“Cậu nói cái gì!”

Ánh mắt Diệp Phong âm trầm, trong điện thoại, Lưu Văn Báo giải thích đại khái những chuyện đã xảy ra.

Hôm qua sau khi bị đánh một trận thê thảm ở Ý Vị Hiên, Trương Trạch Hạo đã không cam tâm, muốn báo thù.

Vì thế chiều hôm nay, anh ta đã đưa theo một đám người đến công ty của Cố Vân Tương gây chuyện.

Lưu Văn Báo muốn ngăn cản, nhưng bên phía Trương Trạch Hạo quá nhiều người.

“Tôi sẽ lập tức qua đó.”

Diệp Phong lái xe đến công ty của Cố Vân Tương, nhưng Trương Trạch Hạo đã rời đi trước.

Trong công ty rất hoang tàn, bàn, ghế, máy tính đều bị đập nát thành từng mảnh, toàn bộ nhân viên đều đưa mắt nhìn nhau.

Cố Vân Tương đang nằm trên bàn, nhỏ giọng sụt sịt.


Diệp Phong bước đến, an ủi: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.”

“Anh Diệp Phong.”

Cố Vân Tương lau giọt nước mắt ở khoé mắt, Trương Trạch Hạo không những xé rách hợp đồng đã ký mà còn làm loạn một trận ở đây.

Đây là chuyện có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tinh thần của một công ty mới lập của Cố Vân Tương.

Vẫn may Cố Vân Tương và những nhân viên khác đều không xảy ra chuyện gì.

“Cậu Diệp.”

Lưu Văn Báo bước đến, áy náy nói: “Tôi không thể ngăn cản được Trương Trạch Hạo, vẫn mong anh lượng thứ.”

“Cậu không nói với tên nhóc đó rằng, tôi là người thuê người đánh anh ta sao?”

Diệp Phong vẫn nhíu chặt mày.

“Chính vì anh ta biết là cậu nên mới không dám gây sự với cậu và tôi, vì thế xả giận ở chỗ cô Cố.”

Lưu Văn Báo cúi đầu nói.

“Tên họ Trương này đúng là tìm chết!”

Diệp Phong giận dữ, mấy năm nay nhà họ Trương quả thực kiếm được không ít tiền trong ngành thời trang, nhưng bàn về quy mô, anh ta chỉ là một đứa con nit.

Còn không sánh được với bốn gia tộc lớn, đừng nói đến việc so với nhà họ Diệp.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta không dám trực tiếp báo thù Diệp Phong.


“Tên họ Trương này biết nhà họ Diệp ta không dễ chọc, lẽ nào cho rằng người phụ nữ của Diệp Phong tôi thì dễ chọc sao?”

Diệp Phong nhíu mày, với tình hình bình thường, Trương Trạch Hạo đánh thì cũng đã đánh, là bản thân anh ta đáng bị đánh.

Nhưng anh ta còn dám báo thù, điều này đủ để chứng minh anh ta quá đề cao nhà họ Trương của anh ta, cho rằng nhà họ Diệp sẽ nhân nhượng cho bớt phiền, hoặc là sẽ chỉ cảnh cáo anh ta?

“Cậu Diệp, có cần tôi tìm người đánh Trương Trạch Hạo thêm một trận nữa không?”

Lưu Văn Báo đề nghị, mặc dù anh ta là anh em tốt với Trương Trạch Hạo, nhưng anh ta là “chó” mà nhà họ Diệp nuôi, lúc này chắc chắn phải đứng về phía chủ.

“Đánh một trận, nhẹ nhàng với anh quá quá vậy?”

Diệp Phong cười lạnh một tiếng: “Chống lưng cho Trương Trạch Hạo là nhà họ Trương của anh ta, nhưng nhà họ Trương chỉ là một tên nhóc trong mắt nhà họ Diệp.”

“Nhóc con không nghe lời thì phải dạy dỗ một trận thật đau!”

“Cậu Diệp đang muốn…”

Nghe thấy vậy, trong lòng Lưu Văn Báo không khỏi căng thẳng, cậu Diệp đang định ra tay với nhà họ Trương?

Nếu là như vậy, thì ngày tháng sau này của nhà họ Trương e rằng không dễ sống rồi.


“Tôi nói này hai vị, hai người đừng mải nói chuyện nữa.”

“Mấy người chọc vào Trương Trạch Hạo, là khách hàng duy nhất của công ty chúng tôi.”

“Bây giờ anh ta đã xé hợp đồng, tiếp theo đây chúng tôi phải làm sao?”

Một cô gái tiến lên nói, cô ta tên Chu Đình, là trợ lý của Cố Vân Tương, lần trước Diệp Phong từng gặp cô ta.

So với chút tổn thất nhỏ và cái gọi là danh tiếng của công ty, rõ ràng sự phát triển của công ty trong tương lai mới là điều mọi người quan tâm hơn.

Không còn khách hàng, công ty chính là một cái vỏ rỗng.

“Láo nháo, sao cô dám nói chuyện như vậy với cậu Diệp!”

Lưu Văn Báo tức giận, bèn hét lên.

“Diệp, cậu Diệp? Anh là Diệp Phong!”