Khi Nguyệt Ánh tỉnh dậy thì cũng đã tới giờ cơm rồi .

" Rột ... ột ... t ... t "

Ái chà ! Vừa nhắc tới cơm thì bụng cô lại bắt đầu ' biểu tình ' dữ dội rồi . Cũng phải thôi ! Buổi sáng cô chỉ gặm 1 miếng bánh mì thôi mà , hơn nữa lúc đó trong đầu cô chỉ suy nghĩ là phải thoát ra khỏi cái nơi ' tù đày ' đó càng sớm càng tốt chứ còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện khác chứ . Cô thở dài 1 tiếng , thôi , đầu tiên phải ăn cho no đã rồi tính tiếp .

Rồi cô bước xuống giường đi thẳng tới tủ quần áo . Nhìn thấy cái tủ quần áo ' khổng lồ ' đứng sừng sững trước mắt , cô cảm thấy hơi choáng . Má ơi ! Chỉ là quần áo thôi mà , có nhất thiết phải ' tổ chảng ' như thế không ? To như vậy chắc quần áo phải nhiều lắm đây . Cô thầm cảm thán trong lòng rồi bước tới mở cánh tủ .


Nhưng khi vừa nhìn vào bên trong thì cô lại choáng tập 2 . Đập vào mắt cô là những bộ quần áo à không nếu nói là quần áo thì hình như hơi xúc phạm ' chúng nó ' thì phải , mà phải nói chính xác hơn là ' giẻ rách ' mới đúng . Những bộ ' giẻ rách ' này không những màu sắc sặc sỡ làm đui mắt người nhìn mà còn thiếu vải đến đáng thương , chỗ cần hở thì hở , chỗ không cần hở thì hở luôn làm cho người nhìn thật không dám khen tặng .

Cô nhìn vào cái đống ' giẻ rách ' trước mặt mà thật khóc không ra nước mắt . Nguyên chủ à , sao cô lại có thể ăn mặc ' bạo ' như thế này mà đi ra ngoài đường được cơ chứ ? Tôi là tôi nuốt không trôi rồi đấy!  Mắt thẩm mĩ của cô không ngờ lại ' dị hợm ' như thế ! Cô khóc thét trong lòng .


" Không được ! Trong cái đống này ít ra phải có bộ nào đó trông bình thường hơn chứ , thử tìm xem ! " . Nghĩ rồi cô bắt đầu lục tung cái tủ lên để tìm thử . Và sau 1 hồi vật lộn với cái tủ thì cuối cùng cô cũng đã tìm được , cái bộ đồ mà cô đang cầm trên tay được cô xem như là bộ được nhất trong cái đám ' giẻ rách ' này . Bộ đồ mà cô đang cầm trên tay là 1 bộ váy màu tím nhạt , váy xòe tới đầu gối , đường ren tinh tế ; cô nhìn rồi gật đầu vừa lòng , ít ra còn đỡ hơn cái đống ' giẻ rách ' kia . Ngắm xong rồi cô bước vào nhà tắm để thay .

Thay xong rồi cô bước xuống nhà , các người giúp việc nhìn thấy cô thì đồng loạt ngẩn ra . " Tiểu thư đẹp quá ! " . Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người , mặc dù đã nhìn mặt mộc của tiểu thư nhiều lần rồi nhưng họ vẫn không có cách nào miễn dịch với sắc đẹp của cô được .


Cô bước xuống và đi thẳng vào phòng ăn thì thấy ba mẹ Hoàng đang ngồi trước bàn ăn nói chuyện với nhau . Ba mẹ Hoàng thấy cô vào thì mỉm cười gọi cô :

_ Ánh nhi , vào đây ăn cơm đi con .

Cô mỉm cười bước lại gần , nói :

_ Ba mẹ ! Con xin lỗi , con xuống trễ .

_ Không sao ! Con ngồi đi .

_ Vâng .

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm cùng ba mẹ . Ba người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ , khung cảnh gia đình cực kì ấm áp , người ngoài nhìn vào cực kì ngưỡng mộ . Đang ăn thì cô bỗng nhớ ra 1 chuyện , cô quay sang ba cô làm nũng :

_ Ba ơi ! Con muốn thanh lí hết đống quần áo trong tủ , ba cho con xin ít tiền nha ba ?

Ba mẹ cô nghe xong thì hơi ngạc nhiên , mẹ cô hỏi :

_  Tại sao bỗng dưng con muốn thanh lí chúng ? Mẹ nhớ là con thích mặc mà ?

" Ặc ! Mẹ ơi , cái đống đó mà là đồ dành cho người mặc sao ? Con ăn không tiêu đâu ! " . Cô khóc ròng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng gượng cười nói với mẹ :
_  Hìhì , chỉ là con muốn thay đổi phong cách ăn mặc thôi mà mẹ , với lại mấy bộ đó thực sự không hợp với con đâu mẹ à .

Ba mẹ cô thấy gương mặt con gái mình nhăn nhó như ăn phải ớt thì bật cười . Con gái của họ sao lại đáng yêu như vậy chứ ! Ba cô vươn tay xoa đầu cô , sủng nịch nói :

_ Được rồi Ánh nhi , con muốn xài bao nhiêu cũng được , đừng nói là tiền con muốn gì ba cũng cho con hết .

Nghe ba nói xong , cô rất cảm động , chạy lại ôm cánh tay ông , làm nũng nói :

_ Vâng , con cám ơn ba .

Ăn cơm xong , cô chào tạm biệt ba mẹ rồi đi ra khỏi nhà . Ra đến cổng thì gặp chú Lương - tài xế nhà cô đang đứng chờ sẵn , chú Lương thấy cô bước ra thì cung kính nói :

_ Mời tiểu thư lên xe !

Cô mỉm cười gật đầu chào lại rồi bước lên xe .

_ Tiểu thư muốn đi đâu ạ ?

_ Chú chở cháu đến TTTM đi ạ .
_ Vâng .

***

Chẳng mấy chốc đã đến nơi  , xe đỗ ngay trước cửa TTTM lớn nhất thành phố . Cô bước xuống xe rồi quay vào nói với chú Lương :

_ Chú cứ về nhà trước đi ạ , khi nào cháu mua xong sẽ gọi điện cho chú .

_ Vâng ! Vậy tôi xin phép đi trước .

_ Vâng ! Chú đi đường cẩn thận .

_ Cảm ơn tiểu thư .

Nhìn xe chạy đi xa , cô mới quay đầu bước vào trong thì phát hiện mọi người đều đang nhìn cô , có đủ loại ánh mắt nào là si mê , yêu thích , hâm mộ , ganh tỵ , ... đủ loại ánh mắt khác nhau nhưng cô không quan tâm cho lắm , họ thích nhìn thì để cho họ nhìn , dù sao thì cô cũng chẳng mất miếng thịt nào cả .

Cô bước vào và thầm đánh giá nơi này , ừm , không tệ không tệ , kiến trúc rất độc đáo , cách bài trí nhìn rất đẹp mắt , thật không hổ danh là TTTM lớn nhất thành phố , không uổng công cô đi 1 chuyến .
Đánh giá xong rồi cô bắt đầu đi mua quần áo để thay thế cho mấy bộ ' giẻ rách ' ở nhà . Một lúc sau , trên tay cô xuất hiện mấy cái túi lớn túi nhỏ , cô mua quần áo đa số là áo thun , quần jeans các kiểu , giày bata . Lý do cô chọn mấy bộ này là bởi vì mặc vào sẽ dễ dàng hoạt động hơn , quan trọng hơn nữa là để tránh ... sắc lang . ( Tg : Ặc ! Sau này thì chưa chắc đâu à nghen ! * cười gian * )

Vì đã mua xong đồ rồi nên cô gọi điện bảo chú Lương đến đón . Cúp máy , cô dạo quanh để gϊếŧ thời gian trong khi chờ .

Đang đi thì cô thấy 1 cặp nam nữ đang tiến về phía mình .

Bây giờ thì họ đã đứng ngay trước mặt cô , cô âm thầm đánh giá 2 người mới đến . Cô gái kia nhìn rất xinh đẹp ( nhưng không đẹp = cô ) , gương mặt trái xoan , mày liễu , đôi mắt đen láy to tròn ngập nước , mũi không cao lắm , môi anh đào , tóc đen xõa ra đằng sau , thân hình nhỏ nhắn yếu đuối đúng chuẩn 1 tiểu bạch thỏ nhưng nhìn cô ta , cô có cảm giác rất giả tạo . Còn về phía người đàn ông đứng cạnh cô ta thì trông rất tuấn mỹ , gương mặt góc cạnh , mày kiếm , mắt hẹp dài , mũi cao , môi mỏng , da trắng , tóc nâu bồng bềnh , trên người anh
ta toát 1 loại khí chất lãng tử khiến cho nhiều cô gái si mê .

Cô nhìn 2 người họ mà thấy quen quen , bỗng 1 loạt hình ảnh hiện ra trong đầu cô . Ồ , thì ra là nam , nữ chủ , không ngờ hôm nay lại được vinh dự ' diện kiến ' ở nơi này , 2 người đứng trước mặt cô không phải là nữ chủ ' đáng kính' Nguyễn Thu Liên và nam chủ kiêm chức ' vị hôn phu ' Tiêu Vũ Thần của cô thì còn ai vào đây . Haizz , cô nên cảm thấy xui xẻo hay là may mắn đây ?

Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì 2 người đứng đối diện cũng đang đánh giá cô . Cô hôm nay rất xinh đẹp , gương mặt V-line , mày liễu , đôi mắt to tròn với đôi đồng tử màu tím , mũi nhỏ cao thẳng , đôi môi đỏ mọng như trái cherry chín mùa thật khiến người ta muốn cắn 1 ngụm , mái tóc màu hạt dẻ dài tới thắt lưng , nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn là cô hôm nay không mặc những bộ đồ hở hang nữa mà thay vào đó cô mặc 1 chiếc váy màu tím nhạt , váy xòe ngang tới đầu gối , đường ren tinh tế , cô bây giờ nhìn như 1 thiên sứ giáng trần vậy .
Tiêu Vũ Thần hơi ngẩn ra , anh không ngờ là khi cô để mặt mộc lại đẹp tới vậy , còn Nguyễn Thu Liên thì cô ta đang ganh tỵ với sắc đẹp của cô , gương mặt vì ganh tỵ mà trở nên vặn vẹo đến đáng sợ . Nhưng ngay lập tức cô ta liền thu hồi vẻ mặt đó lại và chạy lại chỗ cô nở nụ cười ngọt ngào giả tạo , giọng nói nhão nhoẹt khiến cô nổi da gà :

_ Tiểu Ánh ~ ! Cậu cũng ở đây à ? Thật là trùng hợp ~

Cô lạnh lùng nhìn cô ta , nói :

_ Nguyễn tiểu thư , tôi nghĩ chúng ta không thân nhau đến nỗi phải gọi nhau như vậy đâu ! Mong cô hiểu cho  !

Cô nói xong rồi thì thấy cô ta 2 mắt rưng rưng chực rơi lệ , từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống , 2 bả vai run run chọc người thương tiếc , giọng nói nghẹn ngào kèm theo tiếng nấc phát ra :

_ Tiểu Ánh ... hức ... cậu đừng như vậy mà ... hức ... tớ biết cậu yêu Thần ca ... hức ... nhưng tớ và anh ấy là yêu nhau thật lòng ... hức  ... vậy nên xin cậu đừng đối xử với tớ như vậy ... hức ....
Lời này vừa được nói ra lập tức nhận được sự cảm thông của mọi người xung quanh đó , mọi người bàn tán cho rằng cô là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc của người khác . Tiêu Vũ Thần nghe được lời cô ta nói , lập tức tiến lên an ủi cô ta , rồi sau đó quay qua nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng kèm theo chán ghét cùng khinh bỉ  , cất giọng nói :

_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Cô dám bắt nạt Liên nhi , cô chán sống rồi sao ? Cô đúng là loại đàn bà không biết liêm sỉ , cô còn chẳng bằng 1 góc của Liên nhi !

Từng lời nói của anh lọt vào tai cô khiến tim cô đau nhói  , cô chau mày lại . Lạ thật ! Đây không phải là cảm xúc của cô mà là của nguyên chủ , có lẽ đây là chấp niệm còn sót lại của cô ấy đi . Cô cố gắng kìm nén tâm tình của mình lại , sau đó cười lạnh đáp lại anh :

_ Thế con mắt nào của anh thấy tôi bắt nạt cô ta vậy ? Tôi chỉ mới nói 1 câu thì tự dưng cô ta bù lu bù loa cả lên . Nếu vậy thì tôi bắt nạt cô ta lúc nào ? Anh nói tôi nghe xem !
Anh nghe vậy thì ngạc nhiên , anh không ngờ cô dám nói với anh những lời như vậy , hơn nữa ánh mắt cô nhìn anh vô cùng lạnh nhạt không có nửa phần tình cảm nào cả . Chẳng lẽ cô đã thay đổi rồi ư ? Nghĩ đến đây thì anh tự cười giễu mình , không thể nào có chuyện đó được , chắc chắn là cô chỉ đang chơi trò ' lạt mềm buộc chặt ' với anh mà thôi . Nghĩ rồi anh đưa mắt nhìn về phía cô , cất giọng nói lạnh lùng :

_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Cô đây là đang chơi trò ' lạt mềm buộc chặt ' với tôi sao  ? Cái trò này cũ rích rồi , nói cho cô biết , tôi sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ dâʍ đãиɠ như cô đâu !

Tiêu Vũ Thần không biết rằng chính vì câu nói này đã khiến anh sau này phải hối hận , đau khổ không thôi .

Cô nghe xong chỉ nở 1 nụ cười chua xót , thê lương  , cô nói :
_ Tiêu Vũ Thần ! Tôi trước đây đã quá mù quáng khi đi yêu 1 kẻ như anh , tại sao anh chỉ biết nghĩ đến cô ta mà không nghĩ đến tôi dù chỉ 1 lần ? Tôi ở bên anh lâu hơn cô ta , yêu anh nhiều hơn cô ta , hi sinh vì anh nhiều hơn cô ta , vậy mà đổi lại là anh lại vì cô ta rơi 1 giọt nước mắt mà mắng chửi tôi , vì cô ta bị thương mà đánh tôi , nhục mạ tôi mà chẳng cần biết sự thật ra sao . Ha ! Vậy mà tôi cứ nghĩ sau bao nhiêu việc tôi làm cho anh thì anh sẽ có 1 chút động tâm đối với tôm nhưng có vẻ như tôi đã sai lầm rồi khi cho rằng như thế . Tiêu Vũ Thần ! Từ bây giờ trở đi , anh đi đường anh , tôi đi đường tôi , tôi trả tự do lại cho anh đấy , anh muốn bay hay muốn làm gì đó thì tuỳ anh  , chúng ta không liên quan đến nhau . Còn về chuyện hôn ước thì tôi sẽ nói với ba tôi huỷ bỏ hôn ước này , vậy là đúng ý anh rồi có đúng không ? Mọi chuyện xảy ra chẳng phải do lỗi của ai cả mà lỗi là vì tôi quá ngốc khi đi yêu 1 người không yêu mình . - Cô vừa nói vừa mặc cho nước mắt chảy ra , cô muốn thay nguyên chủ giải bày hết tất cả nỗi niềm trong lòng , để cho cô ấy sớm được giải thoát .
Cô nói xong chẳng thèm nhìn anh dù chỉ 1 lần rồi bước đi .

Anh nhìn theo bóng lưng cô đi mà cõi lòng tan nát , từng câu từng chữ cô nói ra đều khiến trái tim anh như vỡ vụn ra thành từng mảnh  . Anh không biết cảm giác này là gì ? Là yêu sao ? Không ! Anh không biết , giờ anh cảm thấy rất bối rối  , anh cần thời gian suy nghĩ lại .

Anh vô thức bước đi mà quên mất cô gái đi cạnh mình .

Nguyễn Thu Liên đứng đó , đôi mắt toát lên sự oán độc  , miệng thầm nói : " Hoàng Nguyệt Ánh ! Cô chờ đó ! "

***

Cô vừa về đến nhà đã leo tót lên phòng ngủ , hồi nãy cô có hỏi người giúp việc ba mẹ cô đâu thì họ nói ba cô phải đi kí hợp đồng với đối tác , còn mẹ cô thì đi gặp mấy bà bạn của mẹ . Bởi vậy nên không còn ai ở nhà   , cộng với việc cô mệt mỏi vì vừa phải đối phó với nam , nữ chủ nên khi vừa đặt lưng xuống giường thì cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ .....................
~~~Hết chương 10~~~