"Cha, sao cha lại ngang ngược như vậy được."

Bạch Tô Tô rất buồn lòng, nói.

"Cha ngang ngược?"

Cha Bạch giận mà không chỗ xả, kinh tế của gia tộc xảy ra vấn đề nghiêm trọng, chỉ có cậu Diệp Phong mới cứu được.

Cuối cùng con gái thì giỏi rồi, không lấy gia tộc làm trọng mà còn đi yêu đương suốt ngày.

Nếu như đi tìm cậu ấm như Diệp Phong thì nói làm gì, đây nó lại cứ tìm tên học sinh nghèo như Lâm Dịch.

Cha Bạch càng nghĩ càng giận, hét lên: "Cha không muốn nói nhiều với con, cha gia hạn cho con phải về nhà trước mười một giờ đêm, nếu quá hạn thì con ra ngoài đường mà ngủ."

"Còn nữa, cha trịnh trọng tuyên bố cho con biết, nếu con mà dám dính dáng một chút gì đến Lâm Dịch nữa thì ông đây không đánh gãy chân con mới là lạ!"

Nói xong, cha Bạch cúp máy một cái "rụp".

Bạch Tô Tô uất ức vô cùng, nước mắt tràn mi lăn xuống.

"Tô Tô, có lẽ cha cậu chỉ nóng ruột thôi, không phải ông ấy cố ý đâu."

Lâm Phượng Kiều vội vàng an ủi, từ khi quen Bạch Tô Tô đến giờ, đây là lần đầu tiên cha Bạch Tô Tô mắng cô ta.

"Hu hu..."

Bạch Tô Tô ôm bạn thân, khóc òa lên.

Khách trong cửa hàng cũng không nén nổi ánh mắt tò mò.


Trong đó có không ít cậu ấm của Kim Lăng.

"Ấy, đây không phải cô Bạch Tô Tô sao, cô ta làm sao vậy?"

"Chắc thất tình."

"Chẳng lẽ là bởi vì cậu Diệp Phong?"

"Có lẽ thế, tôi vừa thấy cậu Diệp Phong dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp đi xem phim."

"Vãi, cậu Diệp Phong tỉnh ngộ rồi ư, tôi phải chụp cảnh này lại đăng lên vòng bạn bè mới được."

...

Mười giờ rưỡi tối, Diệp Phong và Cố Vân Tương đi ra từ rạp chiếu phim.

Một bộ phim đã khiến quan hệ của hai người tiến triển nhanh chóng, bây giờ Cố Vân Tương đã bắt đầu chủ động khoác tay Diệp Phong.

"Cái quần gì vậy, Bạch Tô Tô khóc lại kêu mình đi dỗ?"

Diệp Phong nhìn điện thoại, phát hiện tin nhắn mà Lâm Phượng Kiều gửi cho mình hơn một giờ trước.

Bởi vì trước đó anh đã kéo số điện thoại và Wechat của cô ta vào danh sách đen nên cô ta đã dùng tài khoản phụ [No.Chim Cánh Cụt] gửi tới.

Diệp Phong lại chặn lần nữa, tránh để sau này cô ta gửi mấy tin nhắn rác rưởi.

"Anh Diệp Phong, sao vậy?"


Cố Vân Tương thấy Diệp Phong cau mày bấm điện thoại, cô ấy tò mò hỏi.

"Không có gì."

"Anh đưa em về nhà."

Ở ga ra dưới tầng ngầm, Diệp Phong vừa khởi động xe, Cố Vân Tương bỗng mở miệng hỏi:

"Anh Diệp Phong, cô Bạch Tô Tô kia không sao chứ?"

"Hả?"

Diệp Phong hơi hoang mang.

"Buổi tối hôm nay, chắc anh cố tình mua chiếc váy trắng cổ điển kia."

"Còn cả nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao nữa, thật ra anh định đưa cho cô Bạch Tô Tô nhỉ."

"Anh Diệp Phong, có vẻ anh đạt được mục đích rồi."

Cố Vân Tương cười khổ nói.

Cô ấy thích Diệp Phong nhưng tước khi về Kim Lăng, cô ấy đã biết, người mà anh Diệp Phong thích là Bạch Tô Tô.

Mặc dù bị coi là công cụ cũng không dễ chịu cho lắm, nhưng nếu không nhờ vậy, mình cũng không thể có buổi tối vui vẻ bên anh Diệp Phong như thế này.

Cố Vân Tương thừa nhận mình thích đến mức trở nên hèn mọn, mặc dù lòng chua chát nhưng vẫn rất vui.

"Cái gì vậy."

Diệp Phong cạn lời, anh nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: "Bình thường em hay xem phim thần tượng hả?"

"Dạ?"

Lúc này đến lượt Cố Vân Tương hoang mang, trả lời thành thật: "Thỉnh thoảng có xem, anh Diệp Phong cũng xem hả? Để em giới thiệu cho anh mấy bộ."

"Anh không xem."