Editor: Yan lão sư

Cố Nghiên Thu đọc nhanh như gió, nhập hết nội dung vào đầu, dự định để dành từ từ nghiêm túc ôn tập sau, trước khi khóa màn hình còn cẩn thận bookmark lại trang web.

Xuống xe, bước thật chậm thật chậm, tầm mắt có chút không tiêu cực vì còn mãi tập trung nhớ lại tri thức vừa dung nhập vào đầu. Cố Nghiên Thu đứng ở cổng lớn, hai tay dùng sức bắt chặt nhau một chút, hít sâu rồi mới mở cửa.

Trong đầu còn đang dự đoán: Lâm Duyệt Vi đại khái đang ngồi trên sô pha trong phòng khách – dù là nghỉ ngơi hay làm việc nàng vẫn luôn thích nơi có ánh nắng, khả năng sẽ nói "Chị về rồi à", vài câu hỏi thăm linh tinh gì đó, dựa theo biểu hiện lúc sáng rất có thể sẽ bước đến hôn cô, mà dù không tới cũng không sao, Cố Nghiên Thu sẽ chủ động đi qua, bắt đầu bài tập thực hành cho lý luận tri thức mới thu được.

Cố Nghiên Thu đứng ở cửa, vừa lúc chuyển tầm mắt về phía sô pha thì... không một bóng người, một tia kinh ngạc nổi lên trên gương mặt cô.

Cố Nghiên Thu cởi giày lại hướng mắt về cầu thang, dự định lên phòng nhìn xem.

Ngay khi vừa bước lên bậc thang thứ hai, một tiếng động lớn khiến cô phải xác định lại phương hướng phát ra âm thanh – lầu một, toilet.

Sau một loạt tiếng động chính là tiếng kêu hoảng sợ của Lâm Duyệt Vi: "... anh muốn làm gì?!?"

Lâm Duyệt Vi: "Bỏ súng xuống!"

Lâm Duyệt Vi: "Anh điên rồi!"

Tiếp sau lại một loạt âm thanh loảng xoảng, lần này là tiếng rơi vỡ của đồ vật xuống sàn nhà.

Bước chân Cố Nghiên Thu hai ba bước chân vọt nhanh như bay, vặn tay nắm cửa toilet – không được, cửa đã bị khóa trái.

Lâm Duyệt Vi hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, không nghe được âm thanh vặn cửa nhỏ xíu kia, nàng đang nằm cuộn tròn trên mặt đất, sau lưng bởi vì vừa mới đánh mạnh vào tường nên hơi đau, muốn cắn răng để đứng dậy. Chỉ là chưa kịp đứng dậy, cửa phòng ầm một tiếng bị đạp ra, từ dưới đất ngược sáng nhìn lên là một gương mặt, trên đất đang in lên một bóng đen thon dài, Cố Nghiên Thu nhanh chân bước đến cạnh nàng.

"Người đâu?" Cố Nghiên Thu hoảng sợ tột độ vội hỏi

"Người nào?" Lâm Duyệt Vi ngồi dậy, tay đang xoa xoa bả vai.

"Vừa nãy trong toilet không phải có ai sao?" Cố Nghiên Thu quan sát toàn bộ phòng tắm, không có dấu vết tranh chấp, lại lui về phía cửa sổ, trên cửa sổ cũng không có dấu chân của ai.

Lâm Duyệt Vi cuối cùng cũng hiểu ra, nàng có chút buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, nghiêm túc trịnh trọng nhìn Cố Nghiên Thu giải thích: " Không có ai hết, em mới nhận được kịch bản mới, đang diễn thử."

Cố Nghiên Thu thở phào một hơi, thả lỏng tâm tư: "....Không có gì là tốt rồi."

Lâm Duyệt Vi hơi trầm mặc, nhìn qua cô rồi hỏi: "Chị mở cửa bằng cách nào vậy?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Phá cửa vào!"

Lâm Duyệt Vi nén xuống xúc động, liếc mắt: "Em biết là phá cửa, nhưng phá bằng cái gì?". ầm một cái lớn như vậy, không phải phá cửa, chẳng lẽ còn nghĩ là dùng chìa khóa sao?

Cố Nghiên Thu hiểu rõ câu hỏi rồi tường tận giải thích: "oh, trước dùng chân sau đó dùng bả vai."

"Bả vai này?"

"Bên phải."

Lâm Duyệt Vi đột ngột duỗi tay ấn nhẹ vào vai phải Cố Nghiên Thu, cô có chút co rúm lại, lộ vẻ mặt đau đớn. Lâm Duyệt Vi rút tay về: "Cởi quần áo ra cho em xem một chút, bị thương ở chỗ nào."

"Chắc không cần đâu mà?" Cố Nghiên Thu do dự nói.

"Chị mắc cỡ sao?"

"Không có"

"Đừng ép em ra tay nha." Lâm Duyệt Vi uy hiếp cô, Cố Nghiên Thu không biết là do sợ nàng uy hiếp hay là không còn mắc cỡ, lát sau ngồi trên sô pha, cởi ra áo khoác rồi mở vài nút áo phía trên của áo sơ mi, lộ ra vai phải cho nàng kiểm tra.

Lâm Duyệt Vi duỗi ngón tay chọt nhẹ ở chỗ bị bầm: "Có đau không?"

"Không đau." Cố Nghiên Thu lúc này vờ cứng rắn trả lời.

"Còn học được khẩu thị tâm phi?" Lâm Duyệt Vi nói: "Chị ngồi yên đây đợi em lấy thuốc qua xử lý vết thương."

Lâm Duyệt Vi đổ một ít thuốc vào lòng bàn tay rồi ấn lên chỗ bầm, Cố Nghiên Thu nhíu mày, lập tức ngồi thẳng lưng. Lâm Duyệt Vi vừa thoa thuốc vừa trách: "Ngày thường không phải lúc nào chị cũng suy nghĩ cặn kẽ sao, hôm nay lại nóng nảy phá cửa, cũng không chịu đi tìm chìa khóa?"

"Chị không nhớ ra chìa khóa để ở đâu."

"Vậy chị cũng có thể gõ cửa hỏi mà, hỏi một chút cũng không hỏi nữa?"

"Chị sợ em không có thời gian trả lời, em nói là hắn có súng."

Lâm Duyệt Vi vui vẻ: "Đại tỷ à, hiện tại đang ở trong nước, trừ khi muốn tự sát hay mấy vụ án lớn, làm gì có ai đem theo súng bên người chứ hả?"

Cố Nghiên Thu mím môi không thèm nói nữa.

"Chị tức giận sao? Lâm Duyệt Vi cúi đầu, nhìn qua cô.

Cố Nghiên Thu nhìn thẳng vào mắt nàng, trốn tránh không phải phong cách của cô.

Xác nhận tức giận rồi. Lâm Duyệt Vi xác định xong, đổ thêm thuốc vào tay, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng ôn nhu hơn vừa nãy khá nhiều: "Em không phải có ý trách chị, chỉ là không muốn chị làm mình bị thương, lần sau đừng xung động như vậy nữa, chị hiểu ý em không?"

"Hiểu rồi!"

"Ngoan!"

"Nhưng chị không nghĩ là mình xung động." Cố Nghiên Thu vẫn kiên trì.

"..."

"Nếu có lần sau chị sẽ suy xét thêm có phải em đang tập diễn không." Cố Nghiên Thu bổ sung thêm.

"... uhm" Lâm Duyệt Vi còn nói được gì nữa đây, mặc cho có phải do xúc động nhất thời hay không, Cố Nghiên Thu vì nghĩ nàng gặp nguy hiểm mà nghĩa vô phản cố liền đến cứu nàng, hệt như trong tiểu thuyết vậy, nàng đương nhiên làm sao không có chút cảm động được chứ.

Lâm Duyệt Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra một biện pháp vẹn cả đôi đường: "Lần sau em sẽ dán thêm giấy ghi chú trên cửa để chị có thấy sẽ biết."

"Được." Cố Nghiên Thu nói: "Chị còn một chút muốn bổ sung."

"Chị nói đi."

"Chị có quyền hỏi thêm một câu không, lỡ như lúc đó có người xấu thừa dịp lẻn vào, chị chạy vào được không?

"..." Bảo an tiểu khu này cũng thuộc hàng nhất nhì thành phố, lại còn vừa vặn chọn được thời gian thích hợp như vậy, Lâm Duyệt Vi nhẩm tính xác suất xảy ra có lẽ còn chưa đến không phẩy lẻ bao nhiêu phần trăm nữa, nhưng nàng vẫn đồng ý: "Được!"

Đối với ý tốt không nên cự tuyệt.

Sau đó không ai nói gì nữa, thuốc trật khớp trong tay được Lâm Duyệt Vi bôi đều trên da Cố Nghiên Thu bắt đầu thẩm thấu vào bên trong, từ từ phát huy công hiệu, nóng dần lên.


Cố Nghiên Thu nhịn không được hơi nhúc nhích bả vai.

Lâm Duyệt Vi đè vai cô lại dặn: "Đừng nhúc nhích, em còn chưa làm xong đâu."

Lâm Duyệt Vi rõ ràng cảm thấy cả người Cố Nghiên Thu đều đông cứng lại rồi, hệt như nàng không phải đang bôi thuốc cho một người mà là một cái đầu gỗ vậy.

Nàng hồ nghi nhìn qua đầu gỗ liếc mắt một cái, đầu gỗ trả lại cho nàng một ánh mắt mờ mịt.

Lâm Duyệt Vi: "Được rồi."

Cố Nghiên Thu bay nhanh đi mặc lại quần áo, ngón tay run run, cô phát hiện lòng bàn tay mình vậy mà lại đầy mồ hôi.

Lâm Duyệt Vi lúc nãy là nửa quỳ nửa ngồi trên sô pha, vừa định đứng lên đem thuốc cũng hộp y tế cất lại hộc tủ chỗ kệ TV, Cố Nghiên Thu lần nữa lại hiện ra ánh mắt mờ mịt rồi thình lình duỗi tay ra, bắt được bàn tay của Lâm Duyệt Vi, kéo nàng vào lòng mình.

Lâm Duyệt Vi ngã ngồi vào lòng cô, trong lòng nhịn không được hơi run lên, chị ấy muốn bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt sao?!?

Cố Nghiên Thu cùng nàng mặt đối mặt, cách nhau chừng hơn 10cm, tất cả chi tiết trên gương mặt của đối phương đều rõ mồn một – lông mày, mắt, mũi, môi, mỗi một biểu tình đều mảy may hiện ra.

Lông mày bên phải của Cố Nghiên Thu thì ra có một nốt ruồi rất nhỏ, so với màu lông mày hơi đậm một chút, nên ở cự ly gần nếu cẩn thận có thể nhìn ra.

Thời điểm Cố Nghiên Thu nghiêng người đến sát nàng, Lâm Duyệt Vi chủ động nhắm mắt lại.

Cố Nghiên Thu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi chậm rãi vuốt ve theo viền môi, mãi đến khi tô ướt hết môi nàng – cũng chừng vài phút. Ngay khi Cố Nghiên Thu còn đang hồi tưởng lại tri thức trên mạng, Lâm Duyệt Vi bị động tác chậm rì rì của nàng chọc cho mất kiên nhẫn, đè Cố Nghiên Thu ngã người dựa lên lưng ghế, đảo khách thành chủ, hấp tấp hôn trả.

Cố Nghiên Thu: "..."

Sau khi kết thúc nụ hôn dài hơi này, Lâm Duyệt Vi liếm liếm môi mình rồi hỏi: "Em đi lấy nước, chị có muốn không?"

"... Có"

Lâm Duyệt Vi vào bếp rót bước, lúc trở về Cố Nghiên Thu đã nằm trên sô pha. Cố Nghiên Thu bình thường luôn vẫn chú ý hình tượng, dù là ở nhà cũng không tùy tiện nằm la liệt, cảnh này thật hiếm thấy, khiến nàng phải lo lắng bước đến hỏi: "Có phải vai chị vẫn không thoải mái không?"

Cố Nghiên Thu quỷ dị mà trầm mặc một chút: "Có thể vậy"

"Phải là phải, không là không, cái gì mà có thể chứ." Lâm Duyệt Vi khẽ nâng tay đưa ly nước về phía cô: "Chị tự uống được không?"

"Được mà." Cố Nghiên Thu ngồi dậy, tiếp lấy ly nước.

Lâm Duyệt Vi uống hai hớp nước, ngồi dựa vào sô pha, ánh mắt nhìn vào hư không, dường như nhớ ra điều gì, thình lình chuyển qua hướng mặt về Cố Nghiên Thu cười nói: "Em thấy là cảm giác hôn nhau lúc nãy tốt hơn hôm qua rất nhiều." Đặc biệt là khi vừa đụng đến đầu lưỡi lại có một cảm giác tê rần chạy khắp mạch máu, rồi đi xuống, tốt đẹp vô cùng.

"ừm" Cố Nghiên Thu uống xong nước rồi lại nằm xuống.

"Sao chị lãnh đạm quá vậy?"

"Vai chị đau." Cố Nghiên Thu nói

"oh, vậy chị nằm đi, có cần em lấy thêm mền cho chị không?"

"Không cần, chị mặc đủ nhiều rồi." Cố Nghiên Thu nhắm mắt trả lời.

Trong lòng cô thở dài, vốn dĩ có thể càng tốt hơn, chỉ là mình mới vừa làm bước đầu tiên, Lâm Duyệt Vi lại gấp đến không chờ nổi. Xem ra vấn đề lớn nhất không phải ở chỗ học được cái gì mà là ở Lâm Duyệt Vi.

Phải nghĩ cách thôi.

"Tối nay chị muốn ăn gì?" Hôm nay cuối cùng cũng có được một nụ hôn tương đối giống bình thường, tâm trạng Lâm Duyệt Vi vui vẻ không ít nên quay sang Cố Nghiên Thu nói: "Em nấu."

"Chị vẫn chưa đói."

"Vậy khi nào đói thì nói với em."

Lâm Duyệt Vi nhìn cô trong chốc lát rồi đứng dậy đi mở đèn phòng khách, lúc trở về nghĩ nghĩ lại lấy mền đắp cho Cố Nghiên Thu, thấy cô mở mắt Lâm Duyệt Vi liền mỉm cười nói: "Không che hết, chỉ cần che lại cái bụng thôi."

Cố Nghiên Thu một lần nữa nhắm mắt lại.

Lâm Duyệt Vi lấy kịch bản ra ghi chú, viết được hai trang nàng phát hiện tiếng bút cọ trên giấy phát ra tập âm khá lớn, vì thế rón rén tính lên lầu, Cố Nghiên Thu nhắm hai mắt nhưng vẫn biết nàng đang làm gì, lên tiếng: "Em ở đây xem đi, chị không có ngủ."

"Em phải học lời thoại."

"Em học đi."

"Em nên lên lầu thôi, sẽ ồn đến chị." Lâm Duyệt Vi định ngồi lại trên ghế nhưng cuối cùng vẫn kiên trì với ý định ban đầu. Nàng không phải sợ quấy rầy đến Cố Nghiên Thu mà là sợ Cố Nghiên Thu ảnh hưởng đến nàng, Cố Nghiên Thu dù không cần làm gì, chỉ cần xuất hiện trong tầm nhìn liền phân tán lực chú ý của nàng.

Lâm Duyệt Vi đi qua phòng sách đọc lời thoại, trong nhà cách âm không tệ, lại phần là lầu trên lầu dưới nên trên cơ bản không nghe được âm thanh phát ra từ phòng sách. Cố Nghiên Thu trở mình, lấy tay bên vai không bị thương lót dưới gáy, duỗi tay qua bàn trà lấy di động gọi một cuộc điện thoại đường dài.

– Nước M, 6 giờ rưỡi sáng –

"Thức dậy chưa?" Bên kia vừa bắt máy, Cố Nghiên Thu liền hỏi.

Đáp lời lại là một giọng nữ hoàn toàn xa lạ, dùng tiếng Anh nói câu xin lỗi với nàng rồi lại nói: "Điện thoại của chị.", giọng nói có chút hơi xa, sau đó mới là giọng còn đang ngây ngủ của Trình Quy Diên: "ừm, có chuyện gì sao?"

Cố Nghiên Thu nhanh chóng nói: "Phá giấc ngủ cậu rồi."

Trình Quy Diên gãi gãi tóc, nói: "Khoan cúp máy đã, cậu cũng đánh thức mình rồi, có gì thì nói đi."

"Bao giờ cậu về?"

"Tết Nguyên Đán."

"Không còn chuyện gì nữa."

"Cuối cùng là có chuyện gì?" Trình Quy Diên khó hiểu nói "Cậu ấp a ấp úng như vậy, rõ ràng là có việc."

"Schrodinger khỏe không?"

"Khá tốt." Trình Quy Diên lại nói tiếp: "Schrodinger qua đây, chào hỏi baba một câu kìa. Schrodinger?"

"Cậu đem ai về nhà à?"

"Không có, mình chỉ mang theo con mèo và thức ăn cho nó, trong nhà bạn gái có cây cột cho mèo, Schrodinger ngẫu nhiên qua đây chơi. Bây giờ nó còn chưa thức, hoặc là đang không thèm để ý đến mình."

"Oh, ra là vậy."

"Còn thế nào sao?"

"Bạn gái là người nước nào thế?"

"Người địa phương."


"Có hình không?"

"Có, cậu muốn xem à? Cậu lại không phải không biết..." Trình Quy Diên đem hết mấy từ muốn nói nuốt ngược trở lại. Hầu hết các mối quan hệ của cô đều không lâu dài, cả hai đều biết chuyện đó.

"Muốn! Mình và đối tượng kết hôn đã ở bên nhau." Câu kế tiếp cơ hồ là thì thầm, âm thanh cực thấp.

"Mình gởi cho cậu" sau đó Trình Quy Diên quay sang người bên gối chụp một tấm rồi gởi đi, lúc sau bỗng nhiên bật người ngồi dậy: "Câu thứ hai cậu nói cái gì?!?"

"Không nói gì hết." Cố Nghiên Thu nhỏ giọng trả lời, có chút ngượng ngùng.

"Đợi một chút, mình bây giờ đi mua hai dây pháo."

"Có cần làm lố đến vậy không?"

"Cần chứ. Nếu cậu không phải bạn thân của mình, mình đã sớm ăn cậu rồi, cuối tuần này, không, tuần sau nữa, được rồi hai tuần nữa, mình xin nghỉ bay về một chuyến, nhất định phải nhìn xem là heo nhà nào ăn cải trắng của mình."

"Cậu rảnh, em ấy không có, đừng có mơ."

"Vậy khi nào thì được, lúc nào có thể có thời gian?"

"Chắc cũng phải đến Tết đi." Cố Nghiên Thu trả lời, dựa theo thời gian, khi đó hẳn đã đóng máy.

"Mình vừa lúc cũng về ăn Tết." Trình Quy Diên lại nhớ đến giọng điệu cô vừa lúc nghe thấy mình sẽ về dịp Tết, cảm thấy có gì không đúng liền hỏi: "Cậu gặp chuyện gì vậy?"

"Không có."

"Nhất định là có!"

"..."

"Cậu trả lời quá nhanh đi, giấu đầu lòi đuôi, không nói thì mình dậy đi làm đây."

"Thật không có gì mà."

"Cúp máy đây, có gì thì gọi cho mình."

"ừm, bye bye."

"bye bye" Trình Quy Diên cúp máy.

Tình bạn giữa hai người không như mấy cặp bạn thân khác – luôn dính với nhau, Trình Quy Diên luôn tôn trọng không gian riêng tư và chọn lựa của cô, cũng không năn nỉ ỉ ôi một hai ép cô phải nói.

Trình Quy Diên chống người ngồi dậy, dựa vào mép giường, ngón tay đang lướt trên điện thoại. Bạn gái thấy nàng thật lâu cũng không ngủ tiếp nên ngồi dậy hỏi: "Em có thể xem điện thoại của chị không?"

Trình Quy Diên đưa điện thoại còn đang mở khóa cho người yêu, trên màn hình hiển thị chuyến bay về nước vào tháng sau.

"Chị phải về sao? Có quay lại đây không?"

"Có, chị chỉ về có chút việc." Trình Quy Diên dịu dàng hôn xuống môi bạn gái rồi lại hỏi:

"Cùng nhau trở về nhé? Ở nước chị có rất nhiều món ngon, cũng nhiều nơi đi chơi, chị sẽ dẫn em đi."

"Em có thể sao?" Bạn gái nàng kinh hỉ hỏi lại.

"Tất nhiên rồi." Trình Quy Diên cười thật tươi, ở mỗi đoạn tình cảm trong đời, nàng đều toàn tâm toàn ý đối với đối phương, dành hết tâm tư khiến họ vui vẻ. Với nàng, tình yêu quan trọng là chất lượng hay số lượng không có quan hệ gì, một lòng một dạ cùng nhau già đi đương nhiên rất tốt đẹp nhưng nàng chưa chắc có được, vì thế một đoạn tình yêu ngắn ngủi lại càng đáng giá quý trọng.

Bạn gái hưng phấn đến độ ôm nàng một cái thật chặt, miệng không ngừng thốt ra bao nhiêu lời cảm thán.

Tranh thủ thời gian trước khi rời giường hai người điên đảo loan phượng, bạn gái nhìn bóng dáng nàng mặc quần áo, trong mắt tất cả đều là mê luyến không thể tan được.

Trình Quy Diên trong giới đều có tiếng, ai cũng biết việc yêu đương cùng nàng là đẹp nhất, chẳng sợ một ngày kia mình sẽ phải rời đi, mặc dù đến giờ vẫn chưa ai luôn có thể ở lại bên cạnh nàng, dù cho mỗi người đều luôn cảm thấy chính mình sẽ là bến đỗ cuối cùng, nhưng rồi... đều không ai trong đó là người cuối cùng.

Cô gái hi vọng lần này mình làm được.

***

Lâm Duyệt Vi ban đầu lúc vừa lên lầu có chút tâm thần không yên, học được vài đoạn thoại liền nghĩ không biết Cố Nghiên Thu dưới lầu đang làm gì, đã ngủ chưa, có đá mền không, nếu không ngủ thì làm gì, đi nấu cơm chăng... đủ loại thắc mắc linh tinh.

Mãi đến khi học xong hai trang kịch bản, nàng mới dần dần đắm chìm vào.

Trí nhớ của Lâm Duyệt Vi so với người bình thường khá tốt, học thuộc lời thoại không vấn đề, nhưng muốn đem cảm xúc dung nhập vào câu thoại thì lại gặp khó khăn, nếu không làm được chẳng khác nào chỉ là cái máy đọc mà thôi. Lâm Duyệt Vi chia đều số lượng lời thoại ra để tranh thủ trong nửa tháng đến tổ quay sớm có thể học kịp.

Nàng mở máy ghi âm, thu lại mỗi lời thoại bản thân đọc, sau đó mở ra nghe, tự phát hiện lỗi sai của bản thân. Đạo diễn không yêu cầu diễn viên phải dùng giọng thật, hiện tại phim truyền hình của thành phố đều sẽ qua hậu kì, kiếm người lồng tiếng hoặc chỉnh sửa lại, nhưng Lâm Duyệt Vi tự đặt ra yêu cầu cho bản thân, sẽ không vì có người lồng tiếng lại mà để mình chậm hơn.

Tự mình nhìn ra khuyết điểm của bản thân là rất khó, Lâm Duyệt Vi chỉ lờ mờ biết mình sai ở đâu, nhưng sửa như thế nào thì hoàn toàn mù tịt.

Nàng lúc này nhớ đến một người: Thiệu Nhã Tư.

Mẹ của Thiệu Nhã Tư làm việc trong tổ kịch bản, cách thoại của bà trước đây được mọi người đánh giá là tốt nhất, còn được lão sư khen tặng, những lão sư viết kịch bản cũng hay khuyên mọi người nên học hỏi ở bà. Thiệu Nhã Tư kì thực tiềm năng rất lớn, trước đó xếp hạng thấp một phần do biên tập chương trình cắt ghép, thêm nữa là tính cách không thích tranh giành, trong khi mọi người luôn tìm cơ hội thể hiện bản thân, nàng chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ngốc trong một góc, nếu không phải nhờ Lâm Duyệt Vi kéo nàng ra, hẳn đã bị mai một rồi.

Ở một mức độ nào đó, Lâm Duyệt Vi chính là ngôi sao may mắn của Thiệu Nhã Tư. Với Thiệu Nhã Tư dù về mặt tình cảm hay Lâm Duyệt Vi cần sự giúp đỡ trong công việc là điều bình thường.

Hơn một tháng mà Lâm Duyệt Vi không nhận được công việc, Thiệu Nhã Tư đã vào đoàn phim 《 Kính Trong Tay 》, mười phần bận rộn, từ từ sau đó tần suất liên lạc với Lâm Duyệt Vi ngày càng ít. Ban đầu mỗi ngày Thiệu Nhã Tư đều nhắn tin với nàng, kể từ chuyện hôm nay đã làm gì, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn... Lúc này mở ra khung chat, Lâm Duyệt Vi mới phát hiện lần cuối nhắn tin với nhau là đêm khuya của một tuần trước, kết thúc bằng câu chúc ngủ ngon của Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi nhìn tên Thiệu Nhã Tư rồi trầm mặc một chút.

Có rảnh không? – Rồi lại từng chữ từng chữ xóa đi

Hôm nay có đóng phim không? – Xóa

Lâm Duyệt Vi thêm lần nữa sắp xếp lại câu chữ, cuối cùng nhắn:

【 Hai Chữ Mộc: Xong việc chưa? 】

Đợi chừng năm phút, Thiệu Nhã Tư trả lời: 【 Công việc kết thúc rồi, nữ chính mời đạo diễn và nam chính với mọi người cùng dùng com, sắp xong rồi. 】

【 Hai Chữ Mộc: Tốt 】

【 Thiệu Nhã Tư: Bao giờ về mình gọi cho cậu, có tiện không? 】

【 Hai Chữ Mộc: Được!】


Lần này mới được mười phút, Thiệu Nhã Tư đã gọi đến

Lâm Duyệt Vi kinh ngạc hỏi: "Sao nhanh vậy?"

Thiệu Nhã Tư trả lời: "Vừa tiễn đạo diễn về, mình đang ở trên xe."

"Đợi về đến khách sạn rồi gọi cũng được mà." Lâm Duyệt Vi mỉm cười.

"Mình sốt ruột, cậu cuối cùng cũng liên lạc với mình, cả tuần rồi còn chưa nói chuyện với cậu, cảm giác như mười năm có rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu, ba thu không gặp chính là đoạn trường."

"..."

Thiệu Nhã Tư cười haha nói tiếp: "Lúc nãy có uống chút rượu, nên hơi linh tinh rồi."

"Hay là cậu ngủ một giấc trước đi?"

"Không ngủ, không cần đâu, cậu nói đi, mình nghe."

"Nói gì?"

"Cái gì cũng được, chỉ là muốn nghe cậu nói chuyện thôi."

Lâm Duyệt Vi: "..." Nếu không phải xác định cơn say nắng của Thiệu Nhã Tư sớm đã bị bóp chết từ trong trứng, Lâm Duyệt Vi khẳng định lúc này bản thân sẽ hiểu sai mất. Tình cảm giữa phái nữ vốn dĩ rất tinh tế, tinh tế đến độ chỉ cần đối phương có chút gì khác thường sẽ rất dễ liên tưởng phải chăng người ta thích mình hay là bản thân có phải ảo giác gì với người ta. Lâm Duyệt Vi nghĩ đến đây lại tự dưng thắc mắc nàng và Cố Nghiên Thu cuối cùng là ai bắt đầu?

Thiệu Nhã Tư bên kia nói một hơi một hồi, cũng không biết là đang nói gì, Lâm Duyệt Vi không chú tâm nghe, chờ đến khi nàng nói xong mới "ừm" một tiếng rồi hỏi: "nãy giờ cậu nói gì vậy?"

Thiệu Nhã Tư: "... mình nói là nguyên cái đoàn phim không có ai để cùng nói chuyện được hết, nữ chính thì kênh kiệu như con công xòe đuôi, nam chính thì hai mươi bốn tiếng đều một khuôn mặt như cả thế giới thiếu hắn một trăm tám mươi vạn vậy. Hơn nữa, mình cảm thấy..."

Thiệu Nhã Tư đang muốn nói tiếp nhưng lại thôi.

"Cảm thấy gì?

"Hai người họ đều không thích mình, còn có vẻ xa lánh nữa, mình cứ nghĩ do bản thân nhạy cảm, nhưng người đại diện đã nói với mình, họ thật không thích mình, từ lúc thử vai nữ chính liền nói với đạo diễn loại mình đi, sợ mình chiếm hết sóng của chị ấy. May mà người đại diện của mình siêu lợi hại, nên giành về cho mình."

Vai của Thiệu Nhã Tư là tiểu sư muội, nhưng tiểu sư muội không thích nam chính, lại thích nữ chính, cuối cùng còn vì nữ chính mà chết. Dĩ nhiên chuyện yêu thích kia trong kịch bản không nói rõ ràng, giữa thân tình và tình yêu suy cho cùng vẫn là một loại thích. Thích nữ chính hay thích nam chính là không giống nhau, nếu thích nam chính thì sẽ đồng thời bị phe nữ chính cùng phe nam chính hợp tác xâu xé, nhưng nếu thích nữ chính, chẳng những không gặp nguy hiểm mà còn hấp dẫn thêm một bộ phận đi soi hint trong phim, huống hồ có thật thích hay không cũng đâu ai xác nhận.

Nhân vật này là một tiểu thiên sứ tận trung, tính cách đặc biệt dễ thương hòa nhã, năm nay và năm ngoái có hai bộ phim đều có nhân vật như vậy, thu hút không ít fans.

Người đại diện của Thiệu Nhã Tư đúng thật toàn tâm toàn ý vì nàng tính toán, kết hợp từ ngoại hình, tính cách, phong cách diễn của nàng cùng nhau mà suy xét. Thiệu Nhã Tư chính là một thanh thuần tiểu ngọc nữ, bộ phim đầu tiên diễn vai tiểu sư muội một tấm lòng son sắt đúng là không còn gì hợp hơn nữa.

Lâm Duyệt Vi chần chừ trong chốc lát: "Gần đây mình cũng nhận được một bộ phim truyền hình."

Với tính cách của Lâm Duyệt Vi sẽ không nói với nàng, nhưng Thiệu Nhã Tư luôn đối với Lâm Duyệt Vi không hề giấu diếm, nếu không nói với nàng, chính là giấu diếm, sẽ áy náy bất an trong lòng.

"Vậy hả?" Thiệu Nhã Tư kích động đến thiếu chút nữa té nhào: "Phim gì vậy? hiện đại hay cổ trang?"

"Hiện đại, còn chưa có họp báo chính thức."

"Tên là 《 Đô Thị Sương Mù》"

"ya ya ya tên dễ nghe đó, ai đạo diễn vậy?" Thiệu Nhã Tư hiển nhiên chưa từng nghe qua tên bộ phim, lần trước scandal của Phương Hiểu Hiểu bay đầy trời nàng chắc còn đang bận tối mắt nên không để ý đến.

"Dương Khiếu."

"Nghe có hơi quen tai nha."

" Là đạo diễn của 《 Triều đại của Hán Đế》

Đây chính là thời thơ ấu của cả một thế hệ, Thiệu Nhã Tư tuy chỉ biết tên phim, không biết đến đạo diễn nhưng vẫn hưng phấn: "Lợi hại quá, cậu sắp hot rồi."

"Nữ thứ, hông phải nữ chính đâu mà."

"Cũng tốt quá rồi, sau này hot rồi nhớ kéo mình bay theo nhaaa"

"Đương nhiên!"

"Nhưng mà hiện tại mình gặp một chút vấn đề." Lâm Duyệt Vi móc móc ngón tay trên sô pha, "cách thoại của mình có chút kém, mà nhân vật lại là nữ cảnh sát, nên lúc nói nghe hơi kì kì, tự mình lại không nghe được điểm sai, chỉ cảm giác hoặc là giọng quá yếu, hoặc là quá cương, cũng có thể do nguyên nhân khác."

Thiệu Nhã Tư "ức" một cái, rồi nói: "Hay cậu đọc hết lời thoại một lần gởi cho mình đi, để mình nghe thử."

"Có phiền cậu quá không?"

"Hông có, nhưng mà có thể gởi cả kịch bản không, nếu không mình cũng không cảm được nhân vật."

Đọc kịch bản, tự nghiền ngẫm thẩm thấu nhân vật, tương đương với trong đầu phải diễn thêm một vai, lượng công việc quá lớn, cho dù hai người khá thân cũng không thể vào thời điểm mấu chốt của giai đoạn đóng phim mà quấy rầy nàng, lỡ như ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của Thiệu Nhã Tư thì sao.

Lâm Duyệt Vi ngập ngừng: "Hay là thôi đi, tự mình nghiên cứu được rồi."

"Nếu cậu tự làm được đã không kiếm mình rồi, giờ mình cũng biết, cứ gởi qua đi, sẽ tranh thủ thời gian giúp cậu nhìn qua."

"Mình..."

"Nói nhiều lại càng phí thời gian, không chừng mình đã nghe xong một đoạn rồi."

Lâm Duyệt Vi gởi qua cho nàng.

Thiệu Nhã Tư xem qua lại hỏi: "Chỉ có vài câu như vậy thôi? Liếc mắt một chút đã xem xong rồi, cậu gởi dài hơn đi."

Lâm Duyệt Vi lại gởi qua gấp đôi số lượng lúc nãy, Thiệu Nhã Tư vẫn bất mãn, nhưng không nói gì, chỉ dặn: "xem xong mình sẽ gởi lại cho cậu, À mà hai diễn viên còn lại tên gì?

Lâm Duyệt Vi báo tên cho nàng.

Thiệu Nhã Tư ghi chú lại trên bảng ghi nhớ, nhắc nhở nàng trước: "Sau khi vào đoàn phim cậu đừng nói chuyện lung tung, có gì cứ hỏi trợ lý hoặc người đại diện, bọn họ là trong nội bộ, so với cậu hiểu biết hơn nhiều."

"Nhớ rồi."

"Giờ mình giúp cậu xem lời thoại, cúp máy trước nha."

"Uh, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn" Thiệu Nhã Tư mỉm cười, trả lại câu này cho nàng rồi cúp máy.

Lâm Duyệt Vi nghe tiếng "tút" dài của điện thoại mà mỉm cười.

Lúc này mới nhớ đến thời gian, giật mình, hơn mười một giờ rồi, nàng sửa sang lại kịch bản rồi để trên bàn trong phòng sách, nhìn xung quanh một lần bên trong, dự tính chọn một phòng khác dùng để luyện tập vai diễn, nhường lại phòng sách này cho Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi duỗi thẳng người, vặn eo một chút rồi mở cửa phòng sách, dưới lầu một màu đen như mực, chỉ còn lầu hai còn ánh đèn, Lâm Duyệt Vi quẹo qua một góc, đứng trước cửa phòng mình.

Nàng vẫn là lần đầu tiên về phòng mình so với Cố Nghiên Thu trễ đến vậy.

Lâm Duyệt Vi tự nhiên hơi khẩn trương, có chút hiểu được cảm giác của Cố Nghiên Thu mỗi tối đứng trước cửa phòng nàng, gõ cửa, cũng không biết vì sao lại gõ cửa. Bên trong truyền ra một giọng nói: "Mời vào!"

Lâm Duyệt Vi đẩy cửa ra, đi vào. Cố Nghiên Thu đang đọc sách, gương mặt hiện lên khá rõ nét, dường như còn đang vội xem cho xong trang sách trên tay, mãi đến khi Lâm Duyệt Vi đến gần, mới dời tầm mắt ra khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt mềm mại nhu nhuyễn.

Lâm Duyệt Vi vẫn luôn nhớ đến cảnh này lâu thật lâu, vì sau này cô còn diễn lại ánh mắt này nhiều rất nhiều lần, Lâm Duyệt Vi đặc biệt muốn dùng một câu thơ thích hợp để hình dung, mới mới nghĩ đến: "Bỗng nhiên quay đầu" lại sực nhớ câu này mấy năm nay đã bị dùng đến loạn cả lên, thế là tạm thời đình chỉ.

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Chị tắm rồi à?

Cố Nghiên Thu cúi đầu nhìn lại mình

Cô là đang mặc áo ngủ, áo mới thay, rõ ràng là đã tắm rồi.

"Chị tắm rồi."

"ừm"


Lâm Duyệt Vi lấy áo ngủ, từ sau lần Cố Nghiên Thu ngẫu nhiên bắt gặp nàng quấn khăn, nàng luôn nhớ đem theo áo ngủ mỗi lần đi tắm, đang đi nàng lại thình lình dừng bước.

Cả hai không đơn thuần chỉ là bạn gái mà đã kết hôn, cẩn thận như vậy có phải có chút sai nhẹ ở đây không?

Nhưng nếu không đem theo thì lại thấy... ngượng

Lâm Duyệt Vi ngửa mặt để dưới dòng nước ấm, lúc chuẩn bị với tay lấy sữa tắm, thấy trên kệ có thêm một chai không phải của nàng, trong không nhà không có khả năng có người thứ ba ngoài nàng và Cố Nghiên Thu, chị ấy tắm trong phòng mình?

Lâm Duyệt Vi đang còn cong tay giữa lưng chừng, nhích sang một chút ở trên chai sữa tắm của Cố Nghiên Thu ấn nhẹ cho sữa tắm chảy ra. Đưa tay lên ngửi, là mùi sữa, trách sao thỉnh thoảng thoáng trên người cô lại có một cỗ hương sữa thanh dịu.

Tắm xong trên người Lâm Duyệt Vi cũng tràn một mùi sữa thuần hậu, chui vào mền, tay dựa đến gần eo Cố Nghiên Thu, cô khép sách lại, tắt đèn nằm xuống. Tối qua hai người đã thỏa thuận tốt tư thế ngủ, nên lúc này cả hai đang nằm song song, vai kề vai.

Lâm Duyệt Vi đưa mũi hít hít trong không khí, bất ngờ vùi mặt vào cổ Cố Nghiên Thu, dùng sức dụi dụi vào rồi ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Chị dùng sữa tắm của em?"

Cố Nghiên Thu so với nàng đã sớm ngửi ra, lúc này hơi đứng hình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đạm mạc nói: "Em cũng dùng của chị đó thôi?"

Lâm Duyệt Vi cười ngọt ngào, nói: "Em thích hương vị của chị."

Cố Nghiên Thu nói: "Chị cũng vậy, thích mùi trên người em."

Lâm Duyệt Vi nằm nghiêng người đối mặt với cô, mở to mắt, bỗng nhiên chồm nhanh sang, đáng tiếc lại tính sai, chỉ mới đến cằm đã bị Cố Nghiên Thu trở tay giữ lại cầm của nàng mà hôn xuống.

Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt.

Cố Nghiên Thu trước khi lướt nhẹ một chút lên cánh môi nàng đã kịp dặn: "Em đừng cử động."

"Vì sao vậy?"

"Em đừng nhúc nhích cũng đừng cử động, bao giờ chị nói em hãy động."

"Được rồi, em sẽ cố gắng."

Có thể do đắp mền từ nãy đến giờ, cả cơ thể và môi của Cố Nghiên Thu đều có độ ấm cao hơn bình thương, Lâm Duyệt Vi cẩn tuân lời vợ, cũng không phải nàng luôn nghe lời mà là từ việc phát sinh sau khi Cố Nghiên Thu về nhà, nàng ẩn ẩn cảm giác nghe lời cô hẳn không thể sai.

Lâm Duyệt Vi không thể nhúc nhích, ngoại trừ cảm giác mềm mềm trên môi nàng không còn cảm giác thêm được gì khác, thậm chí có chút ảo giác gần như đang bị ru ngủ, Cố Nghiên Thu mới ở bên tai nàng nói tiếp: "em động đi, chậm một chút, chỉ một chút thôi."

Lâm Duyệt Vi lúc này mới dám đáp lại.

Nàng định lướt luôn nửa câu sau, chỉ nghe được một chữ trước đó thôi, hôn môi thế công luôn luôn là bão tố, hôm nay vừa muốn "bạo" lên liền bị Cố Nghiên Thu dùng hai ngón tay để bên sườn cổ nàng vặn nhẹ một cái. Lâm Duyệt Vi buông lỏng miệng, bị đau "hô" lên một tiếng, muốn chảy cả nước mắt.

Cố Nghiên Thu có chút quá tay, lập tức bồi tội nhẹ nhàng xoa xoa: "... chị muốn để em chậm một chút."

Thì nói đi, sao lại nhéo mình. Lâm Duyệt Vi có chút muốn bạo phát, trực tiếp đình chỉ động tác của cả hai, muốn để cô nếm thử cái gì là mưa rền gió cuốn.

Cố Nghiên Thu: "..."

Cô cũng có chút bực bội, là ai nói hôn môi không có chút cảm giác, mình đã cố gắng nghiên cứu, em ấy lại có thái độ này, tức giận đến không nói lý, Cố Nghiên Thu nghiêng người, đưa lưng về phía nàng.

"Giận rồi sao?" Lâm Duyệt Vi tự biết đuối lý, nhưng căn bản không khống chế được tính tình. Khoảng thời gian yêu thầm Cố Nghiên Thu tính ra là lúc nàng tốt tính nhất suốt mấy chục năm tồn tại rồi, còn lại trước khi yêu thầm và sau khi bên nhau đều hiện lại nguyên hình rồi.

"Em sai rồi." Lâm Duyệt Vi lấy đầu ngón tay chọc chọc trên lưng nàng.

Cố Nghiên Thu dùng giọng mũi hừ một tiếng.

Chị ấy chịu hừ chứng tỏ không có tức giận, Lâm Duyệt Vi quên mất làm sao mình phát hiện ra việc này, dù sao biết là biết được rồi. Lâm Duyệt Vi không ngừng cố gắng, lăn từ từ sang, từ phía sau ôm lấy cô.

"Em biết sai rồi mà, chị làm lại đi, em hứa nghe lời nha nha nha." Lâm Duyệt Vi làm nũng nài nỉ, nữ tử hán co được giãn được, có nhận thua với vợ cũng là thiên kinh địa nghĩa.

Cố Nghiên Thu trầm mặc vài giây mới lên tiếng: "Tay!"

Tay?

Lâm Duyệt Vi hậu tri hậu giác biết tay mình đặt sai chỗ rồi, nhanh chóng rút về, nhỏ nhẹ líu ríu: "Em xin lỗi mà."

Cố Nghiên Thu quay đầu lại, nếu lúc này đèn mở, Lâm Duyệt Vi sẽ được thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Cố Nghiên Thu rồi.

Cố Nghiên Thu lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra tab đã được bookmark trong đó, trực tiếp đưa qua cho Lâm Duyệt Vi, nhắm mắt nói: "Em tự xem đi, chị đi ngủ!"

"Là gì vậy?" Lâm Duyệt Vi nhận lấy điện thoại, từng câu từng chữ lẩm nhẩm: "không thể không biết – 10 kỹ xảo hôn môi khiến bạn gái muốn ngừng mà không được" Kỹ --- kỹ ... kỹ xảo?!?

Cố Nghiên Thu vờ như cái gì cũng không nghe thấy, Lâm Duyệt Vi lúc này đẩy đẩy đầu vai cô, tò mò hỏi nhỏ: "Chị xem hết rồi à?"

"..."

"Chị sao lại không nói sớm với em chứ? Em biết mà, chị sao lại tự nhiên như vậy chứ..."

"..."

"Chị ngủ rồi sao? Lại ngủ nhanh như vậy?!?"

"..."

"Ngủ ngon" Lâm Duyệt Vi nhích đến gần, chống một tay trên giường rồi cúi đầu hôn cô một chút.

Cố Nghiên Thu nằm quay lưng về phía nàng cuối cùng cũng không nhịn được nhếch môi một cái.

Cố Nghiên Thu vẫn luôn cho rằng mình thanh tâm quả dục, về mặt này không có kinh nghiệm, mọi thứ đều phải đi tìm hiểu, đều phải học từ đầu, không nghĩ đến Lâm Duyệt Vi, người không bao giờ nghĩ sẽ xếp chuyện yêu đương vào kế hoạch nhân sinh của mình, ngay cả kiến thức lý thuyết cũng không biết.

Cẩn thận ngẫm lại, yêu đương như vậy cũng rất thú vị, dù không có tình cảm mãnh liệt nồng nàn như Trình Quy Diên nhưng lại đem đến cảm thụ rất lạ.

Trình Quy Diên sẽ yêu đương như vậy sao, chắc chắn không rồi. Cố Nghiên Thu buổi tối gọi cho nàng thật ra là muốn học hỏi kinh nghiệm, nhưng tình hình hiện tại, vẫn nên cùng Lâm Duyệt Vi từ từ cùng học vậy.

Một giây trước khi sắp ngủ, Cố Nghiên Thu vẫn thấy bên cạnh điện thoại còn sáng màn hình thoại, nương theo ánh sáng còn thấy được Lâm Duyệt Vi thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi ra, có vẻ đang rất khổ luyện.

Hi vọng ngày mai có chút tiến bộ.

Sáng sớm vừa tỉnh dậy Cố Nghiên Thu thấy một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm mình, lấy tay dụi mắt nhìn Lâm Duyệt Vi, người đang dùng một tay giữ lấy mặt cô.

Ánh mắt Lâm Duyệt Vi sáng rực: "Tối qua em thức suốt đêm, còn lục xem rất nhiều video nữa đó."

Cố Nghiên Thu: "..."

Lâm Duyệt Vi ân cần kéo cô ra khỏi mền, để chân đúng vị trí: "Mang dép nào."

Cố Nghiên Thu vừa mang xong dép, Lâm Duyệt Vi đã một bước vọt thẳng vào phòng tắm, nặn sẵn kem đánh răng, đợi đến khi Cố Nghiên Thu đứng trước cửa liền hai tay dâng lên "Thỉnh đánh răng!"

Tác giả có lời muốn nói: đêm cuối cùng của Cố công, bí kíp công đem giao cho đối phương.

Lâm công cố lên!

Tiếp tục nhắn lại, tiếp tục vào ngày mai

Muốn ngày mai dài hơn, thêm flag ở chỗ này!

Chương này tỏ ý cảm ơn: nước khá sâu!

Yan lão sư: "trẻ nhỏ dễ dạy", tiểu Cố tổng said

"nhiều quá đến bao giờ mới thực hành cho hết", Lâm đại minh tinh thought

lao lực đến mỏi tay, haizzz...

Chương cuối dài quá chừng T_T