Đội của Meine đã được quân hoàng gia Kerma dẫn đến lâu đài của đế quốc…Quả nhiên đúng như lời đồn đại, đây cứ như tiểu vương quốc băng cực vậy…

Emilia vốn chịu lạnh rất kém. Cô từ nhỏ đã cùng với gia tộc Waltrad thực hiện nhiệm vụ canh giữ mặt trận sa mạc theo lệnh của hoàng đế đệ lục. Nhưng từ khi Emilia 10 tuổi, cô đã được bà của mình đưa về Ovis để tiếp nối truyền thống trở thành một pháp sư vệ binh ở biên giới của gia tộc. Đây là lần đầu tiên cô đến một môi trường hoàn toàn khác, với bao nhiêu thử thách, khó khăn đang chờ đợi.

Tom và Leon thì khác. Tộc Meyer chính là tộc người sói mạnh nhất trong giới ma thuật. Anh cũng là một trong những hậu duệ của tộc, nên được đưa tới học viện để đào tạo thêm kĩ năng. Mong muốn của anh bây giờ, chỉ là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi trở về tỉ thí với Anders một trận cho ra hồn, vì anh vẫn còn ghim “nhẹ” vụ cậu bạn suýt tấn công mình.

Meine cởi nón áo choàng ra, rồi hỏi Hailey: “Công chúa, theo luật thì bọn tôi đã xâm nhập trái phép đúng không? Hình phạt dành cho chúng tôi là gì?”

“Theo pháp luật của đế quốc thì đúng là vậy, nhưng đó là chỉ là lời nói để qua mắt các pháp sư lãnh đạo trong bộ máy thôi” – Hailey bình tĩnh đáp.

“Bộ máy lãnh đạo có vấn đề gì sao? Trong bản bản báo cáo của Ondo Prym về cuộc đối thoại giữa cậu nhóc đó, cô và nữ hoàng không có đề cập tới chuyện này” – Meine nhìn ấn chú trên tay mình.

“Phải. Nữ hoàng của các cô chưa biết chuyện đó. Cô và mọi người ở đây là người đầu tiên biết đấy. Tuy nhiên, chúng tôi không thể tiết lộ bí mật quốc gia được, nên mong câu chuyện có thể dừng lại ở đây, vì dù sao cũng nể mặt là 2 quốc gia đồng minh với nhau” – Hailey dùng ma thuật mở kết giới nhà tù. Kết giới được phá bỏ phong ấn, đó là một cánh cổng bằng băng hệ rất vững chãi, tạo bởi chính ma pháp băng viêm của rồng Ylia.

Bước vào bên trong, đội của Meine không khỏi ngạc nhiên. Bên trong là sảnh lớn, có 3 người đang khoác áo choàng đen không lộ mặt. Nhưng với Meine, chỉ cần có thể cảm nhận được…

“Đội trưởng Elric!!”

Phải, đội của Elric đã an toàn tới được đây. Họ bỏ mũ áo choàng xuống. Vì sự việc xảy ra ngoài tầm dự đoán, nên Elric đành phải cùng Anders và Roy đến đây trước. 4 ngày phải đi ngựa, cộng với thay đổi thời tiết, cũng khiến họ mệt rã rời…

Elric nhìn thấy Meine thì hài lòng: “Làm tốt lắm, ít nhất thì mọi người vẫn an toàn”.

Meine gật đầu lia lịa như một đứa trẻ, khác xa với hình tượng nghiêm túc lúc làm nhiệm vụ. Tom, Leon và Emilia cũng thấy ngạc nhiên, nhưng rồi họ cũng chạy sang đoàn tụ với Anders và Roy:

“Còn sống luôn sao, hai cậu cũng trâu lì đấy. Còn Rina và Yue đâu? Chẳng phải họ cùng đội sao?” – Leon nhìn quanh, nhưng không thấy Rina và Yue đâu cả.

“3 ngày nữa hai đứa ấy sẽ tới đây. Đã có vấn đề nhỏ xảy ra. Giờ thì báo cáo đi. Phiền cô chuẩn bị cho chúng tôi một căn phòng, công chúa điện hạ” – Elric quay sang Hailey. Cô gật đầu hiểu ý, rồi lệnh cho người nhanh chóng thi hành.



Thủ đô Ovis…

Rina vẫn đang ngồi trên giường bệnh. Yue thì ở bên cô để chăm sóc, cũng không quên những cuốn sách về thảo dược mà Bella, mẹ của Roy đã tặng cho. Cô cảm thấy kiến thức của bản thân còn rất hạn hẹp…

“Thảo dược Crystomia…Rina à, cậu đang làm gì vậy?” – Yue ngước mặt, thì thấy Rina đang tự mình đan một chiếc khăn choàng. Cuộn len màu xanh lục ở bên có màu rất đẹp, trông rất giống màu mắt của cô. Nhưng…cô đang đan khăn trong khi không thấy gì sao?”

Yue đứng dậy: “Chẳng phải mắt của cậu hiện tại không thấy gì sao? Đừng nói là cậu cố gắng đấy nhé”.

“Không, cậu xem thường tộc nhân Lowry quá đấy. Từ nhỏ, tớ và chị Alice đã được cha huấn luyện khả năng chiến đấu mà không cần sử dụng ma lực của đôi mắt này rồi, để đề phòng bất trắc trong khi chiến đấu đấy. Nhưng ai ngờ bây giờ tớ lại dùng để làm việc này, ha ha” – Cô cười lém lỉnh. Yue cười tủm tỉm:

“Định đan cho anh nào đây, đừng bảo là Anders nhé?”