Bùi Lan Anh cười như điên dại, cô ta liếc mắt nhìn Chu Lâm Khang.

Đây là con cờ thí mà cô tìm để hợp tác, cô mở hệ thống ra chọn nhiệm vụ có chức năng chữa lành cho hắn ta.
Để đánh lạc hướng, cô ta nói với đám người của Uyển Như.
"Tao không ngờ ông chú này lại mạnh mẽ như vậy! Cái cửa này tao dùng nhiệm vụ của hệ thống để khóa lại mà hắn vẫn có thể phá, cảm ơn mày đã giúp tao phát hiện một người như vậy!"
"Cô ta nói gì vậy em?" Trần Kiến Thành hỏi nhỏ với Uyển Như.
Uyển Như nhìn anh bâng khuâng không biết nói như thế nào cả.

Trong vô tình cô phát hiện Chu Lâm Khang động đậy, hắn cầm lấy con dao gần đó liều mạng lao tới.
"Ch.ết đi lũ khốn!" Hắn hét lên.
"Kiến Thành cẩn thận!" Uyển Như cũng hét lên cùng lúc, cô nhào đến như muốn che chắn trước anh.
Thấy tình hình đúng như mình mong muốn thì Bùi Lan Anh cười rất man rợ, chỉ cần Uyển Như ch.ết thì mọi thứ sẽ trở về như cũ, cô sẽ trở về với thân xác của Lê Uyển Như và bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng mọi chuyện không như cô ta mong muốn, Trần Kiến Thành nhanh nhạy hơn, anh ôm Uyển Như vào lòng rồi xoay người lại con dao găm thẳng vào bắp tay anh.

Minh Kiên nhanh chóng đánh cho Chu Lâm Khang té ngã, hắn nằm chật vật trên mặt đất.
"Kiến Thành, Kiến Thành, anh làm sao vậy?" Uyển Như hoảng sợ.
"Chú út!" Mỹ Kim bên này cũng la hét lên, nhưng bị Bùi Lan Anh ghì chặt, nắm tóc giật ra sau.
"Anh không sao, em có sao không?" Trần Kiến Thành nhăn mặt hỏi cô.
Uyển Như lắc đầu, bắt đầu sụt sùi.
"Sao lại chắn cho em?"
"Anh không muốn em bị thương!"
Nhưng em cũng không muốn anh bị thương! Uyển Như tự trách bản thân mình.

"Uyển Như!" Tâm An yếu ớt bước đến.
"Thêm một người nữa à?" Bùi Lan Anh đắc ý.
Uyển Như thấy Tâm An thì như thấy một cọng cơm cứu sống, cô nói với Bùi Lan Anh.
"Cô cho tôi nói chuyện với cô ấy một chút, tôi sẽ làm theo những lời cô nói ngay!"
"Mày ra điều kiện với tao hả?" Bùi Lan Anh kéo tóc Mỹ Kim ra sau, hung hãn hỏi.
"Không có, tôi thật sự chỉ xin được nói với cô ấy một chuyện thôi".
"Nhanh lên!" Bùi Lan Anh mất kiên nhẫn.
Tâm An vội đi đến bên Uyển Như, Uyển Như hỏi nhỏ với cô.
"Hệ thống của cô có nhiệm vụ nào có thể chữa lành không?"
"Có!" Tâm An mở hệ thống xem một lượt thì trả lời.
"Cô chữa vết thương cho Kiến Thành giúp tôi, cô ta chính là người sở hữu hệ thống giống cô, hơn nữa cô ta chính là nguyên chủ.

Lát nữa tôi sẽ trao đổi với Mỹ Kim nên cô hãy...." Uyển Như nói nhỏ vào tai Tâm An.
Tâm An nhíu mày nhìn Uyển Như sau đó lắc đầu.
"Đừng! Đừng làm như vậy, còn nhiều cách mà".
Uyển Như chỉ nhìn cô cười.
"Hơn nữa tôi không chắc là sẽ chữa lành được cho Trần Kiến Thành, bởi vì nhiệm vụ là muốn chữa cho ai phải hôn người đó, cô để tôi hôn bạn trai cô sao?"
"Vậy thì để sau khi xong việc thì cô hãy hôn!"
"Sau khi xong việc cô nghĩ bạn trai cô sẽ hôn người con gái khác à? Uyển Như! Cô đừng ngốc".
"Tôi chỉ cần anh ấy sống khỏe mạnh, bình an là được".

Uyển Như dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Tâm An.
Uyển Như quay người đi đến bên Trần Kiến Thành, cô vuốt v e gương mặt anh, sau đó chỉ cười nhẹ nhàng.

"Em yêu anh!"
Nói rồi cô quay người đi, Trần Kiến Thành chưa kịp giữ cô lại đã bị hệ thống của Tâm An làm tê liệt, anh bị bắt buộc phải đứng yên một chổ nhìn Uyển Như đi vào nguy hiểm.

Anh không hiểu tại sao bản thân lại bất động như vậy, chỉ biết phản kháng hết mình và gọi cô trong bất lực.

"Uyển Như! Đứng lại đó!"
Uyển Như đến trước mặt Bùi Lan Anh, Bùi Lan Anh đẩy mạnh Mỹ Kim ra xa rồi chĩa súng vào người Uyển Như.

Nhưng Uyển Như vẫn ung dung nói chuyện.
"Tôi thật sơ xuất khi không biết cô chính là người sở hữu hệ thống, đáng lẽ từ khi biết có nhiệm vụ làm tê liệt người khác thì tôi phải biết đó là cô vì hôm làm loạn ở nhà Mỹ Kim cô đã sử dụng nó lên người của tôi rồi".
"Cho dù biết thì sao?" Bùi Lan Anh hỏi ngược lại.
"Cô gây ra tai nạn cho ba mình?"
"Là ông ta đáng chết!"
"Vậy Kiến Thành có đáng chổ nào mà cô làm anh ta bị tai nạn?" Uyển Như tức giận hỏi.
"Đó không phải là bởi vì mày sao? Nếu hôm đó sau thức dậy mày trả thân xác cho tao thì tao đâu có làm như vậy? Không phải tao đã vào bên trong giấc mơ để cảnh cáo mày rồi sao?"
"Vốn dĩ tôi vẫn còn cắn rứt vì dành thấy thân xác của cô, nhưng cô làm hại người tôi yêu thương, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô!" Uyển Như tiến đến gần Bùi Lan Anh hơn.
Cô ta hoảng hốt dọa nạt.
"Tao bắn mày đấy! Đứng im đấy cho tao!"
"Bắn đi!" Uyển Như nở một nụ cười.

"Tôi thừa biết súng là giả, nếu muốn chấm dứt mọi chuyện thì cô nhắm bắn tôi một phát là xong, đâu cần dây dưa như vậy!" Cô chỉ đoán bừa, nhưng liều thì ăn nhiều.
Uyển Như cười vô hại nhìn Bùi Lan Anh, cô ta như bị nhìn thấu mọi chuyện mà chột dạ.


Bỗng dưng cơ thế của cô ta bị tê liệt, đứng bất động.
"Cô có hệ thống?" Bùi Lan Anh giận dữ nhìn Uyển Như như.
"Cô đoán sai rồi!" Tâm An phía sau lên tiếng.

"Là tôi mới đúng!"
Lúc này đến lượt Bùi Lan Anh hoảng hốt.
"Cô muốn làm gì?" Cô ta hỏi Uyển Như.
Uyển Như chỉ cười rồi ôm lấy người cô ta, cô xoay sang nhìn Trần Kiến Thành đang hết mình vùng vẫy vì cô.

Nước mắt của cô ứa ra ngoài, cô nói trong lòng: "Trần Kiến Thành, chúc anh cả đời bình an!"
Nhìn anh lần cuối rồi Uyển Như xoay người sang ôm chặt Bùi Lan Anh cùng lao xuống lầu.

Bùi Lan Anh hốt hoảng nhưng không thể kháng cự.
Uyển Như nhớ Tâm An từng nói nếu cô kết thúc linh hồn của mình thì mọi thứ sẽ quay về nơi bắt đầu, nhưng nếu cô kết thúc linh hồn của nguyên chủ thì mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục, chỉ có cô và nguyên chủ là thay đổi.

Lúc đầu cô còn phân vân vì cắt rứt lương tâm, nhưng sau khi Bùi Lan Anh chọn làm Kiến Thành bị thương thì cô đã ra quyết định.

Cho dù cô có chết cũng không để cô ta có cơ hội lợi dụng tình cảm của anh và người bạn thân của mình.

Cùng lắm thì cả cô và nguyên chủ sẽ cùng nhau đồng quy vu tận*.
Cô ôm theo Bùi Lan Anh nhảy xuống không chút do dự, giây cuối chỉ có thể nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của anh, Mỹ Kim và Minh Kiên.
Trần Kiến Thành nhìn thấy Uyển Như bước đến bên Bùi Lan Anh nhưng bản thân thì bị bất động như vậy, anh không hiểu tại sao? Anh chỉ dùng hết sức chống cự, giây phút anh vừa thoát khỏi sự kìm hãm vô hình này thì Uyển Như đã lao xuống lầu cùng Bùi Lan Anh.

Anh chỉ kịp hốt hoảng chạy đến tay bắt lấy một khoảng không, anh nhìn thấy cô gái của mình nằm dưới nằm đất gồ ghề loang lổ vết máu.
"Uyển Như!" Anh hét lớn rồi điên cuồng chạy xuống nằm đất.

Tâm An nhìn tình hình trước mặt thì bật khóc.

Trước đó Uyển Như đã nói với cô rằng.
"Khi tôi sắp đi sang đó cô hãy dùng nhiệm vụ tê liệt để giữ chân Kiến Thành giúp tôi.

Tôi sẽ cùng nguyên chủ biến mất, cô vẫn sẽ được ở lại thế giới này.

Hãy thay tôi chiếu cố anh ấy, hãy dùng nhiệm vụ chữa lành giúp anh ấy nhé.

Trăm sự đều phải nhờ cô, tôi chỉ đi được tới đây thôi".
Đây là kết quả cô chưa hề nghĩ tới, cô còn chuẩn bị sẵn sàng để biến mất cùng Uyển Như.

Nhưng Uyển Như đã lựa chọn hi sinh một mình.
Cô ngưỡng mộ tình yêu của hai người.

Uyển Như vì anh mà chấp nhận rời đi, Trần Kiến Thành vì cô mà dùng sức người bình thường có thể phá bỏ được rào cản của hệ thống.

Trong lòng của họ đều là làm vì đối phương.
Phía dưới mặt đất Trần Kiến Thành ôm cơ thể Uyển Như trên tay, anh khóc như một đứa trẻ.
"Lê Uyển Như! Lê Uyển Như em làm sao vậy Uyển Như, tỉnh lại đi em!"
Anh ôm cơ thể cô đầy kích động, anh không còn mang trên người dáng vẻ trưởng thành hay điềm tĩnh có thể ứng phó mọi chuyện rồi.

Cả một vùng đất hoang sơ chỉ có tiếng rào hét của Trần Kiến Thành, chỉ có tiếng gọi tên cô của anh trong đêm tối tĩnh mịch.
Xung quanh đều bình lặng, chỉ có một lòng người là rối ren.
*Đồng quy vu tận: Muốn kéo người khác ch.ết cùng mình..