Khoảng 2 giờ sáng, Thu Ngân mới từ từ mở mắt ra, cô chậm rãi nhìn một vòng, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, lúc lật đật muốn ngồi dậy thì có người đã hỏi.
"Chị tỉnh rồi hả?"
Thu Ngân xoay qua nhìn người vừa hỏi, cô thấy Thái Khang ngồi ở giường bên cạnh, bắt chéo chân bấm điện thoại.
"Chị đừng ngồi dậy, khoảng nửa tiếng nữa mới xong chai nước biển, chị ngồi dậy coi chừng lệch kim đó".
Thu Ngân nhìn xuống tay mình, đúng là đang phải truyền nước, cô ngại ngùng nhìn Thái Khang như muốn hỏi gì đó, chưa kịp hỏi thì Thái Khang đã nói trước.
"Bé của chị đã phẫu thuật thành công rồi, bây giờ đang được chăm sóc ở phòng ICU".
Thu Ngân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Đến giây phút này cô mới có thể thả lỏng người.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm".
Thái Khang chỉ cười rồi lại nói.
"À, khi nãy Kim Như gọi vào điện thoại của chị, tôi sợ là trường hợp khẩn cấp nên đã tùy tiện nghe máy, tôi xin lỗi nhé".
"À không, không có gì đâu".

Thu Ngân vội lắc đầu.
"Đứa bé đáng yêu ghê, nét giống chị lắm".

Thái Khang cười nhẹ rồi khen ngợi.
Thu Ngân ngơ ra không hiểu ý của cậu nói là gì.
"Hình nền điện thoại, khi nãy tôi có thấy".

Thái Khang giải thích.
"À, cảm ơn cậu".


Thu Ngân chợt hiểu rồi cười ngại ngùng.
Kim Như bên này lại tất bật hơn, y tá có khi cần tã giấy, khi cần sữa, khi lại cần khăn giấy.

Kim Như phải chạy lên xuống căn tin của bệnh viện để đưa vào phòng ICU cho y tá.

Sau khi Thu Ngân trở lại thì đã gần 3 giờ sáng, Kim Như gặp Thu Ngân thì trở nên ỉu xìu ngã lên vai chị.
"Hai mẹ con chị phải nhanh chóng khỏe mạnh để lo cho em mới được".
"Chị xin lỗi em".

Thu Ngân buồn bã nói.
"Nói đùa đó!" Kim Như vui vẻ cười với cô ấy.
"À, hai em về nghỉ ngơi đi, cả đêm rồi".

Thu Ngân lo lắng nhìn hai người.
"Ừ quên nữa, chắc em về nhà, sáng còn đi làm.

Chiều em mua đồ ăn ghé qua tiếp nha".

Kim Như nói.
"Vè đi làm cho nổi không?"
"Yên tâm".

Kim Như cười, mấy năm trước trong khoảng thời gian suy sụp nhất cô thậm chí còn không ngủ.
Thái Khang cùng Kim Như tạm biệt Thu Ngân rồi ra về, Thái Khang lái xe đưa cô về nhà, trên đường cậu cũng không nói gì cả.

Nhưng Kim Như lại nói với cậu.
"Làm phiền cậu quá, cả một đêm".
"Không có gì, thà là tôi không thấy, nhưng nếu thấy thì phải giúp chứ".
"Tôi quên hỏi hôm nay tại sao cậu lại ở bệnh viện vậy?"
"Tôi đi lấy thêm thuốc cho mẹ tôi.

Tôi đưa chị đi ăn nha, tôi đói quá".

Kim Như vốn định từ chối để cậu lái xe về nhà sớm, nhưng cậu lại nói mình đói nên cô cũng ngại nói lời từ chối.

Như vậy hai người cùng đi ăn với nhau quán ăn vỉa hè rồi về.

Vừa về đến nhà chỉ đủ thời gian để tắm rửa, dọn dẹp đồ đạc một chút thì đã đến thời gian đi làm luôn.
Một ngày đầy bận rộn khiến cô đã quên đi một số chuyện.

Chiều về cô lại ghé sang bệnh viện thay cho Thu Ngân về nhà ăn uống tắm rửa và chuẩn bị thêm đồ đạc.


Khi Kim Như đưa lại số tiền 50 triệu và nói cho Thu Ngân nghe thì cô ấy rất bất ngờ, lát hồi cô xin số điện thoại của Thái Khang từ Kim Như rồi quay về nhà.
Bé Hoài An còn chưa tỉnh, Kim Như ngồi ở phòng chờ một cách buồn chán.

Cô lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Trần Kiến Thành.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Đáp lại cô chỉ có giọng của nữ tổng đài viên trả lời, cô khó hiểu nhìn màn hình, đã là giờ tan ca rồi, chẳng lẽ anh đang tăng ca thêm sao? Nhưng mà anh là chủ tịch mà, KT Group cũng do Mỹ Kim quản lí, Trần Kiến Thành đã lui vè sau hỗ trợ thôi thì đây đến nổi phải tăng ca nhỉ?
Bỗng dưng tim cô nhói lên một cái, dường như cô đang có một dự cảm không tốt lắm.
Mười phút sau thì Thu Ngân đã trở lại, Kim Như bất ngờ hỏi.
"Sao nhanh vậy chị?"
"Chị không yên tâm, với lại đến sớm cho em về nghỉ ngơi".

Thu Ngân cười với cô.
"Có gì đâu mà!"
Kim Như nghe lời trở về sớm, từ lúc tan làm thì cô đã đến thẳng bệnh viện luôn.

Cô gọi lại vào số của Trần Kiến Thành, vẫn không liên lạc được.

Khi vừa ra khỏi bệnh viện định bắt xe trở về, có một chiếc xe cứu thương chạy rất nhanh đi qua chổ cô, Kim Như nhìn xe cứu thương thầm nghĩ chắc khẩn cấp lắm rồi.
Không có xe nên cô lấy điện thoại ra dự định sẽ gọi xe, vừa mở điện thoại ra thì có thông báo từ ứng dụng tin tức.
"Tai nạn giao thông nghiêm trọng ngày 29/7.

Nạn nhân là chủ tịch KT..."
Chỉ một dòng chữ đơn giản, thậm chí còn chưa hiển thị hết mà trái tim cô đã rung lên, cô nhấn vào bài báo để đọc, là tin tức đưa về vụ tai nạn và nạn nhân là chủ tịch của KT Group, bài báo khá đơn giản vì sự việc vừa mới xảy ra.

Bên dưới còn kèm theo vài tấm hình được chụp ở hiện trường.

Cô che miệng bất ngờ, hai tay cô đã run lẩy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô vô thức xoay vào nhìn chiếc xe cứu thương khi nãy, không biết có điều gì đó thôi thúc nhanh bước tiến lại vào trong.


Trái tim cô như có gì đó đục khoét, bỗng dưng lại đau nhói.

Vụ tai nạn xảy ra ở gần đây, nếu đưa vào cấp cứu thì phải đưa vào bệnh viện gần nhất.

Làm ơn! Trong đầu cô bây giờ trống rỗng.
Kim Như nhanh bước chân chạy về phía phòng cấp cứu.

Đập vào mắt cô là hình dáng của Mỹ Kim đang xúc động đứng trước cửa cấp cứu, chiếc áo trắng của cô đã nhuộm đỏ màu của máu, cô ấy chỉ biết đứng kìm nén không cho mình khóc thành tiếng.
Hai chân Kim Như như cứng lại, cô thậm chí còn không bước lên nổi một bước.

Cô ôm ngực trái của mình, cô chỉ muốn phát ra âm thanh gì đó nhưng tất cả đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Những bức ảnh báo đăng cho thấy chiếc xe được cho là của anh đã bị hư hỏng gần như là toàn bộ, giờ cô lại thấy máu trên người Mỹ Kim, cô rất sợ những hình dung trong đầu của mình về anh ngay bây giờ.
"Mỹ Kim!"
Mỹ Kim nghe cô gọi thì cố gắng nín khóc nhìn cô, lấy lại bình tĩnh thì Mỹ Kim hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trong đó...!Là Kiến Thành hả?" Mắt cô đỏ hoe, cô ngập ngừng hỏi Mỹ Kim.
Mỹ Kim nhẹ nhàng gật đầu, cô quay người muốn tìm chổ ngồi nhưng chân cô đau cô phải đi cà nhắc lại ghế ngồi.

Kim Như ngơ ra, nước mắt cô lại rơi, cô nhìn bên trong phong cấp cứu.

Tại sao lại như vậy? Cô định hẹn anh ra để nói chuyện mà....