“Hey, Alex, thực ra tôi có chuyện muốn hỏi anh...làm kinh doanh với làm siêu anh hùng, cái nào là nghề chính, cái nào là nghề phụ?”
Sau khi hai người phụ nữ dọn dẹp xong xuôi, đám người lại tiếp tục quây quần trong phòng khách, vừa uống rượu vang, vừa cùng nhau trò chuyện.

Mà đột nhiên, Tony lại hướng tới Alex, hỏi một câu khá thú vị.
Câu hỏi này, Alex cũng không trả lời, chỉ hơi ngoẹo đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt bất cần đời của Tony, hỏi ngược lại
“Thế còn anh? Làm siêu anh hùng cứu thế giới là nghề chính của anh, hay chỉ là hứng thú, sở thích?”
Stark sững sờ, dần thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: “Đây là một vấn đề khá hay.

But, chờ khi khác tôi nghĩ kỹ đáp án, tôi lại nói cho anh.

Mà anh....trả lời câu hỏi của tôi, đừng có hỏi lại như vậy!”
Nghe lời nói của Tony, Alex chợt bật cười, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư một lúc, sau đó mới nhẹ giọng đưa ra đáp án
“With me, làm kinh doanh là để kiếm tiền nuôi gia đình, để có chi phí sinh hoạt, cũng có thể coi đó là công việc chính đi.

Còn Superhero, tôi không hề coi đó là một cái nghề”
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tony, Clint và Nastya, rồi lại nhìn Natasha đang tựa đầu vào vai mình, cười hạnh phúc, Alex hơi nhếch lên khóe môi, nói tiếp
“Đối với tôi, đó giống như một trách nhiệm, một nghĩa vụ của những người như chúng ta nên làm để bảo vệ thế giới.

Chúng ta, những Avengers, có được những khả năng, năng lực phi thường, thì phải dùng những thứ được ông trời ưu ái ban cho đó để làm công việc mà người bình thường không thể làm được....Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn!”
Một lời nói ra, dù không phải do chính chủ, những cũng đủ để cho mọi người đều bàng hoàng, thẫn thờ chìm vào suy tư trong phút chốc.

Đúng vậy, “With great power comes great responsibility”, câu nói này của bác Ben, không phải chỉ để dành riêng cho Spider Man, mà nó còn để gửi tới toàn bộ những siêu anh hùng, những con người phi thường.

Có được những ‘món quà’ đặc biệt đó, thì nên sử dụng sao cho thông minh, cho đúng cách, cho đáng giá với tín nhiệm của Thượng Đế khi đã ban tặng nó.
“Làm siêu anh hùng không hề dễ dàng.


Mỗi ngày chúng ta thức dậy, càng cứu được nhiều người thì càng tạo ra nhiều kẻ thù.

Chỉ còn là vấn đề thời gian, sẽ có một ngày chúng ta phải đứng lên chống lại một kẻ thù mà ta biết rằng không thể nào chiến thắng hắn.

Nhưng mặc kệ anh, mặc kệ mọi người có thế nào đi chăng nữa, riêng tôi...tôi vẫn sẽ quyết định chiến đấu cho tới cùng.

Dù không phải là để bảo vệ thế giới, thì cũng là để bảo vệ gia đình, bảo vệ những người mình yêu thương, bởi vì họ cũng đang sống trong thế giới này, right?!”
Nói xong, Alex cúi đầu, khẽ hôn lên vầng trán Natasha, cô cũng ngay lập tức ngẩng đầu lên, đưa môi mình dán vào môi Alex, như là để biểu đạt lời cảm ơn với những gì hắn vừa nói.

Nhanh chóng, hai người liền quấn lấy nhau, không quan tâm đến những người xung quanh, chuyên tâm vào việc hưởng thụ lấy tình cảm nồng nhiệt mà người mình yêu trao cho mình.
Như Alex đã nói, hiện tại giữa gia đình hắn và thế giới, hắn sẽ không ngần ngại mà chọn gia đình.

Nhưng điều đấy xảy ra chỉ khi toàn bộ Trái Đất đều đối đầu với hắn, với gia đình hắn.

Còn khi có những vấn đề nguy hiểm xảy ra, ảnh hưởng đến an nguy của toàn bộ Trái Đất, toàn bộ vũ trụ, Alex sẽ luôn sẵn sàng là người đứng ra đầu tiên để giải quyết, bởi vì Natasha, con của hắn và em trai hắn, bạn bè hắn, đều đang sống trong Trái Đất này, vũ trụ này.
Mặc kệ hai người kia đang làm gì, trừ Albert và Sasha đang dùng ánh mắt hâm mộ, hạnh phúc nhìn cha mẹ, những người còn lại đều làm ngơ.

Hay nói đúng hơn là họ không có để ý đến, bởi vì toàn bộ đều đang đắm chìm trong những câu nói triết lý ‘Mac-Lenin’ của Alex.
Mất một lúc lâu, khi Alex và Natasha đã rời môi, đám người cũng lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi những suy tư.

Mà câu chuyện, lại tiếp tục liên quan tới Avengers và những vấn đề xung quanh biệt đội khủng bố và nguy hiểm nhất trên thế giới hiện tại.
Một lần nữa, Tony vẫn là người đặt câu hỏi, Alex là người trả lời.
Một đoàn đội Superheros, rốt cuộc phải hợp tác với nhau như thế nào, mới có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất, từ đó bảo vệ thế giới đây?
The Avengers, đến cùng nên thuộc về dưới sự quản lý của S.H.I.E.L.D, của UNSC, vẫn là thuộc về toàn bộ nhân loại, hay có lẽ thuộc về những người như bọn họ, những chính chủ?

NHững vấn đề khó để trả lời này, kể từ sau khi kết thúc cuộc chiến ở New York, vẫn luôn quanh quẩn tại trong đầu Tony Stark, không thể tiêu tan đi.
Hắn muốn tìm một người để thương lượng, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu hắn, không phải là Bruce Banner, người là nhà khoa học giống hắn, có tiếng nói chung với hắn.

Cũng không phải là biểu tượng của nước Mỹ, đồng lãnh đạo Avengers với mình, tính cách chính chắn, chính trực, Captain America Steve Rogers.
Mà chính là người bạn thân của hắn, người luôn đưa ra cho hắn những lời khuyên sáng suốt, luôn giúp đỡ hắn trong những hoàn cảnh khó khăn.

Người mà hắn tin tưởng nhất hiện tại, Alex.
Đây chính là tín nhiệm!
Đối với những câu hỏi liên tục của Tony, Alex không ngắt lời, cũng không trả lời ngay, mà đợi hắn toàn bộ nói ra hết vấn đề, vừa nghe vừa im lặng suy nghĩ.

Dựa theo nguyên tác điện ảnh, đồng thời mang những ý nghĩ trân thật trong lòng, đưa ra đáp án
“Avengers, không thuộc Nick Fury, cũng không phải là món vũ khí, thủ hạ của S.H.I.E.L.D.

CHúng ta hành động, đều nên từ chính chúng ta tới phán đoán, quyết định, chứ không phải nghe lệnh từ chính phủ, còn có UNSC gì gì đó...”
Ngừng một lúc, dường như nghĩ tới điều gì, Alex hơi suy tư, nhấp một hớp rượu, nói tiếp: “Trừ phi, chính phủ, UNSC hay Liên Hợp Quốc thật sự là một đám người có tâm, biết quan tâm suy nghĩ đến nhân dân, đến Thế Giới, chứ không phải là một đám chỉ muốn nắm giữ quyền lực, khống chế sức mạnh to lớn dưới tay mình...Đến lúc đó, tôi mới đồng ý việc Avengers nên có một chút sự quản lý từ bọn họ”.
Nghe ra trong giọng nói của Alex tràn đậy sự kiên định, Tony cũng nhấp một ngụm rượu vang, gật đầu tán đồng
“Rất có lý! Tôi cũng có suy nghĩ giống như anh vậy, cho dù lần này không có hỏi anh ý kiến, tôi cũng sẽ làm như vậy.

Tôi muốn Avengers là một đoàn thể riêng biệt, không dính líu đến S.H.I.E.L.D hay đám Thượng nghị sĩ chó má kia”
Nói rồi, hắn quay sang nhìn lấy Nastya và Clint, nhếch miệng nhún vai, nói tiếp: “Im sorry, but, tôi thực sự không hề tin tưởng Nick Fury và tổ chức của ông ta.

Ngay từ những việc như để cô, Nastya, vào làm nội gián trong tập đoàn tôi hồi trước, tôi đã không hề thích.

Tuy nhiên, cô và Clint đừng suy nghĩ gì nhiều, hiện tại tôi tin tưởng hai người, mặc dù chưa đạt đến mức độ như Alex, nhưng dù gì chúng ta cũng là một đội”
Đối với lời đồng ý và lời chê trách của Tony với hắn và hai người kia, Alex cũng không quan tâm cho lắm.


Đợi Tony vừa nói xong, Alex liền mở miệng
“Nhưng mà anh và tôi đều biết, thế giới, hay cụ thể là đám cáo già kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, một cái uy hiếp cực lớn như vậy, đồng thời lại không bị khống chế, không bị điều khiển...So, chúng ta phải cố gắng tranh thủ dành lấy quyền chủ động! Understand?”
Nhìn cái gật đầu chắc nịch của Tony, Alex bỗng bật cười khó hiểu, khiến mọi người không khỏi hơi nghi hoặc nhìn hắn.

Mà Alex cũng không giải thích cái gì, hắn nghĩ tới sau này, sau sự kiện Ultron, chính Tony lại là người chủ động, người đầu tiên đặt bút ký vào tờ đơn yêu cầu nên có sự giám sát, quản thúc các siêu anh hùng, từ đó hiệp định Sokovia ra đời.
Alex không biết, đến lúc đó, khi Tony đặt bút xuống, kí ra chữ kỹ của hắn, nghĩ lại thời điểm hiện tại, khoảnh khắc hai người họ ngồi trong nhà Alex tâm sự những chuyện liên qua đến chủ quyền Avengers, sẽ có biểu cảm hay suy nghĩ như thế nào.
Còn với Alex, như hắn vừa nói, trừ phi đám lãnh đạo cap cấp của thế giới kia thay đổi, một lòng một dạ để tâm đến an nguy loài người, không phải đua nhau tranh giành quyền lực, thì khi đó hắn mới chấp nhận có một sự giám sát nho nhỏ giành cho Avengers.
Mà thực ra Alex cũng không để ý quan tâm lắm tới vấn đề này, bởi vì hắn đã có một kế hoạch mà sau khi chiều nay từ chỗ Ancient One trở về, Alex đã vạch sẵn, một kế hoạch đối đầu với chuyện sẽ xảy ra 6 năm và 11 năm sau đó.
.................
Hơn 11 giờ đêm, bữa tiệc ăn mừng Alex tỉnh lại chính thức kết thúc.

Chào tạm biệt Tony và Clint, sau đó đưa Albert và Sasha đi ngủ, Alex và Natasha cuối cùng cũng có không gian riêng của hai vợ chồng trong phòng ngủ.
Nằm trong cái ôm ấm áp của Alex, Natasha đột nhiên lên tiếng hỏi: “Honey, có chuyện gì muốn kể với em sao?”
“Oh, sao em biết?” Alex hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn lấy vợ mình.
Nghe vậy, Natasha bật cười, đưa tay ra véo lấy chiếc mũi của ai đó, ánh mắt lườm yêu, “Hai chúng ta là vợ chồng, lại còn sống với nhau mấy kiếp, sao em lại không hiểu được anh như thế nào!”
“Right, đúng là vợ anh có khác!” Alex cũng cười theo cô, hôn nhẹ một phát vào bờ môi đỏ hồng quyến rũ kia, sau đó ngước nhìn lên trần nhà, sắp xếp câu từ trong đầu, nói ra kế hoạch của mình
“Em chắc đã quá rõ ràng những chuyện tương lai rồi chứ? Cụ thể là sự kiện 6 năm sau”
“Ừm! Vụ...Thanos đúng không?” Nat gật đầu, vẻ mặt dần dần nghiêm túc lên, không đợi Alex trả lời, cô đã hỏi tiếp, “Chẳng lẽ, vẫn phải để nó xảy ra sao?”
“Right!”
“Là do...”
Không để Natasha nói ra lý do, Alex đã thay lời cô, kể ra những gì mà hắn cùng với cô đã trải qua, nguyên nhân khiến hắn vẫn quyết định để Thanos thành công trong tương lai, đồng thời là kế hoạch mà hắn đã nghĩ rất kĩ để sẵn sàng chuẩn bị cho chuyện đó
“Như em đã biết đó, cụ thể là trong cuộc đời của Strange Supreme.

Khi đối đầu với Thanos, anh hay chính là Stephen đã dùng Time Stone, nhìn qua hơn 14 triệu khả năng.

Và anh đã nói với Tony rằng, chỉ có 1 khả năng duy nhất là chúng ta có thể chiến thắng Thanos....Nhưng đó là anh nói dối, và anh tin rằng Doctor Strange của vũ trụ này hay bất kì vũ trụ nào khác, cũng sẽ làm y như vậy”
“Bởi vì sự kiện Thanos không chỉ liên quan đến mỗi sự an nguy của một nửa sự sống trong vũ trụ, mà còn liên quan đến sự sống còn của nhân loại trên Trái Đất.


Trong 14 triệu khả năng tương lai, có hàng trăm, hàng ngàn cách để chúng ta chiến thắng Thanos mà không cần đến 5 năm sau đó quay lại quá khứ.

CHúng ta có thể trực tiếp thắng hắn ngay trong cuộc chiến 6 năm sau, từ mở cổng không gian cắt đứt tay hắn, hay ngay cản Peter Quill làm loạn...Nhưng chỉ có một cách duy nhất, chính là cách đó là toàn diện nhất”
“Việc Thanos làm...có thể coi như một phần nào đó cứu giúp lấy Trái Đất.

Nói chính xác mục đích của anh hay bất kì một Dr Strange nào sau khi tham khảo hơn 14 triệu tương lai đó, không chỉ là ngăn cản Thanos và cứu vũ trụ nữa, mà còn là mượn tay hắn để cứu Trái Đất và loài người, trì hoãn lại sự đột sinh của 1 Celestial.

Để cho các Eternals có thể thấu hiểu, tin tưởng vào loài người chúng ta, từ đó tự tay tiêu diệt lấy Celestial đang uẩn nhưỡng trong tâm hành tinh này”
“Bởi vậy, anh đã có một kế hoạch bí mật, chỉ có anh và em biết, rất có thể sau này sẽ có thêm Sasuke.

Kế hoạch đó là......”
...................
Sau khi Alex trình bày lại toàn bộ kế hoạch mà hắn đã vạch sẵn cho tương lai ở thực tại này cho Natasha, hai người lại tiếp tục chìm đắm vào khoái cảm yêu thương, mà không hề biết rằng, phòng bên cạnh đang có hai bóng hình nhỏ vẫn chưa hề ngủ
“Anh hai, Daddy làm gì Mommy mà Mommy lại kêu ghê vậy?” Sasha một mặt ngây thơ quay sang nhìn Albert đang nằm cạnh mình, hiếu kỳ hỏi.
Nghe câu hỏi của em gái, Albert bất đắc dĩ vỗ một tay lên trán, thở dài.

Sau đó quay người ôm lấy cô bé, vỗ vỗ đầu
“Đừng quan tâm, ngủ đi.

Papa và Mama đang....sáng tạo cho hai chúng ta thêm một đứa em!”
“Thật sao!” Sasha vui vẻ thốt lên, trong đôi mắt đầy vẻ ao ước, “Em muốn một người em trai, em sẽ trở thành chị, sau này khi em của em bị bắt nạt, em sẽ mạnh mẽ như Mommy và gì Nas, đứng ra bảo vệ em ấy!”
“Ok, ok, ngủ đi!”
Cứ như vậy, hai đứa nhỏ dần dần chìm vào giấc ngủ trong những âm thanh nho nhỏ thi thoảng vẫn truyền tới, chứng minh cho việc, khả năng cách âm của phòng ngủ nhà này rất kém.....
P/s: Mấy hôm vừa rồi mình bận việc công ty quá, vừa đi làm lại sau kỳ nghỉ, lắm việc.

Nhưng chỉ một tuần vừa rồi thôi, xong hết rồi, sẽ quay lại quỹ đạo như bình thường.

Từ ngày mai mình sẽ vừa đi làm vừa ngồi viết truyện, từ thứ hai là công việc nhàn rồi..