dài.

Đều nói phụ nữ hay thay đổi, không nghĩ tới đàn ông cũng vậy.

Không đúng, hắn vẫn luôn như vậy.

Nhìn từ xa thì kiên định như bàn thạch, nhưng một khi tới gần hắn lại biến thành một cơn gió.

Người này quá giỏi trong việc tự bảo vệ mình, cũng quá giỏi trong việc vạch ra ranh giới.Trình Úc rời khỏi nhà La Táp nhưng cũng không đến công ty.

Thay vào đó, hắn đi đến một bờ biển cách xa ngôi biệt thự kia.

Sau khi hoàng hôn buông xuống, nước biển đen kịt, thỉnh thoảng xuất hiện từng lớp sóng trắng xóa.

Hắn rất thích ngắm biển vào thời điểm này, hầu như không có ai, không cần che giấu, có thể tùy ý được làm chính mình.Kỳ thật hắn cũng không làm gì cả, chỉ ngồi trên một tảng đá yên lặng mà hút thuốc, từng điếu một.


Hút được một lúc thì đứng dậy vào xe lấy ra một xấp văn kiện rồi dùng bật lửa đốt.

Nhìn ngọn lửa nhấn chìm từng tờ giấy một, không khỏi có chút cười tự giễu, hắn đúng là đồ bất hiếu.

Người khác đều mua tiền giấy để đốt, hắn lại vứt mấy tờ văn kiện tới đốt qua loa cho xong.Khi Trình Úc trở về biệt thự thì thấy Bạch Lộ đang ngủ cuộn tròn trên ghế sô pha với một cuốn sách úp trên ngực.

Hắn rút ra xem thử, cuốn sách dạy những câu hội thoại hàng ngày bằng tiếng Anh, gáy sách được dán lên mã vạch, trang đầu còn có con dấu của thư viện.

Hắc lắc đầu cười cười, để quyển sách sang một bên bế cô tới phòng ngủ.Lúc bị hắn bế đặt lên giường Bạch Lộ liền tỉnh, dụi dụi mắt kéo chăn bông lên.

Trình Úc kéo xuống ôn nhủ nói: "Thích đọc sách là chuyện tốt, mà người ngốc như em thì càng phải đọc nhiều sách.

Muốn đọc gì thì đến hiệu sách mà mua, sách trong thư viện bị nhiều người sờ qua rất bẩn."Bạch Lộ nghe vậy lập tức phản bác: "Không bẩn, đều là học sinh xem."Trình Úc buồn cười hỏi lại: "Học sinh thì không bẩn nữa sao? Vô số bàn tay chạm vào, ai biết được trước khi đụng vào sách bọn họ làm cái gì, không chừng còn có bệnh."Bạch Lộ chửi thầm trong lòng, trong lòng nghĩ cái gì thì sẽ nhìn thấy cái đó.

Cảm thấy người khác có bệnh nói không chừng chính hắn mới có bệnh.

Cô lười cùng hắn tranh luận, xoay người ngáp một cái.

Trình Úc hỏi: "Em tắm chưa?""Tắm rồi.""Đi rửa lại tay đi."Nhìn cô không tình nguyện bước xuống giường, bóng dáng chậm rì rì đi đến phòng tắm, Trình Úc thở phào nhẹ nhõm.

Nói đến cũng lạ, trở về tùy tiện nói chuyện cùng cô một lát, oán khí cả đêm xoay quanh trong lòng lập tức tiêu tan phân nửa.

Xem ra mỗi người đều có một loại thuốc riêng của mình, thuốc của hắn có lẽ được tìm thấy rồi.------Nửa đêm La Táp đến phòng làm việc của ba mình nói chuyện.La Trường Hạo đầu tiên đối với ngôn từ và cử chỉ của người kia tỏ vẻ hài lòng, sau đó nói: "Người này không đơn giản, con có nắm chắc có thể khống chế được cậu ta không?"La Táp không cho là đúng nói, "Tại sao con phải khống chế anh ấy? Người đàn ông không có bản lĩnh mới bị phụ nữa quản."La Trường Hạo không tán đồng lời nói này nhưng cũng không nói gì, thay vào đó hỏi lại: "Con hiểu biết nhiều về cậu ta không?"La Táp liệt kê những gì mình biết về Trình Úc, La Trường Hạo lắc đầu, "Cái này chỉ là bề nổi, cậu ta năm nay mới 35 tuổi, không có căn cơ bối cảnh gì mà đã đạt được những thành tựu lớn như vậy...""Điều đó được quyết định bởi tính cách của anh ấy.

Anh ấy thông minh, có chiến lược và tầm nhìn độc đáo." La Táp rất ngưỡng mộ và ủng hộ người đàn ông kia.Sau khi con gái rời đi, lông mày La Trường Hạo nhíu chặt lại.

Hắn chưa nói cho cô biết Ủy ban Kỷ luật vừa nhận được một lá thư nặc danh tố cáo tập đoàn của người kia có những hành vi kinh doanh bất hợp pháp.

Cũng vì điều này mà hắn mới kết thúc kỳ nghỉ phép sớm hơn để tới đây..