Hiển nhiên Trần Thiên Lỗi đáng giá hơn cái bát sứ cổ đó rồi.

“Cảm ơn sự yêu mến của hai vị.”

Lâm Dịch vẫn rất giữ lễ, đột nhiên anh ta đổi chủ đề, thở dài: “Vốn trên đường tới, tôi nhìn trúng một bức tranh chữ, giá trị lên đến ngàn vạn, đáng tiếc bị người khác cố ý làm khó, ép mua mất rồi.”

“Là ai làm?”

Sắc mặt của Nhan Văn Cảnh trở nên xám xịt, ông ta thích sưu tầm đồ cổ, nhưng còn thích sưu tầm tranh chữ hơn.

Chàng trai trẻ trước mắt, còn trẻ tuổi mà đã nghiên cứu về tranh chữ và đồ cổ, đúng là hiếm thấy.

Nhưng rốt cuộc là ai vô lý như vậy, dám làm khó cậu ta, cướp lấy bức tranh chữ đó.

Đúng là ép người quá đáng, hành động của kẻ cướp!

Bạch Kiến Hào càng kinh ngạc, một bức tranh chữ đáng giá ngàn vạn, nếu không bị nẫng tay trên thì không phải là quà cho ông ta sao.

Đây là lần đầu tiên Bạch Kiến Hào nảy sinh hảo cảm với Lâm Dịch.

Trần Thiên Lỗi cũng hỏi: “Người đó là ai, anh bạn trẻ có quen biết không?”


“Quen biết thì có quen biết, nhưng tôi không dám chọc đến, người này khá có thế lực ở Kim Lăng, hơn nữa còn đang ở đây.”

Lâm Dịch lắc đầu nói.

“Anh bạn trẻ đừng sợ, chỉ cần là ở Kim Lăng, dù anh ta là ai, tôi đều có thể chống lưng cho cậu.”

Trần Thiên Lỗi vốn thích tự xưng trượng nghĩa, nghe thấy câu này của Lâm Dịch thì lập tức bày tỏ thái độ bất bình.

“Vậy được, hôm nay tôi sẽ không sợ cường quyền nữa, nói rõ tại đây với mọi người.”

Lâm Dịch hít sâu một hơi, anh ta đang đợi câu nói này của Trần Thiên Lỗi.

“Cứ nói, loại chuyện vô liêm sỉ thế này, sao có thể chịu đựng?”

Trần Thiên Lỗi đáp đầy chính trực, chàng trai trẻ Lâm Dịch này có vẻ khá thuận mắt, sao nói chuyện lại vòng vo như vậy?

“Người này chính là thiếu gia Diệp Phong.”

Ánh mắt của Lâm Dịch hướng về phía Diệp Phong.

Bùm!

Nhất thời, mọi người như bị sét đánh.

“Sao lại là thiếu gia Diệp Phong? Nói đùa à.”

“Đánh chết tôi cũng không tin, nhà họ Diệp có tiền như vậy, phải đi động vào đồ của người khác sao?”

“Tôi cũng chưa từng nghe nói thiếu gia Diệp Phong có hứng thú với tranh chữ.”

“Không hiểu à, các người nghĩ kỹ mà xem, cô Bạch Tô Tô thân thiết với tên Lâm Dịch này như vậy, nói không chừng cậu Diệp đang cố ý báo thù.”

Mọi người bàn tán.

“Cậu Diệp, sao cậu lại…”


Bạch Kiến Hào kinh ngạc.

Trần Thiên Lỗi cũng kinh ngạc, không ngờ lại là tên tiêu tiền như rác Diệp Phong này.

Trần Thiên Lỗi quả thực không sợ nhà họ Diệp, nhưng cũng không cần phải kết thù với nhà họ Diệp.

Nhưng xuất phát từ sự chán ghét Diệp Phong, ông ta tức giận nhìn đứa con trai vô tích sự của mình bên cạnh Diệp Phong.

Trần Tử Huân bị doạ cho nhảy dựng, lăn về bên cạnh cha với tốc độ nhanh nhất.

“Anh Diệp Phong, anh không thích tranh chữ, sao lại muốn cướp của anh Lâm Dịch chứ.”

“Người ta không thù không oán với anh, sao anh lại muốn làm khó anh ấy!”

Bạch Tô Tô tức giận nói.

Bạch Kiến Hào cũng vô thức gật đầu, nhưng suy nghĩ của ông ta vẫn sâu sắc hơn chút.

Diệp Phong không hiểu tranh chữ, nhưng anh ta cướp của Lâm Dịch, e rằng không đơn giản như vậy.

Là vì con gái của mình nên ghen tức sao?

“Thiếu gia Diệp Phong, nhà họ Diệp các anh là gia tộc lớn ở Kim Lăng, mặc dù bức tranh chữ đó đáng giá ngàn vạn nhưng thiết nghĩ nhà họ Diệp các anh cũng không thiếu chút tiền đó.”

“Bức tranh chữ này, là món quà mà tôi định tặng cho chú Bạch, vẫn mong trả lại cho tôi.”


“Nếu trước đây từng đắc tội, vẫn mong cậu Diệp rộng lòng tha thứ, tôi chỉ là một học sinh nghèo, không đáng để cậu Diệp nhắm vào.”

Lâm Dịch tiến lên, ra vẻ xin lỗi.

Diệp Phong lại vô cớ cảm thấy buồn cười, chiêu này của Lâm Dịch, nhìn thì đơn thuần, nhưng thực ra lại rất hiểm ác.

Nếu Diệp Phong không trả lại bức tranh chữ, chứng tỏ một thiếu gia như anh đang cố ý bắt nạt một học sinh nghèo là Lâm Dịch, sẽ bị anh hùng đạo đức dùng nước bọt nhấn chìm.

Nhưng nếu trả lại bức tranh chữ, thì đồng nghĩa với việc anh cố ý làm khó Lâm Dịch vì Bạch Tô Tô, trong mắt mọi người, anh vẫn là tên bám đuôi Diệp Phong đó.

Tuy vậy, Lâm Dịch thông minh nhưng Diệp Phong cũng không ngốc, nếu đã muốn đấu, vậy thì xem thử ai cao tay hơn ai.

Anh lập tức hừ lạnh, lớn tiếng nói: “Bạn học Lâm Dịch, cậu đúng là biết cách nói đùa, bức tranh chữ đó là do tôi bỏ tiền ra mua, không phải cướp.”

“Lẽ nào, cậu nhận ra đó là ‘Thu Nhạn Lạc Hà Đồ’, còn tôi không nhận ra sao?”

“Hơn nữa, cậu còn không có nổi ba trăm tệ mua bức tranh chữ, còn tôi bỏ ra năm trăm, mọi người nói hộ tôi xem, thế nào gọi là ‘cướp’, thế nào gọi là ‘ép’!”

“Thế nào gọi là làm khó Lâm Dịch cậu!”