Vài tuần sau đó Uyển Như dùng toàn bộ thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh hơn.

Mọi chuyện cũng trôi qua bình lặng.

Uyển Như dùng thời gian ở bên cạnh Trần Kiến Thành, cùng nhau làm những việc nhỏ nhặt mà các cặp tình nhân vẫn hay làm.
Nhưng những ngày bình lặng đó không được bao nhiêu thì mọi thứ rắc rối đã bắt đầu xảy ra.

Ngày hôm đó Uyển Như đang chăm chỉ làm việc thì nhận được cuộc gọi của Mỹ Kim thông báo rằng Trần Kiến Thành gặp tai nạn giao thông đang phải vào bệnh viện.
Lê Uyển Như như chết lặng, trong đầu hiện ra hàng ngàn viễn cảnh không được tốt cho lắm.

Cô gấp rút chạy đến bệnh viện, thấy Mỹ Kim ở ghế chờ phòng cấp cứu thì cô mới hớt hải hỏi.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Bên trong, nhưng mà Như không được vào?" Mỹ Kim chỉ vào căn phòng đang được mở cửa gần phòng cấp cứu.

Uyển Như khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Chú út nói hình như Như sợ máu, dặn nếu chưa băng bó xong thì không cho Như vào!"
Uyển Như nhíu mày, đúng là cô sợ máu nhưng cô chưa hề nói cho anh nghe.

Cô nhìn vào căn phòng kia hơi do dự một chút thì dứt khoát đi vào, Mỹ Kim chạy theo cản cũng không kịp.
Khi bước vào trong, cô nhìn thấy anh vẫn còn tỉnh táo ngồi tựa người ra phía sau cho y tá xử lý vết thương trên trán.


Máu đã chảy ướt đỏ cả một mảng áo sơ mi trắng, trên gương mặt vẫn còn vài vết xước, cổ tay thì đã được quấn băng gạc.

Uyển Như nhắm mắt lấy lại bình tĩnh.

Thấy cô vào thì anh hơi ngạc nhiên, cũng may là quá trình băng bó đã gần xong, anh nhanh tay lấy cái khăn gần đó che đi vết máu còn dính trên áo.

Trần Lập Thành đứng bên cạnh thấy hành động này của em trai thì xoay người nhìn ra sau.

Khi ông thấy Uyển Như ở đó thì cũng bước sang nhường đường cho cô vào.
Uyển Như chỉ đỏ hoe mắt đứng nhìn anh không nói gì cả.

Cô y ta nhanh tay băng bó rồi thu dọn ra ngoài.

Lúc này Trần Kiến Thành mới nói.
"Anh không sao đâu, em đừng khóc!"
Như một ngòi nổ vừa được châm, Uyển Như òa lên đầy uất ức.

"Máu nhiều như vậy mà anh nói là không sao? Áo sơ mi của anh từ trắng thành đỏ luôn rồi, bộ anh giấu là em không thấy hả?"
Trần Kiến Thành như chột dạ cúi đầu.

Uyển Như đi đến bên cạnh giường, đưa tay sờ những vết thương nhỏ trên mặt anh, cô đau lòng không thôi.
"Có đau không anh?"
Trần Kiến Thành nằm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng trả lời.

"Không đau lắm, làm em khóc thì mới anh mới đau nhiều".
Trần Lập Thành đứng bên cạnh đen mặt nhìn hai người.

Vẫn may mắn là Trần Kiến Thành chỉ bị chấn thương phần mềm, sau khi băng bó xong thì Trần Lập Thành đưa anh về nhà.

Hai ba con Trần Lập Thành và Trần Mỹ Kim ngồi phía trước nhìn đôi tình nhân phía sau cứ anh anh em em mà bất lực.
Sau khi Trần Kiến Thành về đến nhà thì ông cụ lo lắng không thôi.

Nhà chỉ có hai đứa con trai, nghe tin con bị tai nạn, vì tuổi già sức yếu mà không đến bệnh viện với con được.

Ông cụ ở nhà khóc bù lu bù loa lên bà Vân Anh phải trông coi không rời.
Uyển Như nhường lại không gian cho ông cụ, cô tìm Mỹ Kim để hỏi chuyện.


"Kim biết tại sao lại bị tai nạn vậy không?"
"Xe tải ngược chiều bị lệch tay lái, cũng may chú út lái xe tốt nên nhanh chóng né được.

Bị như vậy là do tông vào lề đường á!" Mỹ Kim thành thật kể.

Uyển Như nhớ lại đoạn video mà Uyển Nhi đưa mình xem lúc ba nguyên chủ bị tai nạn, lúc ông lưu thông cũng bị lệch tay lái rồi đâm vào xe container đỗ bên đường.

Cô nhíu mày mong rằng không có liên quan gì cả, nhưng bất giác cô vãn hỏi Mỹ Kim.

"Tai nạn ở đoạn nào vậy Kim? Có camera theo dõi không?"
"Có camera hành trình của chú út, nhưng mà bên bảo hiểm đen xe đi sửa rồi.

Chắc phải sửa xong mới lấy xem được".
"À, vậy khi nào xem được Kim lấy cho mình xem được không?"
Mỹ Kim ngơ ngác nhìn Uyển Như hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.

Hai chú cháu nhà này giống nhau một điểm sẽ không bao giờ hỏi sâu vào những chuyện của cô, trừ khi Uyển Như tự mình nói.
Từ hôm Trần Kiến Thành bị tai nạn thì Uyển Như cũng hay sang nhà anh.

Cô thường mượn nhà bếp để nấu ăn cho anh.

Trần Kiến Thành không phải đến công ty mà mang công việc về nhà xử lý.

Ông cụ mỗi lần thấy Uyển Như sang nhà là tìm mọi lí do để sang nhà con trai lớn, để không gian riêng tư cho hai người.
Uyển Như mang một chén súp nhỏ ra cho Trần Kiến Thành nếm thử.


Cô nheo mắt chờ đợi đánh giá, đây là món cô vừa học trên mạng.
"Vừa miệng, nhưng anh nghĩ em nên bỏ một chút tiêu vào nữa".
"Đúng rồi, chút nữa em để tiêu lên sau".

Uyển Như quay vào háo hức múc canh ra bát.
"Lê Uyển Như!" Trần Kiến Thành gọi cô.
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Bỗng dưng anh nhớ, em đã thi bằng lái xe chưa?"
"..." Tự nhiên cái hỏi chuyện này?
"Lúc trước em nói, nếu sau hôm đó về mà không thi thì em không mang họ Lê nữa mà chuyển sang mang họ của anh hả?" Trần Kiến Thành ung dung nhìn cô.
"Anh có bị chấn thương não không vậy? Tự nhiên đang nói chuyện nồi súp cái anh nói qua bằng lái xe".

"Tự dưng anh nhớ thôi!"
"Vậy bớt nhớ lại nha!"
"Trần Uyển Như, khi nào em mới thi bằng lái xe?" Trần Kiến Thành tiếp tục trêu cô.
"Mang họ Trần rồi em không cần phải thi, em ngồi xe của anh cả đời".
Câu trả lời làm Trần Kiến Thành chỉ cười chứ không thể tiếp tục trêu chọc.

Anh thấy hài lòng với câu trả lời này.