Do đã bảo lưu việc học nên Lê Uyển Như đã chuyển từ công việc bán thời gian thành công việc toàn thời gian.

Do nhà hàng cô làm cũng là nhà hàng cao cấp nên lương cũng ổn định,
Giờ làm việc của cô bắt đầu từ lức bảy giờ sáng và kết thức lúc năm giờ chiều.

Hôm nay Uyển Như đang làm thì gặp lại cô bạn Thảo My hôm qua ở nhà hàng
"Ủa Như, Như còn làm ở đây hả?" Thảo My hỏi.
Uyển Như không trả lời cô, chuyện tâm vào công việc.
"Quý khách muốn dùng gì?"
"Cho mình một combo VIP nha!"
"Quý khách chờ một chút, thức ăn sẽ lên ngay!" Uyển Như định quay người trở vào.
"Ơ Như, mình nghe nói Như bảo lưu rồi hả?" Thảo My níu tay cô lại vội hỏi.
Cô nhíu mày thoát ra khỏi cái níu tay của Thảo My, cô gật đầu nhẹ rồi nói: "Đúng rồi!"
"Sao vậy? Như thiếu tiền hả?"
Mặt Uyển Như đen lại, cô thắc mắc nhìn dáng vẻ của cô hiện tại có thể nhìn ra đang thiếu tiền hay sao mà ai cũng biết vậy?
"Có chuyện gì không Thảo My? Có thì nói nhanh tôi còn phải làm việc".

Cô không thích bị lôi kéo như thế.
"À,...! Không phải, chỉ là nếu Như thiếu tiền thì mình có thể giới thiệu việc làm cho Như.


Vì chổ mình có người vừa nghỉ việc nên mình hơi cực một chút, nếu rủ được Như đi làm chung thì mình cũng bớt cực thôi à".

Thảo My vụng về giải thích.

Uyển Như nhìn dáng vẻ vụng về bây giờ của Thảo My lại nhớ đến cảnh lén lút từ quán bar đi ra của cô ta hôm qua thì lờ mờ hỏi.
"Thảo My làm việc ở quán bar à?"
Thảo My nghe vậy gương mặt liền trở nên xanh xao, khó khăn mà thừa nhận.

"Ừ, nhưng mà mình chỉ làm phục vụ thôi.

Vì mình cũng thiếu tiền học như Như vậy đó, tiền lường bồi bàn trong quán bar cũng cao hơn nên mình mới chịu khó mà làm thôi".
"Không phải My chơi cùng tụi Trà My hả? Tụi đó cũng là nhà giàu tại sao My lại thiếu tiền?"
"Nhà tụi nó giàu nhưng nhà mình thì không có, mình vô tình bị tụi nó kéo vào nhóm, mình muốn tách ra nhưng tụi nó không đồng ý.

Mình thiếu tiền học nên phải lén lút đi làm việc ở đó như hôm qua Như thấy rồi đó, nhưng mà mình có thể vừa làm vừa đóng tiền học phí luôn đó Như, không cần bảo lưu đâu, Như thử không?"
Nhìn vẻ mặt cũng rất chân thật của Thảo My, lòng Uyển Như cũng trở nên mơ hồ.

Cô lại chợt nhớ hôm qua chạm mặt gã điên Lâm Khang ở đó thì bừng tỉnh.
"Không, tôi không muốn chạm mặt với tên Lâm Khang hay bất cứ loại người nào như cậu ta cả".
Thảo My lắc đầu ngay lập tức.
"Không có đâu Như, Lâm Khang nếu đi thì cậu ta chỉ ở tầng VIP thôi, còn mình làm ở tầng thường, không chạm mặt những người như vậy, hơn nữa Như có thể làm bán thời gian vào buổi tối mà, tầm 4 tiếng thôi cũng được kha khá tiền rồi đó".
"Mục đích của cô nói với tôi những chuyện này là gì?" Uyển Như đánh thắng vào trọng tâm.

Thảo My nghe vậy cũng ấp úng một hồi lâu.
"Không giấu gì Như, giờ rủ được Như vào làm thì mình được tiền giới thiệu thôi, cũng khoảng 2 hoặc 3 triệu gì đó".

Thảo My cười ngô nghê hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đang che giấu điều gì.

Thảo My quyết định không nói thêm nữa, chỉ lấy một mảnh giấy có ghi số điện thoại của mình đưa cho Uyển Như.

"Số điện thoại của mình nè, Như muốn ghé qua xác nhận trước cũng được.

Muốn thì cứ gọi mình".
Lê Uyển Như không quan tâm, cô nhét vội tờ giấy vào túi rồi đi mất.

Đối diện với Thảo My dù có bày ra dáng vẻ ngây ngô thế nào cô cũng quyết định không tin tưởng.


Tác giả thiết lập cho nhân vật này trong bộ ba xấu tính thì chắc hẳn không đáng để tin tưởng.

Thảo My nhận ra được Lê Uyển Như sẽ không dễ dàng làm theo lời cô nói.

Thật lòng cô không muốn lừa Uyển Như vào thế trận mà tên Lâm Khang đã bày.

Nhưng bản thân cô đang phải gánh trên người khoản nợ vài trăm triệu.
Gia đinh cô thì bình thường, vừa đủ ăn đủ mặc.

Nhưng anh trai cô lại ăn chơi đề đóm khiến cho gia đình trở nên thiếu thốn.

Ba mẹ vì lo nợ nần cho anh mà lâm bệnh nặng, cô chỉ còn cách đứng ra vay vốn số tiền lớn để lo cho ba mẹ.

Cô cũng không ngờ được người đứng sau khoản nợ của cô lại là Chu Lâm Khang, cô phải cực lực làm việc để trả món nợ mà càng ngày càng sinh lãi ra nhiều thêm.
Chu Lâm Khang đã đưa cho cô một cái thang để leo xuống, chỉ có một lần này thôi.

Nếu không biết tính toán cho mình thì cô sẽ bị mắc kẹt nãy trong đám nợ nần này.
Lê Uyển Như nhìn tờ giấy có địa chỉ và số điện thoại trên tay, "quán bar Helling" thu hút cô.

Cô nhớ trong nguyên tác Helling là nơi nguyên chủ dụ dỗ nam chính, lật ngửa ván bài cùng với Mỹ Kim từ đó hai người chính thức đối đầu nhau.
Cô thở dài một hơi, thế giới này thật nhỏ.

Điện thoại cô reo lên, cô thấy người gọi đến là dãy số lạ thì cô mơ hồ bắt máy.
"Alo?"
"Alo, Như ở đâu rồi?"

"Mỹ Kim?" Cô nhận ra giọng của cô bạn thân.
"Ừ mình nè, Như đâu rồi sao mình sang lớp không thấy Như?"
Uyển Như thầm mắng một tiếng, chuyện cô bảo lưu không học nữa vốn không định nói cho Mỹ Kim nghe.
"À, mình về nhà rồi á Kim".
"Ủa sao vậy, nay Như có tiết trùng giờ với mình mà?"
"À..., mình về nhà rồi Kim, mình về hồi tiết trước lận.

Mà có gì không Kim?" Uyển Như cố đánh trống lảng sang hướng khác.

"Vậy giờ mình với Minh Kiên sang nhà đón Như nha, ông nội kêu mình rủ bạn bè sang chơi với ông.

Minh Kiên ngại đi một mình nên mình rủ thêm Như.

Như đi cùng nha!"
"Giờ Kim sang nhà mình á hả?"
"Ừ đúng rồi, mặc váy xinh đi nha!"
Nói rồi Mỹ Kim tắt máy không cho Uyển Như có cơ hội từ chối.

Uyển Như đau đau cái đầu khi từ trường về đến nhà cô là tầm 20 phút, bây giờ cô từ nhà hàng trở về nhà cũng tầm 15 phút, ý trời là muốn vạch trần lời nói dối của cô đây mà.