Hỗn Lôi Thế Gia.

Việt Hoàng có chút cảm giác quen thuộc, trước mắt hắn đây chính là mười chiếc ghế, tọa lạc trên đó là thân ảnh mười vị trưởng lão của Hỗn Lôi Thế Gia.

Tình cảnh này có phần giống những ngày đầu tiên Việt Hoàng mới đặt chân tới Tinh Đấu Đại Lục, bước chân ướt chân ráo vào Bạch Ngân Thế Gia, Việt Hoàng cũng ung dung đứng giữa xảnh, các vị trưởng lão của Bạch Ngân Gia cũng là ngồi xung quanh.

Chỉ đáng tiếc khi nhìn xang phía bên cạnh mình, thân ảnh Yêu Nhiên không hề có ở đây như lần đó nữa, tình cảnh này khiến hắn thoáng có chút muốn khóc, bất quá bản thân lại không cho phép mình làm vậy.

“Ngươi là Trần Thiếu.

” Người vừa cất tiếng không ai khác chính là vị Gia chủ đang ngồi chiếc ghế to nhất của Hỗi Lôi Thế Gia, Trần Khang.

“Tiểu tử xin ra mắt Gia chủ, các vị trưởng lão.

”Thấy dáng vẻ cung kính của Việt Hoàng mấy tên trưởng lão cũng âm thầm gật đầu vẻ tiểu tử này còn có chút lễ nghĩa biết xem trọng bề trên.

“Cha ngươi tên là gì?.

” Bất quá vị Gia chủ kia lại có vẻ nghi vấn Việt Hoàng.

“Gia phụ tên là Đường Thanh, phụ thân không may bị một đám cường giả tập kích, đã không còn mạng trở về gặp qua Gia chủ, xin Gia chủ thứ lỗi.

”Trần Thanh không ai khác chính là vị trưởng lão kia của Hỗn Lôi thế gia cũng chính là cha của cái mác Trần Thiếu Việt Hoàng đang mang lên.

Cũng may trước khi trà trộn vào Hỗn Lôi Gia, Việt Hoàng được Nguyệt Âm cung cấp thông tin đầy đủ, tên Gia chủ kia quả nhiên cáo già, chưa gì đã có ý đồ thử Việt Hoàng rồi.

Hiển nhiên gây ra nhiều ai oán, Trần Khang có vô số kẻ thù, hắn đương nhiên phải cẩn trọng với Việt Hoàng, không may Trần Thiếu bị kẻ thù giả danh, quả thực là nuôi ong tay áo.

“Được rồi, không nói chuyện đó nữa, ngươi biết mục đích chúng ta triệu ngươi về đây là gì chứ?”“Hiển nhiên là để Gia tộc bồi dưỡng, nhận lấy chức kế vị Gia chủ.

” Việt Hoàng liền quay ngoắt thay thế vẻ cung kính chính là vẻ mặt tham lam của hắn.

Câu trả lời của hắn khiến cả khán phòng kinh hô, không hiểu sao tên tiểu từ này lại có thể nói ra câu ngu ngốc như vậy.


Bất quá đừng nghĩ tên cáo già Trần Khang kia đã thôi nghi ngờ Việt Hoàng, vừa mới nghe câu kia của hắn, Trần Khang đã âm trầm gật đầu thỏa mãn cơ đấy.

Việc Gia tộc biết cha con Trần Thanh và Trần Thiếu ở đâu mà triệu về đồng nghĩa với việc hắn cũng có không ít thông tin về cha con họ.

Trần Thiếu sinh ra trong vòng tay nuông chiều của cha hắn, thói hư tật xấu, nhân cách đê tiện có đủ cả.

Nếu như vừa nãy Việt hoàng nói gì mà “ta không biết”, hay “về thế gia để vinh quy bái tổ các thứ” triệt để hắn sẽ bị tên Gia chủ kia phát giác.

Một kẻ nhân cách tòi tệ như Trần Thiếu không thể nói những câu như thế được, cũng may Việt Hoàng thông minh nhận ra hàm ý trong câu nói của hắn mà diễn hề.

“Rất tốt bất quá mục đích triệu ngươi về là có truyện khác.

” Trần Khang có chút hài lòng lên tiếng.

Mà Việt Hoàng tuy vẻ ngoài vẫn cung kính bất quá bên trong có một tia ngoài ý muốn.

Hắn nghĩ mục đích triệu hồi hắn về chỉ là cái cớ để thử hắn , nhưng theo lời Trần Khang nói lần này về quả thực có mục đích khác.

“Không biết mục đích là gì?” Việt Hoàng vẫn phải làm bộ mặt có chút đê tiện lên tiếng.

“Ngươi tạm thời chưa cần biết, bất quá nếu đã về Thế Gia ta, hiển nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.

”“Đa tạ Gia chủ.

” Việt Hoàng cung kính vẻ nịnh nọt.

Nhưng thực chất trong lòng hắn đang có chút nóng ruột, hắn kì thực vẫn chưa đoán ra mục đích mà Trần Khang nói là gì.

“Được rồi, ngày mai ngươi hãy xuất phát tới Linh Vũ Thành gia nhập Mễ Đặc Nhĩ học viện, thủ tục ta đã làm song, ngươi có thể về nghỉ rồi.

’Nghe câu nói kia, Việt Hoàng có chút bất ngờ bất quá cũng chẳng thể hỏi nhiều liền quay đầu cáo lui.

…Đúng là lão cáo già.


Trên đường về Việt Hoàng thầm chửi tên Trần Khang một ngụm.

Quả nhiên việc hắn triệu Trần Thiếu về đây không phải vì muốn bồi dưỡng Trần Thiếu lên chức vị Gia chủ.

Việt Hoàng đã tìm hiểu qua về học Viện Mễ Đặc Nhĩ, chỉ là một trong những học viện bình thường ở Linh Vũ Thành, hiển nhiên chất lượng đào tạo cũng không quá cao.

Nếu như thực sự muốn bồi dưỡng hắn, bọn chúng sẽ không đuổi hắn lên Linh Vũ Thành gia nhập cái gì mà Mễ Đặc Nhĩ học viện , điều kiện bồi dưỡng ở Hỗn Lôi Thế Gia tốt gấp trăm lần ở Mễ Đặc Nhĩ, việc gì chúng phải ném hắn đến đó chứ.

Bọn chúng là muốn chính là đuổi cổ Trầ Thiếu cho khuất mắt, không đời nào hắn có cửa có cơ hội ngồi lên chức vị Gia Chủ, việc triệu hắn về đây có lẽ có liên quan đến cái mục đích bí mật kia.

Việc ném hắn lên Học Viện Mễ Đặc Nhĩ chính là để che mắt người đời, nếu không vì cái mục đích mà họ nói tới, có lẽ bọn chúng vẫn mặc kệ Trần Thiếu tự sinh tự diệt nơi đất khách.

Bất quá lần này cũng phải cảm ơn bọn hắn, Việt Hoàng cũng không muốn ở lại cái thế gia sặc mùi xảo quyệt này, vả lại.

.

Linh Vũ Thành nơi tập trung đa số các học viện của Đông Tinh Đấu Đại Lục, Học Viên Đông Đấu nơi Thu Nhi và Yêu Nhiên đang học tập cũng tọa lạc nơi đó.

Không chỉ thế Hiệp Hội Luyện Dược Sư cơ sở chính cũng tọa lạc ở đấy.

Lần này đi một lúc có thể gặp được ba nàng, hắn phải cảm ơn Trần Khang còn chả kịp việc gì mà phải tức giận với hắn.

…Nửa đêm canh ba nơi căn phòng Trần Thiếu tức Việt Hoàng an giấc.

“Ai” Việt Hoàng bừng tỉnh.

“Ai da công tử chúng ta là đến làm ấm giường.

”Từ cửa chính đi vào thân ảnh hai nữ tử nhỏ nhắn quyến rũ bước tới, y phục mặc trên người vô cùng cá tính bất quá có chút thiếu vải, lộ hết cả da thịt trắng nõn ra ngoài rồi.

Hiển nhiên đường đường là một nam tử hắn có chút không chịu được, nếu trước đây không Song Tu cùng Nhã Phi, dám chắc giờ phút này Cửu Dương Huyền Kinh khiến hắn phải đè hai nàng ra mà làm.

Bất quá như thấy có gì không ổn, Xa Luân Nhãn kích hoạt nhìn thấu nhiệt độ cơ thể sinh vật bên ngoài căn phòng.


“Thất Thức Tiêu Hồn- Nhị thức- Nhiếp hồn”Hai thân ảnh nữ tử dính phải công kích tinh thần của hắn, toàn thể mất đi nhận thức đứng thừ người ra, đôi mắt trở nên vô hồn.

“Chết tiệt đúng là tên cáo già dai như đỉa.

’ Việt Hoàng thầm mắng.

Việt Hoàng phải vận dụng Xa Luân Nhãn mới biết bóng thân thể bên ngoài là ai, nếu dùng thần thức hiển nhiên sẽ bị Trần Khang bên ngoài kia phát giác, sinh ra nghi ngờ.

Trần Khang đương nhiên có tìm hiểu, Trần Thiếu đam mê nữ sắc, lần này chính là muốn thử hắn thêm lần nữa.

Bất quấ nếu không làm chuyện này, lão cáo già kia sẽ nghi ngờ mất, tuy vậy hắn cũng không thể làm truyện mất lòng với chúng nữ của mình.

Tuy Trần Khang không dùng thần thức thăm giò bên trong vì Việt Hoàng có thể phát giác được sẽ không hay, nhưng hai nữ nhân này biết, nếu Việt Hoàng không làm với họ, hiển nhiên Trần Khang sẽ moi thông tin từ hai nàng, đến lúc đấy cũng sẽ bị lộ ra.

“Tức thật” Việt Hoàng bứt dứt tay chân đi đi đi lại, nếu không nhanh làm hiển nhiên hắn sẽ nghi ngờ, nhưng nếu làm hắn sẽ có lỗi với chúng nữ.

Hắn chỉ tạm thời Nhiếp Hồn hai nàng để hai nàng không làm rộn, bất quá nếu tỉnh lại họ vẫn sẽ đòi hỏi hắn, không làm không được.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng một ý nghĩ cũng xuất hiện trong đầu hắn, sắc mặt Việt Hoàng bỗng vui tươi cười mỉm trở lại.

“Muốn thử ta còn non lắm” Việt Hoàng tự nhủ.

“Ảo Lượng Hồn Kinh- Nhất Thức- Ảo cảnh”.

Thi triển áo thuật lên hai nàng tiếp đó chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Bên trong thâm tâm hai nữ hiện lên chính là thân ảnh mạnh mẽ của Việt Hoàng đang ra sức giao hoan cùng hai nàng, côn thịt của hắn ra sức hành hạ nơi cấm huyệt họ, nhất thời trong hiện thực hai nữ tử cũng phát ra những thanh âm mê người.

“Ưm.

.

a…aa”Ảo thuật công kích tinh thần của Việt Hoàng vô cùng bá đạo, đối phương trúng phải sẽ có cảm nhận y như thật, nếu cảnh giới không cao hơn Việt Hoàng nhiều, đừng hòng nhận ra đó là giả.

Sáng hôm sau hiển nhiên hai nàng cũng không nhận ra đó là ảo giác mà bẩm báo với Trần Khang.

Hắn quá xem thường Việt Hoàng rồi.

…Học Viện Mễ Đặc NhĩTuy nói chỉ là một Học Viện bình thường, nhưng quả thực là rộng rãi khang chang quá mức rồi.


Việt Hoàng đang đứng trước cánh cổng lớn nới Mễ Đặc Nhĩ Học Viện tọa trấn, cánh cổng rộng đến mức Việt Hoàng thân cao mét tám cũng chỉ bằng một phần năm của nó.

Từ đây có thể nhìn vào bên trong, hoa viên vô cùng rộng lớn lộng lẫy, ở thế giớ thực còn lâu mới có học viện kiểu này.

Mễ Đặc Nhĩ, Việt Hoàng thầm cảm thán, cái tên này làm hắn nhớ lại những bộ phim cổ trang liên quan đến Tây Vực mà mình từng xem.

Chỉ là cánh cổng này lại đang mở toang hoang, hình như có ai đó trước hắn vừa tiến vào, đã thế còn không đóng cửa, ý thức như ruồi.

.

Sâu bên trong hoa viên rộng lớn kia, là một tòa đại xảnh kiên cố, nhìn thiết kế vững chắc này, có lẽ chính là sân đấu nơi học viên luyện tập.

Hiện diện ở đó là một đám người, y phục trên người họ mặc kia, là đồng phục của trường, bất quá nơi đó có bốn thân ảnh mặc đồng phục khác hẳn với bọn họ.

Học Viên ngoại trường?Ý nghĩ duy nhất có thể giải thích sự việc trên chính là bốn thân ảnh kia là học viên trường khác, mà nhìn phù hiệu trên bốn người đó, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Đông Đấu Học Viện nơi Thu Nhi và Yêu Nhiên đang theo học.

Mà nhìn tâm điểm sự chú ý mà bốn học viên Đông Đấu kia gây ra có lẽ là! Tới gây sự.

Xung quanh bốn người kia có một số Học Viên của Mễ Đặc Nhĩ Học Viện bị đánh trọng thương nằm la liệt, chỉ có thể suy đoán đây chính là đến để gây sự.

“Đừng tưởng ỷ là học viên của học viện Đông Đấu mà muốn làm gì thì làm.

” Một học viên của Mễ Đặc Nhĩ lên tiếng.

“Ha hả bọn ta cứ làm gì thì làm đó, làm sao, học viện cỏn con này cũng muốn kháng cự đệ nhất học viện bọn ta sao.

”“Khốn kiếp.

’ Nam học viên vừa nói liền lao đến muốn công kích bọn chúng đáng tiếc một lượt bị đánh bật ra xa.

“Chết tiệt, bọn chúng là một trong những thiên tài của học Viện Đông Đấu.

”“Là bọn chúng sao, khốn kiếp lại bị chúng lăng nhục.

’Tiếng xì xào nhao nhao nôi lên, bất quá thứ hiện tại làm Việt Hoàng quan tâm hơn, chính là bóng dáng nữ từ xinh đẹp tuyệt trần kia.

Chúc mọi ngừi đọc truyện vui vẻ!!.