Lần này kéo rèm lên Lâm Duyệt Vi còn nhanh buông xuống hơn so với lần trước, không đến một giây đã bại trận, trước khi màn che buông xuống chỉ kịp hoảng hốt nhìn thấy mặt Cố Nghiên Thu hiện lên ý cười.

Mượn hai lần quan sát, Lâm Duyệt Vi biết khoảng chừng bên cạnh cô đứng ngoại trừ thư ký Lâm Chí -- chính là tiểu soái ca nàng đã từng hiểu lầm thành bạn trai của đối phương, còn có một ông trung niên béo bụng phệ, rất giống phật Di Lặc, hẳn là đối tác các kiểu.

Rèm treo vẫn còn một chút mới buông xuống hết, Lâm Duyệt Vi xuyên thấu qua khe hở bé tí, thấy bốn đôi chân dọc theo hành lang đi về phía trước, rất mau thì tới chỗ ngoặt, đi vào một căn phòng khác cách vách.

Lâm Duyệt Vi khẽ buông lỏng một hơi, không dám lại nhìn lung tung, miễn cho bị Cố Nghiên Thu phát hiện nàng ở chỗ này.

Vừa đúng lúc này Thiệu Nhã Tư gởi tin nhắn tới cho nàng, một tin nhắn thoại xin lỗi, nghe cô vừa nói vừa thở dốc như trâu, hẳn là đang chạy bộ tới, Lâm Duyệt Vi thở dài nói vào microphone, tận tình khuyên bảo nói: "Cậu là một nữ minh tinh đó cậu có biết hay không a? Có thể chú ý hình tượng một chút hay không?"

Nàng càng ngày càng cảm thấy mình không phải kết giao bạn bè, mà thể nghiệm trước cảm giác làm mẹ, Thiệu Nhã Tư mà chẳng may ngốc hơn một chút, nàng phỏng chừng sẽ nhịn không được nhắc nhở cô đi đường chậm một chút, để tránh té ngã.

"Chỉ còn một chút, không phải chạy nãy giờ, mới vừa mở họp, mãi không thấy xong, mình vừa nhìn thời gian sợ cậu đã đi mất rồi."

Nghe giọng cô vững vàng, Lâm Duyệt Vi phỏng chừng cô đã ngồi lên xe, Thiệu Nhã Tư không có bằng lái, không có khả năng chính mình tự lái xe, cô lại là người vùng khác, gia cảnh thường thường bậc trung, sẽ không mua nổi một chiếc xe riêng, chỉ có thể là công ty điều xe và tài xế cho cô.

So với Thiệu Nhã Tư, nghĩ lại "Thảm trạng" mình phải đón xe tới đây, người không thể so sánh, một khi so sánh sẽ phải tức chết người.

Người bị so tới khiến người khác tức chết - Thiệu Nhã Tư vẫn khoan thai tới muộn, sống mũi đỡ lấy gọng kính râm có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lén lút mà chui vào phòng, ngồi quỳ xuống đệm mềm đối diện Lâm Duyệt Vi .

"Lúc mình vào sau lưng không có người đi theo chứ?" Sau khi Thiệu Nhã Tư tiến vào còn cố ý dặn dò Lâm Duyệt Vi giúp cô để ý xem ở sau có người theo dõi hay không.

"Không có."

"Mình có thấy cậu vén rèm lên xem đâu a?"

"...... Cái này cậu không cần phải để ý đến, dù sao mình cũng nhìn rồi, không có ai." Nói đến mất mặt, Lâm Duyệt Vi là mạo hiểm bị phát hiện nguy hiểm, quỳ rạp trên mặt đất nhìn ra bên ngoài, nàng không muốn nói về vấn đề này nữa, nói sang chuyện khác, "Paparazzi cũng rất bận, tiết mục đã kết thúc rồi, chúng ta cùng lắm chỉ được xem như hạng ba mươi tám, chỗ nào có nhàn tâm tới chụp chúng ta?"

"Người đại diện của mình cũng nói vậy."

"Vậy cậu còn......"

"Nhưng chị ấy bảo từ giờ trở đi mình nên rèn luyện nhạy độ bén, đợi tương lai bị chụp phải thì có hối cũng không kịp." tuy rằng Thiệu Nhã Tư là người đơn thuần, nhưng là một người rất biết nghe lời, người đại diện nói cái gì thì nàng làm cái ấy, cứ như thế cũng không có gì không tốt.

Lâm Duyệt Vi mỉm cười cười, nói: "Mình kêu bọn họ mang một ấm trà mới vào, cái này nguội rồi."

"Nguội vừa đúng lúc, đừng đổi." Thiệu Nhã Tư vội vàng ngăn động tác rung chuông của nàng lại, lấy ra một chén trà con đổ đầy một ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, "Mình khát muốn chết, trên xe còn chưa mua nước."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Được rồi, đây không phải trọng điểm, cô tới thì nàng đã cao hứng rồi.

Bữa cơm chiều hôm nay rõ ràng sẽ phải ăn trong thời gian rất lâu, Lâm Duyệt Vi gọi người phục vụ tới, hai người chọn trà bánh, bắt đầu trò chuyện.

Thiệu Nhã Tư đối với công ty hiện tại rất có cảm giác mới mẻ, cô nhịn không được mở miệng trước, nói hôm nay lúc cô ký hợp đồng xong gặp được một nghệ sĩ khác trong công ty, trước kia chỉ có thể nhìn thấy trên TV, bây giờ lại có thể cùng xuất hiện trong một công ty, cảm thấy đặc biệt thần kỳ, giống y như là nằm mơ.

Lâm Duyệt Vi nói: "Hôm nay mình cũng đụng phải một người ở công ty, khí thế thật sự rất lớn, nhưng lại mang kính râm, mình không nhận ra là ai."

Thiệu Nhã Tư nói: "Mặc kệ nàng, loại công ty lớn như của cậu, cơ hội gặp mặt thường ngày đều đặc biệt ít, có nhận thức hay không đều không có việc gì đâu."

Lâm Duyệt Vi gật đầu, nàng vốn dĩ cũng không muốn quản đối phương, nếu không có khúc nhạc dạo ngắn ấy, bây giờ nàng hẳn đã quên mất đối phương. Nàng đối với việc bị mệnh lệnh hỗ trợ quay đầu đi là không có cảm giác gì, bây giờ nàng không có địa vị, người ta để mắt nàng mới là lạ.

Đã lăn lộn trong giới giải trí mà còn giữ lấy một trái tim mỏng manh như pha lê, thì không cần chờ người khác tới dẫm, bản thân mình có lúc cũng sẽ tự phá vỡ nó.

Thiệu Nhã Tư nói một tràng, đột nhiên buồn cười, nói: "Cậu có biết không? Người đại diện của bọn mình não động lớn khủng khiếp."

"Sao vậy?"

"Hôm nay lúc ăn cơm giữa trưa, mình không phải cùng cậu gọi điện thoại sao? Chị ấy tưởng là đối tượng của mình." Thiệu Nhã Tư học theo ngữ điệu của người đại diện nghiêm túc nói, "Tôi hỏi em một câu, em phải thành thật trả lời tôi. Mình hỏi, có chuyện gì. Người đại diện nói, em có bạn trai hoặc là bạn gái sao? Mình đương nhiên nói không có, người đại diện lại hỏi mình, vậy em chưa kết hôn đi?"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị trúng một phát súng Lâm Duyệt Vi: "......"

Thiệu Nhã Tư: "Ha ha ha ta nhìn mình giống người đã kết hôn sao? Còn cùng mình nói trong giới hạ tình, ẩn hôn đặc biệt nhiều."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Thiệu Nhã Tư cười ha ha một hồi, buồn bực hỏi nàng: "Không buồn cười à?"

Lâm Duyệt Vi khô cằn mà cười hai tiếng: "Ha ha. À, cậu cũng nói nhiều rồi, uống một ngụm trà đi."

"Mình không......" Thiệu Nhã Tư còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Lâm Duyệt Vi mạnh mẽ rót một chén nước.

***

Cố Nghiên Thu cùng đối tác và hai thứ ký, bốn người cùng ngồi xuống, đối tác không chỉ dừng cuộc nói chuyện lại ở các chủng loại trà, mà còn dẫn chứng phong phú, phục vụ viên đứng ở một bên ôn hòa mà cười, chờ vị khách có dáng vẻ lão tổng này khoe khoang trước mặt Cố Nghiên Thu xong.

Đại đa số nam nhân đều thích ở trước mặt người khác phái xinh đẹp khoe khoang về chính mình, vị đối tác này cũng không ngoại lệ. Cố Nghiên Thu càng nghe hắn khoe, thì càng muốn trông thấy bộ dáng Lâm Duyệt Vi ngồi ở gian phòng đối diện cùng cô thong dong bình phẩm trà , tài năng có thể động lòng người chân chính lúc nào cũng được giấu trong vỏ bọc tri thức thật sự.

Cố Nghiên Thu kiên nhẫn mà chờ đối tác nói cho xong, mỉm cười, đối phương vừa lòng mà cười nói: "Ưu tiên nữ, Cố tổng chọn đi, cô thích uống trà gì?"

Tinh quang trong mắt Cố Nghiên Thu lưu chuyển, nói: "Bích Loa Xuân."

Nam nhân vỗ tay cười nói: "Tôi cũng thích Bích Loa Xuân, vậy Bích Loa Xuân đi."


Ngón tay Cố Nghiên Thu ở trên di động điểm một chút, không có tin nhắn mới. Cô nhất tâm nhị ý, vừa cùng đối tác bàn chuyện hợp tác, vừa suy nghĩ xem Lâm Duyệt Vi hiện tại có khả năng đang làm gì, có phải đã lập tức bị an bài công tác sắp phải bay tới nơi khác. Hai người cách bốn tháng mới vội vàng gặp được vài lần, lúc này rời đi lần sau gặp mặt lại không biết là lúc nào.

Ánh mắt Cố Nghiên Thu hơi hoảng hốt một chút, đáy mắt thêm một tơ u sầu, chợt lóe mà thoáng qua.

Đối tác rõ ràng ngơ ngẩn, vậy mà buột miệng thốt ra một câu hỏi đường đột: "Cố tổng vẫn còn độc thân sao?"

Cố Nghiên Thu nhìn hắn.

Đối phương biết chính mình thất lễ, nhưng thân là phái nam, cho dù bị cảm giác ưu việt khó hiểu quấy phá, hắn cũng không tính thu hồi câu hỏi này, nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu: "Lâm Chí, đưa túi cho tôi."

Lâm Chí không rõ nguyên do, lấy qua cho cô.

Cố Nghiên Thu kéo túi, từ bên trong móc ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, mở ra, lấy nhẫn cưới ra mang vào ngón áp út, giơ giơ tay lên: "Tôi đã kết hôn."

Lâm Chí: "!!!"

Đối tác vội tỏ ra xấu hổ, nói: "Xin lỗi."

Cố Nghiên Thu thay đổi sự ôn hòa lúc trước, trở nên lãnh đạm trước nay chưa từng có, nói: "Nếu Vương tổng cứ ôm tâm tư như vậy để nói chuyện, vậy chúng ta không cần tiếp tục bàn."

Đối phương vội vàng giảng hòa nói: "Cố tổng, tôi bồi tội với cô."

Cố Nghiên Thu đứng lên, nói: "Tôi đi toilet, xin lỗi không tiếp được một chút."

***

Lâm Duyệt Vi lựa chọn tính mang hết toàn bộ sự thật nói với Thiệu Nhã Tư, giải trí Trái Cây không có huy hoàng như mọi người vẫn nghĩ, công ty lớn có chỗ hỏng của công ty lớn, cảm giác sau khi vào có một chút giống mộng tưởng bị tan biến. Lâm Duyệt Vi dùng giọng điệu trần thuật, bình bình đạm đạm, hoàn toàn không mang theo bất luận cảm xúc bán bi thảm nào.

Nhưng Thiệu Nhã Tư với nàng như cùng chung kẻ địch mà đứng cùng lập trường phê phán công ty và người đại diện của nàng một hồi, rất nhanh bèn dứt bỏ cảm xúc phát tiết vô ý nghĩa, hỏi tới vấn đề trung tâm: "Vậy cậu tính làm như thế nào?"

Thiệu Nhã Tư quen biết Lâm Duyệt Vi lâu như vậy, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu biết về nàng, nhưng cũng biết nàng không phải một người đặc biệt tìm người để trút oán giận, oán giận là thứ lãng phí thời gian nhất, và cũng vô dụng nhất.

Đây là một trong những nguyên nhân Lâm Duyệt Vi lựa chọn Thiệu Nhã Tư làm vật biểu tượng, khi nên nói nhiều thì nói nhiều, khi cần đứng đắn nói chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói chêm chọc cười, hay nói hươu nói vượn.

Lâm Duyệt Vi tự rót cho mình một ly trà, nói: "Đi một bước nhìn một bước, công ty không tìm cho mình công việc thì mình tự tìm."

"Thế không phải đáng tiếc lắm sao?" Thiệu Nhã Tư thở dài nói. Lâm Duyệt Vi nhờ thu tiết mục thu được còn nhiều nhân khí hơn cô, tuy rằng kỹ thuật diễn kém một chút, nhưng trong giới giải trí kỹ thuật diễn không phải là tiêu chuẩn bình phẩm duy nhất, có người quan tâm chính là có duyên với người xem, có mong muốn cũng không tới. Kỹ thuật diễn có thể luyện, khiến cho người ta thích lại do trời sinh, cô còn cho rằng con đường sau này của Lâm Duyệt Vi sẽ suôn sẻ hơn cô rất nhiều, không ngờ hiện tại lại hoàn toàn tương phản.

"Có đáng tiếc hay không đáng tiếc, thì sự đã thành kết cục đã định, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng." Lâm Duyệt Vi dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve chiếc ly trong tay, rũ mắt nhìn nước trà trong suốt bên trong, "Mấu chốt do mình không quen biết ai trong giới, một bàn tay vỗ không vang, bất luận như thế nào cũng sẽ không có tài nguyên."

"Hỏi chỉ đạo sư một chút thử xem?" Thiệu Nhã Tư đề ra chủ ý cho nàng, "Chính là chỉ đạo sư chọn cậu ấy, Bạch Hoa đại thần, không phải chị ấy khâm điểm cho cậu sao? Chọn xong rồi bỏ mặc cậu mà coi cũng được à? Thế tiền vi phạm hợp đồng chúng ta cũng trả không nổi a, đây không phải là hố người sao, còn không bằng lưu lại làm cho công ty của tiết mục tổ, bên kia vừa mới khởi bước bỏ đi, vô luận như thế nào cũng sẽ không cho tài nguyên."

"Công tác của chị ấy rất bận, hôm nay mình ở công ty hỏi thử, nghe nói cũng không thường tới công ty."

"Cậu gọi điện thoại hay gởi tin nhắn a."

"......"

Thiệu Nhã Tư nói: "Không thử xem sao biết được? Nói không chừng do chị ấy bận quá nhất thời quên mất, thời gian chính là tiền tài, thời gian chính là sinh mệnh, mặt mũi tính là cái gì chứ, đây không phải cậu từng nói với mình sao?"

Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, nhưng kỳ thật không có bao nhiêu hy vọng, nếu Bạch Hoa nhớ rõ lời mình nói thì sẽ không biến mất sau khi lộ diện tại thành phố S.

Thiệu Nhã Tư nghĩ chiêu cho nàng: "Ngoại trừ Bạch Hoa, mình nhớ Ngô lão sư của khóa biểu diễn cũng rất thích cậu mà?"

"Ngô lão sư còn thích cậu, thích luôn những người khác."

"Nếu chỉ là chuyện thuận tay, có thể giúp thì sẽ giúp một phen, mình nghe nói cô ấy rất thích dìu dắt hậu bối, ngựa chết xem như ngựa sống mà cưỡi."

"Ừm." Lâm Duyệt Vi đồng ý.

"Còn có mấy chỉ đạo sư khác, còn có bạn diễn, có thể thử một chút đều thử một chút đi, đỡ hơn là không làm gì."

Thiệu Nhã Tư nói bạn diễn là chỉ những người bọn họ cùng tham gia quay tiết mục, những người này Thiệu Nhã Tư tin có lẽ bên trong có vài người tốt, sẽ liều một phen, nhưng Lâm Duyệt Vi sẽ không, những người có thể cung cấp tài nguyên đơn giản chính là vài vị xuất đạo kia, mà đã xuất đạo thì tất cả đều là đối thủ cạnh tranh, ngoại trừ Thiệu Nhã Tư, nàng không tin bất kỳ một ai, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại. Ngay cả những vị chỉ đạo sư, cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh, chỉ là bọn họ vẫn còn chưa trưởng thành để có thể uy hiếp chỉ đạo sư mà thôi, đối phương có thể còn không đem nàng để ở trong lòng.

Lâm Duyệt Vi nói về sự băn khoăn của mình, Thiệu Nhã Tư liên tục gật đầu, "Do mình nghĩ đến không đủ chu toàn."

Thiệu Nhã Tư người này xác thật xoay chuyển đầu óc khá chậm, giúp Lâm Duyệt Vi nghĩ kế, có hữu dụng, có vô dụng, mà đại đa số kế hữu dụng Lâm Duyệt Vi đã nghĩ tới, thứ nàng muốn Thiệu Nhã Tư nói lại chậm chạp không nói đến. Nếu không phải Lâm Duyệt Vi xác định hiểu biết về cô cũng khá, còn tưởng rằng đối phương bấy lâu nay đều giả heo ăn thịt hổ.

Trà bánh lục tục được dọn lên, Thiệu Nhã Tư dừng miệng, ăn trước, "Mình sắp chết đói rồi."

Cô thấy Lâm Duyệt Vi chỉ dùng chiếc đũa gắp hai miếng, nói: "Cậu cũng ăn đi a, đợi lâu như thế rồi, cậu không đói bụng sao?"

"Uống trà uống đến nửa no." Lâm Duyệt Vi như cũ thong thả ung dung chống đũa.

Thiệu Nhã Tư nhìn nàng, không chuyển mắt, mới vừa múa đũa múa đến như gió cũng ngừng hẳn. Đuôi lông mày Lâm Duyệt Vi hơi nhướng lên thành một tia nghi hoặc, liền thấy Thiệu Nhã Tư đột nhiên nở nụ cười với nàng.

"Duyệt Vi." Thiệu Nhã Tư kêu nàng tên.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Thấy cậu dùng cơm cũng cảnh đẹp ý vui a, ngay cả động tác cũng đều thật xinh đẹp, cảm giác giống như là một người có xuất thân phú quý vậy."

"Mình không phải, mình không có." Lâm Duyệt Vi mặt không đổi sắc mà vì chính mình biện giải, nói xong bèn gắp một miếng xương sườn hầm bỏ vào trong miệng. Ngắm nàng ăn cơm có ý nghĩa gì đâu, ngắm Cố Nghiên Thu ăn mới là chuẩn mực, không cần đồ ăn vẫn có thể ăn hết một bát cơm trắng.

"Mình không có nói cậu là phú nhị đại a, chính là nhìn giống kẻ có tiền."


Lâm Duyệt Vi chớp chớp mắt: "Mình thấy cậu cũng giống kẻ có tiền."

Thiệu Nhã Tư: "Ha ha ha ha ha."

Lâm Duyệt Vi nói: "Chủ yếu là giống ngốc đại tỷ có tiền con nhà người ta, không bằng kêu gái ngốc đi, gái ngốc?"

Thiệu Nhã Tư dỗi nói: "Kỳ vậy a."

Lâm Duyệt Vi rót cho cô đầy chén trà, "Hảo hảo ăn cơm, mấy ngày nữa không được ăn đâu."

Thiệu Nhã Tư sợ tới mức mém tí bị mắc xương sườn ở yết hầu: "Sao lại mấy ngày nữa không được ăn?"

"Dùng trình độ coi trọng công ty đối với cậu mà nói, khẳng định sẽ khống chế dáng người của cậu." Lâm Duyệt Vi nhéo nhéo thịt trên cánh tay cô, nói, "Cậu béo thành như vậy, còn không mau giảm béo, còn muốn đóng phim gì nữa chứ."

"Mình còn chưa đến một trăm cân."

"Béo, ít nhất phải giảm dưới chín mươi đi."

"Vậy không phải sẽ lòi cả xương sườn sao?" Nói xong Thiệu Nhã Tư vội phun xương sườn trong miệng mình ra ngoài, rớt vào trong khay, kêu lên một tiếng thanh thúy.

"Cậu mới một mét sáu mươi lăm, chín mươi cân không phải nhiều, lên ống kính sẽ béo hơn, lúc tiết mục quay chiếu trên TV cậu không phát hiện ra sao?"

Thiệu Nhã Tư quả thật có phát hiện, nhưng cô không muốn thừa nhận, hỏi ngược lại: "Vậy cậu nặng bao nhiêu, cậu cao hơn mình ba cm, 1m68 đúng không?"

"Mình 95 a."

"Thế......" Thiệu Nhã Tư vừa định cậu có phải cũng giảm béo không, đã thấy Lâm Duyệt Vi nháy mắt nói: "Mình vẫn đang giảm béo." Nàng chỉ chỉ trà trước mặt mình, cùng dĩa chỉ có một miếng xương sườn.

Thiệu Nhã Tư nhìn thức ăn trước mặt như bị gió cuốn mây tan chỉ còn lại xương cốt: "......"

Tức chết người đi được!

Mặc kệ, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu để ngày mai sầu, Thiệu Nhã Tư khiêu khích mà nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Duyệt Vi, hung tợn mà tự đút cho mình ăn một ngụm xương sườn hầm.

Lâm Duyệt Vi sắp cười đến chết.

"Mình đi toilet, cậu ăn trước đi." Lâm Duyệt Vi đứng dậy, xốc rèm cửa lên, nàng xác thật uống trà nhiều quá.

"Đi đi, đừng bị người chụp phải." Thiệu Nhã Tư đọc từng chữ hàm hồ mà nhắc nhở.

Lâm Duyệt Vi mỉm cười cười, buông rèm cửa.

Đường ở đây có vẻ vòng vèo, Lâm Duyệt Vi hỏi một người phục vụ, mới hỏi được vị trí của toilet, nàng theo phương hướng đối phương chỉ tìm ra toilet, sau khi nhận rõ bảng chỉ nam nữ, thì bước vào toilet nữ.

Bên trong có chút mùi thơm hoa cỏ, mùi vị không khó nghe, trên bồn rửa tay còn cắm bình hoa mới mẻ. Lâm Duyệt Vi chọn một gian, mới vừa đi vào đã nghe gian cách vách có tiếng mở cửa.

Từ khe hở của ván cửa Lâm Duyệt Vi thấy được góc quần tây màu đen được cắt may tinh xảo của đối phương, hướng lên trên là một đôi chân thon dài. Không biết vì sao ánh mắt nàng thế nào lại dừng ở đó hai giây, thầm mắng chính mình có bệnh tâm thần, ngay cả khi nhìn đến một đôi chân cũng đều cảm thấy giống Cố Nghiên Thu.

Khắp thiên hạ đều là Cố Nghiên Thu, có thể có chút tiền đồ hay không?

Lâm Duyệt Vi giải quyết xong rồi, đẩy cửa bước ra, người vừa ra khỏi buồng kế bên vẫn còn đứng trước gương ở bồn rửa tay, một chuỗi Phật châu thoạt nhìn có giá trị xa xỉ bởi vì rửa tay mà bị tháo xuống gác ở bên cạnh, phía dưới có lót một lớp giấy.

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Thần linh ơi! Thật đúng là khắp thiên hạ đều thấy Cố Nghiên Thu!

Lâm Duyệt Vi ở trong lòng giật mình một cái, nhấc chân muốn quay về lại buồng, Cố Nghiên Thu vừa vặn ở trước gương ngẩng đầu, thấy thân ảnh Lâm Duyệt Vi sắp sửa chạy đi.

"Duyệt Vi." trong giọng Cố Nghiên Thu pha rõ ý mừng, "Thật là em à."

Lâm Duyệt Vi cứng người tại chỗ, tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Bây giờ nàng nói mình mới vừa vào thì còn kịp không? Tuy rằng Cố Nghiên Thu đang rửa tay, nhưng tai cô cũng phỏng chừng không điếc.

Cố Nghiên Thu ý thức được mình tựa hồ quá kích động, bình phục một chút tâm tình, ôn hòa mà cười nói: "Lúc vừa tới đã mơ hồ cảm giác nhìn thấy em, có phải ở gian cách vách bên trong đình thủy tạ không?"

Lâm Duyệt Vi xem như không có việc gì mà quay qua, mang theo nụ cười nói: "Thật là đúng dịp, chị ở gian nào, em không biết a."

"Phòng Minh Nguyệt."

"Em ở Minh Khê Các." Lâm Duyệt Vi làm bộ như cái gì cũng không biết, hỏi, "Hai gian này ở bên nhau sao?"

"Đúng vậy."

"Trùng hợp." ngoại trừ hai chữ này Lâm Duyệt Vi cũng không biết nói gì. Nàng trộm nhìn lên môi Cố Nghiên Thu, cũng may đã hết sưng rồi, bằng không nàng lại phải chịu nhiều thêm một phần xấu hổ.

"Em cùng bạn tới đây ăn cơm sao?" Cố Nghiên Thu hỏi nàng.

"Đúng vậy." Lâm Duyệt Vi đi đến trước bồn rửa tay, vặn mở vòi nước, không hiểu vì sao lại mười phần không dám nhắc tới tên người bạn ấy.

Cố Nghiên Thu rút khăn giấy lau kỹ bao gồm cả khe hở giữa các ngón tay, mới cầm lấy Phật châu bên cạnh đeo lại lên cổ tay, ngừng ở một bên chờ, hiển nhiên không có ý rời khỏi đây trước.


Dựa theo lễ nghi xã giao, Lâm Duyệt Vi hiện tại không nên trầm mặc, nhưng mỗi khi ở bên Cố Nghiên Thu, thì để duy trì sự bình tĩnh đối với nàng mà nói cũng là cả một vấn đề, những nghi lễ xã giao học được tất cả đều thành từng tảng từng tảng đá lớn đè lên đầu, khiến yết hầu nàng bị chặn đến gắt gao.

May mắn ở đây còn có những người khác, những người này đã cứu Lâm Duyệt Vi một mạng, nếu không không biết Cố Nghiên Thu còn có thể hỏi ra những vấn đề khác mà nàng không thể chống đỡ hay không.

Hai người ở bên ngoài phải duy trì khoảng cách, cả hai một trước một sau đi ra ngoài, khoảng cách không xa không gần, Lâm Duyệt Vi đến gần Minh Khê Các trước, nhưng nàng lại đứng ở trước cửa chậm chạp không tiến vào, chờ đợi đến khi Cố Nghiên Thu khuất bóng ở phía trước, mới dám xốc rèm lên tiến vào.

Thiệu Nhã Tư nói: "Cậu làm gì vậy? Đứng trước cửa lâu như vậy?"

Lâm Duyệt Vi thuận miệng qua loa lấy lệ nói đại một lý do.

Thiệu Nhã Tư đã ăn đến gần no rồi, không biết trông thân thể cô gầy yếu như vậy mà lại có thể ăn nhiều đến thế. Điều này khiến nàng nhớ tới lần trước Cố Nghiên Thu ở nhà nàng từng nói cô khi ăn cũng có thể ăn rất nhiều, khiến mẹ con nàng đều sợ ngây người.

Lâm Duyệt Vi vội vã lắc lắc đầu, sao lại nghĩ tới Cố Nghiên Thu nữa rồi.

Thiệu Nhã Tư uống trà sau cơm, ngẩng đầu nhìn Lâm Duyệt Vi, nói: "Mình đột nhiên nhớ tới một biện pháp, cậu tuyệt đối không băn khoăn."

Lâm Duyệt Vi không biết là nên thở dài hay là nên phấn chấn mà ở trong lòng nói: Đợi cả đêm, cuối cùng cũng tới.

***

Mắt Cố Nghiên Thu như muốn bắn thủng bức mành, cũng không phát hiện bên trong đến tột cùng tàng trữ người nào? Vì sao Lâm Duyệt Vi phải che giấu đến kín mít như vậy, tình nguyện bại lộ chính mình cũng không chịu để người nhìn thấy một chút, chẳng lẽ là bạn gái/trai bí mật của nàng?

Cố Nghiên Thu vì một suy đoán nho nhỏ mà tâm thần không yên, trực giác cùng lý trí của cô đều không tin, nhưng chuyện cảm tình không thể dùng lẽ thường để phán đoán, Cố Nghiên Thu luôn không tự giác được mà nghiêng về phía khả năng này.

Mặt Cố Nghiên Thu trầm như nước mà trở về phòng, đối tác còn cho rằng cô vẫn chưa nguôi giận, vội vàng bồi tội, chó ngáp phải ruồi, thái độ tốt lên không ít, không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.

Chuyện làm ăn nói đến thập phần thuận lợi, Lâm Chí thỉnh thoảng lại lén nhìn Cố Nghiên Thu, nhìn thấy biểu tình của cô từ đầu đến cuối cũng chưa biến hóa qua lần nào, suy nghĩ xem mình có nên đi chỗ nào tìm bút máy tới cầu cô bớt giận hay không.

Mấy người này cũng thật là, phá hoại hình tượng đàn ông tốt trong lòng Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu vừa ứng phó đối tác, vừa thừa dịp gởi tin nhắn cho Lâm Duyệt Vi, qua vài phút, nhận được phản hồi.

Hai vị đối tác đối diện cô nhìn thấy trên nét mặt nữ nhân lạnh như sương đột ngột xuất hiện một chút ý cười, không khí áp suất thấp bao phủ bên người bỗng chốc biến mất không thấy, Cố tổng vẫn là Cố tổng luôn ôn hòa mỉm cười như lúc ban đầu.

Đối tác như trút được gánh nặng, không khí một lần nữa hòa hợp trở lại.

Lâm Chí gần Cố Nghiên Thu nhất thấy được rõ ràng, Cố Nghiên Thu chỉ đọc được một tin nhắn Weibo mà thôi. Có thể dễ dàng xoay chuyển cảm xúc của một người như Cố Nghiên Thu, theo Lâm Chí biết, ngoại trừ Lâm Duyệt Vi, có khả năng nhất chính là kẻ thần bí khiến môi Cố Nghiên Thu sưng đỏ, suy ra vô cùng có khả năng là mâu thuẫn nho nhỏ giữa tình lữ.

Tiểu Cố tổng nóng giận vẫn luôn đáng sợ như vậy, càng đáng sợ hơn chính là, sau này anh đại khái còn phải thường xuyên nhìn thấy bộ dáng cô chợt nóng chợt lạnh, thân làm thư ký, ác mộng đã tới rồi.

***

"Cậu có tin tưởng mình hay không?" Thiệu Nhã Tư nghiêm túc hỏi Lâm Duyệt Vi mới vừa ngồi xuống.

"Tin tưởng."

"Vậy thì được."

Thiệu Nhã Tư đưa ra một kiến nghị khiến Lâm Duyệt Vi cảm động nhưng lại khiến người khác hoài nghi về chỉ số thông minh của cô: "Người đại diện không phải nói sẽ lót đường cho mình sao? Mình đây là tài nguyên còn gì, mình nghĩ kỹ rồi, phàm là những gì chị ấy nói với mình, mình sẽ nói hết toàn bộ với cậu, mình khẳng định sẽ không lừa cậu."

Trong giới giải trí, tin tức rất có giá, tỷ như đoàn phim nào đó đang chiêu mộ diễn viên, không phải lần nào cũng sẽ công khai ra bên ngoài, không có phương pháp thì chỉ như hai mắt bị bôi đen, đoàn phim khởi động máy rồi cũng không biết nó rốt cuộc đã từng thiếu bao nhiêu người, có người rời tổ khẩn cấp cần tuyển ngay người mới, cũng không biết phải thử vai ở đâu. Đoàn phim tuyển đạo diễn thậm chí phương thức liên hệ đạo diễn, không phải muốn biết thì đều có thể biết được.

Không chỉ đoàn làm phim, còn có quảng cáo, yến hội các phương diện, nhân mạch chính là tin tức, tin tức chính là tài nguyên, cơ hội đều dựa vào những thứ này.

Thiệu Nhã Tư nguyện ý đem hết thảy tin tức cô có thể biết được bẩm báo toàn bộ, không giấu chút nào.

Đổi lại là Lâm Duyệt Vi, hoặc tuyệt đại đa số người trong giới giải trí mà nói, không ai có thể làm được. Ngay cả khi Lâm Duyệt Vi đáp ứng cùng cô ăn cơm, cũng không nghĩ tới Thiệu Nhã Tư sẽ giúp đến cấp độ này.

Tuy nàng sớm đã có dự mưu, nhưng đối mặt với sự gửi gắm lòng tin này, vẫn không nhịn được nhắc nhở Thiệu Nhã Tư: "Cậu có thể vì chình mình mà suy xét một chút không?"

"Cạnh tranh công bằng mà." Thiệu Nhã Tư vẫn là câu nói kia, "Bại dưới tay cậu mình cam tâm tình nguyện."

"Không phải vấn đề thua hay không thua." Thiệu Nhã Tư rõ ràng có thể để nàng trực tiếp bị loại trừ, Lâm Duyệt Vi nhìn vào mắt cô, đó là một đôi mắt của tuổi trẻ, đồng tử đen nhánh, tròng trắng mắt trong trẻo, ánh mắt đơn thuần, nhiệt liệt chân thành đến nhìn không ra nửa phần giả ý.

"Được rồi." Lâm Duyệt Vi đột nhiên nói không nên lời hay giảng giải bất luận đạo lý lớn nào, đối mặt với tâm ý như vậy, nàng ngoại trừ tiếp nhận còn có thể nói cái gì.

Hốc mắt Lâm Duyệt Vi nóng lên, trong ngực sinh ra một mảnh hào hùng: "Tương lai nếu mình nổi, mình nhất định......" Sẽ báo đáp.

"Cậu cái gì?" Thiệu Nhã Tư cười nói, "Cậu tính lấy thân báo đáp à?"

Lâm Duyệt Vi: "............"

Thiệu Nhã Tư thấy biểu tình nàng nghẹn lại, cười ầm lên: "Ha ha ha ha chọc cậu thôi."

Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Mình nói với cậu một bí mật, cậu ngàn vạn không thể nói với người khác."

Thiệu Nhã Tư khống chế một chút biểu tình, nhưng mắt vẫn cong cong vì cười: "Cậu nói đi."

Lâm Duyệt Vi ngoắc ngoắc tay, Thiệu Nhã Tư phối hợp mà tiến lại, hai cái đầu kề sát vào nhau. Lâm Duyệt Vi dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Mình kết hôn rồi."

Từ giờ khắc này trở đi, ở trong lòng Lâm Duyệt Vi đã xem Thiệu Nhã Tư như một người bạn chân chính.

Thiệu Nhã Tư kinh ngạc: "Cậu kết hôn rồi á???"

Lâm Duyệt Vi gật gật đầu.

Thiệu Nhã Tư nói: "Sao có thể như vậy? Cậu trông còn nhỏ hơn mình mà."

Lâm Duyệt Vi nói: "Lúc ấy mình chỉ nhất thời ......"

"Phụt --"

Nàng còn chưa nói xong, Thiệu Nhã Tư đã cười đến ngã ra sau nằm bò trên mặt đất, tay ôm bụng, "Ai da ai da" mà kêu đau: "Ha ha ha mình không ổn, cậu làm mình mắc cười quá."

Lâm Duyệt Vi: "............"

Lâm Duyệt Vi nghiêm mặt nói: "Mình không nói giỡn."

Thiệu Nhã Tư vô tình: "Ha ha ha ha ha."


Lâm Duyệt Vi: "............"

Lâm Duyệt Vi thử cùng cô giải thích, Thiệu Nhã Tư cười đến đau bụng, căn bản không nghe nàng giải thích, đến sau cùng cô nóng nảy nói: "Cậu còn chọc mình nữa, có phải muốn mạng của mình hay không a?"

Vì giữ lại mạng cho Thiệu Nhã Tư, Lâm Duyệt Vi thở dài, đành phải dù thích vẫn phải ngậm miệng lại.

Mình thật sự kết hôn a, vì sao nói thật ra cậu lại không tin mình? Tình tỷ muội như Plastic! Nàng ở trong lòng rít gào.

Thiệu Nhã Tư thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, vuốt bụng nói: "Mình cười tới đói bụng."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Trước đó rốt cuộc vì sao nàng lại cảm thấy Thiệu Nhã Tư ăn ít nhỉ?

Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu không để mình kêu thêm đồ ăn cho cậu?"

Thiệu Nhã Tư nói: "Vậy thì không cần, ăn no căng rất khó tiêu hóa, cậu kêu một ấm trà mới đi, ấm này uống xong rồi."

Lâm Duyệt Vi kêu người mang một bình trà mới lên, hai người mặt đối mặt bình phẩm trà, bắt đầu nói về một ít đề tài nhẹ nhàng, tỷ như nói lúc trước trong lúc thu tiết mục ai đã mua quần áo cho ai, người đó tổng cộng mua năm mươi bộ, hỏi tất cả địa chỉ của các bạn nữ, mỗi người gởi một bưu kiện qua, kết quả trên mạng mấy ngày nay tuôn ra lai lịch của những món đồ đó, vài người bị đụng hàng, dẫn đến các CP bị lọt hố đại loạn, có fan CP đường đều ăn đến miệng rồi, cuối cùng mới phát hiện là có độc.

Lâm Duyệt Vi nhớ lại lúc còn ở ký túc xá tập huấn có hai nữ hầu một nữ chơi threesome.

"À, bọn họ ấy hả." Thiệu Nhã Tư uống ngụm trà, nói, "Chia tay rồi, trước trận chung kết mấy hôm đã chia rồi, khi đó chúng ta chân không chạm đất đều bận sắp thành cô hồn dã quỷ, mình quên nói với cậu chuyện này."

Lâm Duyệt Vi khó được bát quái một lần: "Sao lại chia tay cậu biết không?"

Thiệu Nhã Tư nói: "Mình cũng nghe người ta nói, công trong tổ ba người ấy, chính là bắt cá hai tay, lại còn ngoại tình."

Lâm Duyệt Vi thiếu chút nữa thì nuốt luôn chén trà vào bụng.

Biễu diễn kiểu gì vậy?

Vậy có khác nào mẹ thiên hạ[1] đâu?

[1](Ảnh minh họa) - Không ngờ trung quốc cũng có phái niệm mẹ thiên hạ đó nha =)) cười mệt mỏi

Thiệu Nhã Tư bây giờ nhắc tới chuyện cũ mới có cảm giác khiếp sợ, nói: "Lợi hại chưa? Hai cô bạn gái còn chưa đủ cho nàng chơi, đi tìm thêm người thứ ba. Sau đó liền có chuyện, khoa học chứng minh kết cấu hình tam giác có tính ổn định nhất, quan hệ tứ giác là không có tương lai. Cô bạn gái thứ ba này đặc biệt lợi hại, một người kéo một cô bạn gái khác té chạy. Nghe nói bạn công từng nháo qua, nhưng không nháo thắng, còn bị cô bạn gái thứ ba đánh một trận."

Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Đột nhiên có hơi hả giận, sau đó thế nào?"

"Mình cũng cảm thấy hả giận, chuyện xảy ra sau đó mình cũng không biết, lúc trận chung kết diễn ra cô ấy vẫn còn ở bên cô bạn gái thứ ba, bây giờ có chia tay hay chưa thì chỉ có trời mới biết, chưa chia tay phỏng chừng cũng không có ngày lành." Thiệu Nhã Tư nói, "Mà cô bạn gái thứ ba ấy cũng bị mù mắt, thích ai không thích, lại thích loại tra nữ như vậy."

"Có thể là vì dân trừ hại."

"Hy vọng là vậy, hy vọng nàng đã hoàn thành sứ mệnh thoát ly khổ hải, đừng tự treo cổ tại một cành cây bị lệch như vậy."

Lâm Duyệt Vi ăn phải quả dưa quá hạn đến nấm mốc, có chút tiêu hóa không tốt, nhấp một ngụm trà, di động đặt ở bên cạnh đinh một tiếng, Lâm Duyệt Vi cầm lấy di động giải khóa.

Thiệu Nhã Tư cùng nàng nói đến hăng say, thoáng nhìn, thuận miệng hỏi một tiếng vị "Đầu sỏ gây tội" quấy rầy hai người nói chuyện phiếm này là ai.

Lâm Duyệt Vi còn chưa click mở khung chat, đã thấy biểu tượng avatar của đối phương, cười nói: "Lão bà của mình."

Thiệu Nhã Tư không nhìn thấy: "Lâm Duyệt Vi tiểu thư, cậu như vậy là có ý gì? Chọc mình chọc tới nghiện rồi à, muốn diễn tuồng gì thì diễn cho nhanh đi."

Vì sao muốn nói một câu nói thật lại khó khăn như vậy! Lâm Duyệt Vi ở trong lòng thở dài, biết nghe lời phải mà sửa miệng, nói: "Một người bạn, cậu không quen biết."

Thiệu Nhã Tư lẩm bẩm đáp ứng một câu, lười biếng mà nói: "Cậu xem xem nói cái gì."

Lâm Duyệt Vi nói: "Xem đây."

【 Tây Cố: Khi nào em về, chúng ta cùng nhau về nhà được không? 】

【 Tây Cố: Mong hồi âm 】

Lâm Duyệt Vi vuốt cằm nở nụ cười.

Thiệu Nhã Tư trơ mắt nhìn nàng mỉm cười tới mê mẫn hai ba phút, không thể nhịn được nữa nói: "Cậu làm gì vậy?"

"Không có gì."

Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng gõ hai chữ.

【 Hai chữ Mộc: Được a 】

Nói chuyện phiếm đến no đủ, hai người tính toán đi, Thiệu Nhã Tư hỏi Lâm Duyệt Vi: "Cậu lái xe tới sao?"

Lâm Duyệt Vi: "Không có."

Thiệu Nhã Tư: "Vậy để mình đưa cậu về, mình có tài xế."

Lâm Duyệt Vi lắc lắc đầu, cười nói: "Không cần, cậu đi trước đi, lão bà của mình đang đợi mình."

Thiệu Nhã Tư trợn tròn mắt: "Cậu còn như vậy mình sẽ giận đó! Mình thật sự sẽ giận!"

Lâm Duyệt Vi chỉ phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bạn của mình vừa hay cũng tới đây dùng cơm, cô ấy sẽ đưa mình về, một người bạn cậu không quen biết."

Thiệu Nhã Tư xách túi lên, hừ nhẹ nói: "Không có lần sau."

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Duyệt Vi khẳng định ba lần:

Mình thật sự đã kết hôn! 【 Hét lên 】

Tin nhắn thật là do lão bà của của mình gởi tới! 【 Hét lên 】

Lão bà của mình thật sự đang đợi mình! 【 Hét lên 】

Muốn thay lâm tiểu thư bắt lấy bả vai Thiệu Nhã Tư lắc điên cuồng: "Nàng nói chính là thật sự, cầu cầu cô tin tưởng nàng một chút đi!"