Editor: Yan lão sư

Nửa tiếng sau Cố Nghiên Thu gọi cho Lâm Duyệt Vi

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..." đều là giọng nữ máy móc lặp lại liên tục. Cố Nghiên Thu mở WeChat để lại ba dấu chấm hỏi cho Lâm Duyệt Vi

【 Tây Cố: Sao em ko bắt máy? 】

Sau khi thoát khỏi trạng thái chân không của mình, Lâm Duyệt Vi mới vội vàng nhắn cho Cố Nghiên Thu một câu: "em đang làm việc.", rồi chạy vào toilet, khóa trái cửa, một lần là cả ngày ở lì trong đó.

Cố Nghiên Thu về nhà không thấy nàng, hướng đến toilet tìm, bình tĩnh nhớ lại xem chìa khóa để ở đâu rồi mới dùng chìa khóa mở cửa. Lâm Duyệt Vi đúng là đang ở bên trong, trên tay còn đeo một cái còng không biết lấy từ đâu ra.

Cố Nghiên Thu chào một câu rồi đóng cửa, bước ra ngoài.

Cô cố ý đi thật chậm, chờ mong Lâm Duyệt Vi sẽ chạy ra tặng một hôn chào mừng mình, mãi đến khi cửa hoàn toàn đóng chặt, Lâm Duyệt Vi đến mắt cũng không thèm liếc lấy một cái.

Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua hướng cửa, rồi đi về hướng nhà bếp tách biệt với phòng tắm để chuẩn bị cơm tối cho bản thân.

Cô hôm nay chuẩn bị thức ăn phong phú, có sườn, có cá, hiếm có dịp nấu một lúc hai món chính, vốn là muốn bổ sung năng lượng để buối tối tiếp tục thực hành bài học hôn môi, bây giờ xem ra hẳn không cần nạp nhiều năng lượng đến vậy, mà cần nghĩ xem nên tiêu hao năng lượng vào chỗ nào khác đây.

"Tiểu Phương, trên dấu giày có màu đỏ của máu,..." Lâm Duyệt Vi cong gối ngồi xổm xuống, đầu ngón tay đang vân vê một chút bùn đất tưởng tượng, cẩn thận để sát vào mũi ngửi qua., "..."

Quên thoại rồi.

Lâm Duyệt Vi: "..."

Nàng mở cửa, ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp, Cố Nghiên Thu đang mặc một cái tạp dề hình gấu con, trước mặt là cái nồi đang tỏa khói, trên mặt lấp lánh mấy giọt mồ hôi.

Lâm Duyệt Vi nhướn cổ nhìn thoáng qua: "Có cá nữa."

Thình lình nghe được tiếng động làm Cố Nghiên Thu ngoái đầu, ánh mắt hiện lên một chút ý cười, hỏi: "Em muốn ăn không?"

"Em không..." Lâm Duyệt Vi vừa tính nói không ăn, bụng liền "ục ục" kêu vang. Cả ngày nhập tâm vào vai diễn, sau bữa sáng đến giờ vẫn chưa bỏ bụng thêm hạt cơm nào, nước cũng chưa uống, dạ dày đợi mãi đến giờ cũng tìm được cơ hội biểu tình mãnh liệt.

"Ăn chút đi." Cố Nghiên Thu nói tiếp: "Chị nghe nói rất nhiều ngôi sao đều ăn uống không theo giờ giấc rồi bị bệnh bao tử, em còn đang ở nhà, ăn ít một chút cũng đâu sao, cùng lắm không ăn cơm."

"Cái này..."

Cố Nghiên Thu không đợi nàng trả lời, liền tranh trước ngắt lời: "Lúc trước em không phải nói nhân vật này còn phải qua huấn luyện sao? Nếu vậy phải cần tiêu hao rất nhiều thể lực, ăn một chút thôi nha."

"Em..."

Cố Nghiên Thu tiếp tục thuyết phục: "Chị không có bỏ dầu, em có thể yên tâm ăn."

Cố Nghiên Thu liên tục nói, Lâm Duyệt Vi đến dở khóc dở cười, phải ngắt lời cô: "Em muốn nói, em còn chưa ăn trưa thôi."

Sắc mặt Cố Nghiên Thu ửng đỏ, nghiêm giọng hỏi nàng: "Tại sao lại không ăn cơm trưa?"

Lâm Duyệt Vi rót ly nước, một hơi uống cạn sach, dùng mu bàn tay lau qua khóe miệng rồi trả lời: "Em quên"

"Cái này mà cũng quên cho được?"

"Có nhớ ra nhưng nghĩ đến phải tự nấu, khó quá bỏ qua luôn."


Lâm Duyệt Vi nói thật nhẹ nhàng, vừa dứt lời thấy Cố Nghiên Thu nhịn không được, khóe miệng đang cong lên.

"Chị cười cái gì chứ?"

"Có sao? Chị đang nghĩ nấu một tô mì có gì phiền phức, tủ lạnh có hết rồi, cũng không quá mười phút, nếu thật lười quá có thể gọi cơm bên ngoài mà."

Lâm Duyệt Vi nhìn cô, lắc lắc ngón tay: "No No No"

"Gì đây?"

"Em không chỉ lười nấu mà còn lười ăn nữa."

Cố Nghiên Thu lúc này đến nghẹn lời, Lâm Duyệt Vi nhìn cô cứng họng, nhịn không được cười ra tiếng: "Lừa chị thôi, chị sao có thể dễ bị lừa đến vậy chứ?"

Cố Nghiên Thu im lặng nhìn nàng trong hai giây, đừng có nhìn mặt chị nữa!

Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng hỏi: "Không phải vậy đâu, chị giận em à?"

Cố Nghiên Thu không thèm hé răng.

"Thật giận em rồi sao?" Lâm Duyệt Vi đi qua phía bên kia, Cố Nghiên Thu cố ý xoay sang chỗ khác, không để nàng thấy mặt mình.

Lâm Duyệt Vi cười ko nổi nữa rồi, một chút cũng không đoán ra được Cố Nghiên Thu sẽ tức giận, nàng một tay ấn vào đầu vai Cố Nghiên Thu, tay khắc giữ lấy mặt cô, chậm rãi xoay lại, một ánh mắt sa sầm tĩnh lặng như nước.

"Em sai rồi!" Lâm Duyệt Vi đột nhiên thấy hụt hẫng, nhanh chóng nhận lỗi.

Cố Nghiên Thu lắc đầu, thoát ra khỏi bàn tay đang kiềm chế mặt mình, nhàn nhạt nói: "Chị phải lấy đồ ăn ra."

"Để em đi lấy dĩa." Lâm Duyệt Vi nhanh chóng đi tìm cái dĩa, hai tay kính cấn nghiêng mình mà dâng lên.

"Sai rồi, lấy dĩa dài bầu dục, loại chuyên dùng cho món cá."

Có chỉ thị chính xác, Lâm Duyệt Vi lần thứ hai đi lấy, Cố Nghiên Thu cầm cái dĩa, múc cá để ra, Lâm Duyệt Vi liền lấy bày ra bàn. Cố Nghiên Thu một bên chu miệng chỉ thị tiếp: "món sườn."

"Tới liền đây" Lâm Duyệt Vi vừa quay lại đến cửa bếp liền la to lên.

Hai món chính, một món canh, Lâm Duyệt Vi lấy công chuộc tội, chuẩn bị sẵn một chén cơm cho Cố Nghiên Thu, còn một chén trống cho mình, thèm thuống nhìn mấy món ăn trên bàn.

Cố Nghiên Thu vốn dĩ không có giận, chẳng qua Lâm Duyệt Vi trêu cô thì cô muốn đùa lại thôi, ai biết Lâm Duyệt Vi lại nghĩ thật, còn một dạng nơm nớp lo sợ. Nhìn thấy nàng muốn ăn lại không dám ăn, chỉ cảm thấy buồn cười, trên môi nở ra một nụ cười nhẹ: "Ăn được rồi."

Lâm Duyệt Vi dùng đôi đũa còn chưa dùng qua của mình gắp một miếng cá cho Cố Nghiên Thu, rồi bỏ thêm một miếng sườn nhỏ, hai cọng rau xanh, món ăn vẫn còn nóng hổi: "Chị ăn trước đi."

Cố Nghiên Thu ý vị thâm trường nhìn nàng trong chốc lát, chờ Lâm Duyệt Vi nhịn không được phải ăn một miếng cá mới thỏa mãn cong mắt cười, chậm rãi động đũa.

Sau miếng cá đầu tiên Lâm Duyệt Vi đã tự nhắc mình phải biết tiết chế, đợi đến khi nàng lần thứ hai lại tự nhắc thì dĩa cá trước mặt đã sạch đến chỉ còn là đầu cá cùng một bộ xương.

Lâm Duyệt Vi: "..."

Cố Nghiên Thu đẩy dĩa sườn xào thế vào.

Lâm Duyệt Vi dùng khăn giấy lau miệng, không còn nói được gì ngoài câu: "Vô ý quá rồi."

"Người trong nhà có gì đâu, cùng lắm chờ tí nữa đến phòng gym tập hai tiếng thôi, chị đi cùng em.", Cố Nghiên Thu nói. Trên lầu hai có hai phòng được thông nhau dùng để làm phòng gym, muốn tập luyện cũng rất thuận tiện. Lâm Duyệt Vi nhìn qua cũng không phải dạng tay trói gà không chặt, chắc chắn vẫn thường hay luyện tập.


"Em ăn no rồi." Lâm Duyệt Vi nói, "Có điều phòng gym có thể đi, em cũng vừa lúc có việc."

Có việc?

Cố Nghiên Thu nghĩ thầm: là việc gì chứ?

Một tiếng sau cả hai cùng vào phòng gym.

Lâm Duyệt Vi bước lên sàn đấu, đứng bên dưới là Cố Nghiên Thu, nàng nói: "Làm nóng trước đã, khởi động xong chị cũng em đấu một trận được không?"

Cố Nghiên Thu hỏi: "Tại sao?"

Lâm Duyệt Vi giải thích: "Em sắp tham gia tập huấn, nên muốn tự kiểm tra mình trước có bao nhiêu bản lĩnh, lần trước ở thành phố S, chính chị đã đè em trên cửa phòng khách sạn không phải sao."

"Nên em tìm chị?"

Lâm Duyệt Vi gật đầu.

"Có đủ dụng cụ bảo hộ chưa?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Dừng tay đúng lúc là được rồi."

Cố Nghiên Thu trả lời: "Chị không đồng ý."

Lâm Duyệt Vi kinh ngạc: "Tại sao?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Chị sợ làm bị thương em", thấy Lâm Duyệt Vi tỏ vẻ không vui, cô lại bổ sung thêm: "cũng sợ tự làm bị thương mình, đang yên đang lành ở nhà, tự dưng lại muốn đánh nhau?" Mặc kệ là đánh thật hay đến điểm là dừng tay, Cố Nghiên Thu cũng không muốn đem nắm tay của mình nhắm ngay Lâm Duyệt Vi.

"Không phải là đánh nhau, là trao đổi."

"Trao đổi cũng không được."

"Sao chị có thể nói ngang vậy chứ?"

"Là chị ngang hay em bướng? Nếu muốn tập luyện có thể đến trung tâm tìm huấn luyện viên, tại sao lại tìm chị làm gì?"

"Không phải do em tin tưởng chị sao? Hay là chị muốn em đi tìm mấy gã đàn ông thúi khác... hay là với mấy cô gái kia? Lâm Duyệt Vi trừng mắt, một hơi không suy nghĩ nói ra.

"..." Cố Nghiên Thu nhất thời không tìm được lý do phản bác.

Lâm Duyệt Vi thừa thế tiếp tục lấn đến, từ sàn đấu nhảy xuống, ổn định xong tư thế, rồi ôm eo Cố Nghiên Thu hôn xuống, sau một vài lần vụng về, từ hôn phớt đến sâu hơn, cuối cùng cũng tìm đến La Mã, một đường hôn sâu.

Lâm Duyệt Vi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, ôm Cố Nghiên Thu ngồi trên chân mình, sau một hồi điên đảo ôm hôn làm Cố Nghiên Thu quên mất chi tiết này, chỉ ôm lại Lâm Duyệt Vi, cảm giác được đối phương cũng đang giữ chặt mình, thân mật khắng khít dính lấy nhau, ở giữa không còn dù chỉ một chút khoảng cách nhỏ.

Lâm Duyệt Vi chưa học được nín thở, dây dưa hồi lâu không nhịn được phải tạm thời tách ra, tranh thủ hớp ngụm không khí.

Cố Nghiên Thu từ trên chân nàng đứng lên, áp nàng phải dựa lưng vào ghế, sau đó cong lưng, nâng nhẹ cổ nàng rồi lại hôn xuống, nụ hôn cực kì có tính xâm lược.

Lâm Duyệt Vi có chút hơi ngộp.


Nàng nhất định là tối qua học chưa đủ nghiêm túc, tại sao lại bị áp đến không còn sức phản công chứ. Không được, mình phải đảo khách thành chủ, tay vừa định chống bên thành ghế gượng đứng dậy lại bị Cố Nghiên Thu giành trước đè lại đầu vai, không để nàng đứng lên.

Lâm Duyệt Vi: "‼!"

Cố Nghiên Thu lẽ nào có thể làm vậy chứ? Không được, phải phản công, ...

Phản công thất bại...

thật thoải mái...

Không, không thể sa đọa được!

tiếp tục phản công

như cũ vẫn là thất bại, hơn nữa cơ thể càng ngày càng mềm...

Giờ lại rơi xuống những nụ hôn nhẹ

Cố Nghiên Thu nhất định lén học bù, không phải ngày thường chị ấy lại không lo làm việc đàng hoàng chứ

Không được, không thể làm nô lệ, nhất định phải...

VẪN LÀ HƯỞNG THỤ TRƯỚC ĐI ĐÃ

Lâm Duyệt Vi trải qua đấu tranh tâm lý gay gắt, cuối cùng quyết định từ bỏ chống cự.

Thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao, lần sau sẽ thắng lại thôi.

[Yan: are you sure, Vi Vi? =))]

Lâm Duyệt Vi hai tay không cần nhắc tự động vòng qua cần cổ thon dài của Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu cảm nhận được sự buông lỏng của nàng, mở cờ trong bụng, thừa thắng tiếp tục tấn công.

Lâm Duyệt Vi được hôn đến không thở nổi, nhưng quá thoải mái đến không nỡ dừng lại, mãi đến khi bên tai lọt vài một âm thanh kì lạ.

Không phải tiếng nước trao đổi giữa miệng của hai người, là một loại khác...

Một tia lý trí cuối cùng thành công lẻn thoát ra ngoài, âm thanh này là từ miệng mình phát ra... gần như là tiếng thở dốc, lại như lẫn vào là tiếng "ưm ưm" rên nhẹ nỉ non.

Lâm Duyệt Vi cẩn thận nghe lại, Cố Nghiên Thu cũng có phát ra tiếng thở dốc, nhưng ngoài ra không còn gì khác nữa.

Lâm Duyệt Vi thừa dịp môi tách ra để lấy không khí liền hỏi: "Tại sao chị không có?"

"Không có cái gì?" Ánh mắt Cố Nghiên Thu lúc này đang chìm vào phương trời nào rồi, ngón tay còn mải vuốt ve cánh môi mềm của Lâm Duyệt Vi, mềm giọng hỏi lại, cuối cùng cũng được một lần tận hứng. Cô nhớ lại kiến thức ban ngày khổ công nghiên cứu, căn bản không hề nghe nàng đang hỏi chuyện gì.

Lâm Duyệt Vi dừng một chút, nói: "ưm"

"ưm?"

"Nó đó."

Cố Nghiên Thu nghe không hiểu nàng đang muốn hỏi gì, ra vẻ hiểu hiểu, muốn tiến gần lại, Lâm Duyệt Vi lúc này không chịu tiếp tục phối hợp nữa: "Chị trả lời em trước đi."

"Trả lời chuyện gì?" Cố Nghiên Thu rơi vào đường cùng đành phải nghiêm túc đứng thẳng nhìn nàng.

"Chính là..." Lâm Duyệt Vi im lặng nhìn nàng nói: "ưm"

Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi nóng nảy la lên: "Chị sao máu chậm lên não vậy chứ!"


Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi khoanh hai tay để trước ngực, nhìn cô một lúc lại leo lên sàn đấu.

Cố Nghiên Thu đứng ngây ngốc trong chốc lát, tự lẩm nhẩm lại chữ kia – ngắn gọn, kéo dài hơn, đủ các kiểu phát âm, nơi nào đó trong nháy mắt phát sáng lên, bóng đèn trong đầu cuối cùng tách một cái, bật sáng, rốt cuộc hiểu Lâm Duyệt Vi muốn nói gì.

Cố Nghiên Thu lên mạng lục lọi một chút, sau đó dở khóc dở cười suy nghĩ: muốn mình giải thích thế nào chứ, chẳng lẽ là nói tại em quá nhạy. Hay là nói mỗi người là không giống nhau, có người sẽ, có người không, kiểu gì thì Lâm Duyệt Vi cũng không chấp nhận.

Lâm Duyệt Vi cái gì cũng tốt, chỉ có một thứ xấu là luôn thích hơn thua với cô, gặp phải chuyện này, thật là đau đầu mà.

Lâm Duyệt Vi đứng trên sàn đầu một lúc rồi lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Cố Nghiên Thu, thấy cô đang đứng đó chơi điện thoại, nàng bỗng dưng thông suốt, cũng lén lấy ra điện thoại của mình, ngón tay bay bay trên màn hình, ở khung tìm kiếm nhập vào: "Vì sao hôn môi có thể phát ra âm thanh?"

Một đáp án hiện ra, Lâm Duyệt Vi: "..."

Lâm Duyệt Vi lúc này chỉ muốn vả vào mặt mình một cái, đâu không lại đi hỏi Cố Nghiên Thu chuyện này làm gì, bây giờ khẳng định trong lòng đang chê cười nàng, lại thua thêm một bàn, tự tạo nghiệt mà.

Nàng ở trên sàn tập dùng chân ra sức phát tiết năng lượng dư thừa của mình.

Mà lúc này sau khi đã sắp xếp từ ngữ hợp lý, Cố Nghiên Thu thong thả đi qua, mở miệng nói: "Duyệt Vi..."

Lâm Duyệt Vi phát hiện hành động của cô, lập tức điều chỉnh lại động tác, chân giẫm mạnh như muốn bay lên cao, cả cơ thể làm như đang rất nhiệt tình vận động điên cuồng, một dạng như mắt mờ tai điếc với Cố Nghiên Thu. Cố Nghiên Thu gọi tên nàng hai lẫn cũng không thấy phản ứng, đành ngậm miệng lại, giữ im lặng.

Đáng lẽ chỉ muốn vận động nhẹ làm ấm người, thành ra bây giờ là điên cuồng phát tiết, Lâm Duyệt Vi mồ hôi chảy đầy đầu, ngồi trên ghế tự massage bắp chân cho mình, Cố Nghiên Thu quyết định về phòng trước, nói là trao đổi cuối cùng cũng không trao đổi gì được.

Lâm Duyệt Vi ban ngày đã hoàn thành xong nhiệm vụ học kịch bản của mình, buổi tối tiếp tục lấy chương trình học lúc trước ra nghiên cứu, những việc này nàng thường ngồi trên giường làm, nên đại khái cả nàng và Cố Nghiên Thu đều đã yên tĩnh mà ở bên nhau được ba, bốn tiếng rồi.

Lâm Duyệt Vi mắt nhìn thẳng, mở cửa đi vào phòng, lấy xong áo ngủ liền nhanh chóng lắc người, lăng ba vi bộ chui tọt vào phòng tắm, cả một đoạn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu bị vắng vẻ mà không thể hiểu lý do: "?!?"

Lại xảy ra chuyện gì đây?

Bạn gái sao cứ như trời tháng sáu, sắc mặt muốn đổi là đổi.

Cô gái hay thay đổi sắc mặt sau hơn nửa tiếng tắm gội mới chịu đi ra, chui vào mền, mặt cứng đơ lạnh lùng, từ bên đầu giường lấy ra tai nghe đeo vào, một câu thăm hỏi bình thường cũng không có.

Cố Nghiên Thu đành mở lời trước: "Duyệt Vi..."

Lâm Duyệt Vi da dầu bắt đầu tê rần.

Tới rồi tới rồi, đúng mà, Cố Nghiên Thu khẳng định đang muốn nhắc lại chuyện xưa, lại sẽ cười nhạo mình, còn không sẽ bày ra một dạng thanh niên nghiêm túc giải đáp thắc mắc vì sao lại phát ra âm thanh. Cố Nghiên Thu nhìn hào phóng vậy thôi, chứ thật ra gian xảo vô cùng, lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai!

Mình kiên quyết không để chị ấy có cơ hội này!

Lâm Duyệt Vi lúc này nghiêm mặt quá độ, cắt ngang lời của Cố Nghiên Thu: "Em phải học một chút, có chuyện gì đợi trước khi ngủ hãy nói đi."

Cố Nghiên Thu nhìn thấy ánh mắt phá lệ nghiêm túc kia, không tự chủ mà gật đầu.

Lâm Duyệt Vi cứng nhắc xoay nhẹ mình một chút, đến khi xác định Cố Nghiên Thu không thể nhìn ra nội dung trên màn hình, mới click mở trình duyệt web mà nhập vào: Làm sao để bạn gái phát ra âm thanh khi hôn môi?

Cố Nghiên Thu đọc sách, cảm giác người bên cạnh có chút khác thường, nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt Lâm Duyệt Vi đang đỏ bừng, trợn to mắt, cả người đang khắc chế bằng cách gặm lấy đầu ngón tay của mình, hoàn toàn là dáng vẻ "còn có thể như vậy" khao khát học hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Lâm công luôn có thể biến điều kiện bất lợi thành có lợi cho bản thân mình

Xông lên đi!

Cố công cố lên!

Chương này tỏ ý cảm ơn: ba vòng nước sau <3 <3 <3

Yan lão sư: edit mấy chương gần đây khát nước quá T_T