Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Hứa Niệm đang ở trong nước giãy giụa.

Vu Huy Dương xông lên, “Lâm Kiều, cậu làm gì vậy, điên rồi hả?” Giọng cậu ta rất lớn, như đang gào thét.

Lâm Kiều vốn dĩ đang nổi nóng, căn bản không còn kiên nhẫn, “Có liên quan đến cậu à?”

Vu Huy Dương không ngờ rằng cô gái ngoan mềm như Lâm Kiều cũng sẽ tức giận, ngẩn ra một lúc, giọng lại lớn hơn nữa, “Bình tĩnh nói chuyện không được sao, cần gì phải động thủ, tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, cậu có thuật phòng thân, khoe mẽ rồi đi bắt nạt người khác hả!”

Lâm Kiều không có tâm tình đi nói lý với cậu ta, nhìn về phía Hứa Niệm đang chật vật trong nước.

Cánh tay của Hứa Niệm đau đến nỗi không bò dậy nổi.

Trần Tuyên Trùng bước nhanh tới, che ở trước mặt cô, “Cậu thử gào thêm lần nữa xem?”

Trước mắt bao người, mọi người cũng cảm thấy Hứa Niệm đáng thương, sôi nổi tiến đến chuẩn bị đi đỡ người lên.

“Không có giáo dục.” Vu Huy Dương liếc mắt nhìn Trần Tuyên Trùng một cái, ngồi xổm người xuống kéo Hứa Niệm, vừa vươn tay đã bị một người đạp vào chân, trực tiếp chúi cả người vào bể bơi, đột nhiên đâm vào Hứa Niệm đang muốn trèo lên.

Xung quanh ồ lên một trận.

Hoắc Ngập đứng cạnh bể bơi, nhìn Vu Huy Dương đang quẫy ở trong nước, trên mặt tất cả đều là sự khinh thường của kẻ nhà giàu, “Cô ấy muốn thế nào thì như thế, còn cần cậu dạy?”

Lời này vừa ra, hiệu quả đúng là dựng sào thấy bóng, Hoắc gia ai dám chọc, vốn dĩ người muốn đi xuống đỡ Hứa Niệm vội vàng tránh ra, đều làm như không nhìn thấy, tận khả năng rời khỏi tầm mắt của Hoắc Ngập, miễn cho thành cá quẫy trong chậu.

Lý Thiệp từ chỗ xa chạy về phía bên này, thấy một màn như vậy, thôi được, cũng không phải do anh ta, sinh nhật muốn quậy thì quậy đi, dù sao mỗi năm đều có sinh nhật, không sao cả.

Quan Chí thấy Hứa Niệm cũng khϊếp sợ, mới vừa biết được là Hứa Niệm ở sau lưng cung cấp tin tức của Lâm Kiều cho hai tên kia, bên này cũng đã gặp phải.

Hứa Niệm bị Vu Huy Dương đập cho mắt đầy sao, xấu hổ không còn chỗ trốn, thấy Hoắc Ngập còn trợ giúp Lâm Kiều, trong lòng thấy vô cùng không cân bằng, “Cậu có biết cô ta là người như thế nào không, cô ta là con gái của kẻ gϊếŧ người?”

Người bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ, Vu Huy Dương từ trong nước đứng lên, nghe được lời này sắc mặt nháy mắt hoảng sợ, nhìn về phía Lâm Kiều, “Cậu đang nói Lâm Kiều?”

“Chính là cô ta, mẹ cô ta phạm tội gϊếŧ người, là kẻ biếи ŧɦái, giống y cô ta là con sói mắt trắng, gϊếŧ chết cha nuôi từng nuôi lớn chính mình!”

“Cô ta còn tự cho là chính nghĩa đi báo cảnh sát □□, căn bản chính là trộm đi bắt trộm, tưởng người khác không biết mẹ cô ta là loại người gì sao!”

Người trong buổi tiệc liên tục ồ lên, sôi nổi thối lui ra sau, theo bản năng tránh xa Lâm Kiều.

Trần Tuyên Trùng cũng có chút khϊếp sợ, quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều, giống như hoàn toàn không ngờ được.

Cô gái trắng nõn sạch sẽ như vậy, mẹ cô ấy thế nhưng…

Sắc mặt Lâm Kiều tái nhợt đi, cô biết ba chữ này đối với người thường mà nói có bao nhiêu đáng sợ, nhưng chân chính đối mặt với những ánh mắt như vậy vẫn rất khó chịu, những ánh mắt đó như từng nhát dao đâm vào người cô.

Hoắc Ngập cởϊ áσ khoác, chùm lên đầu Lâm Kiều, chặn đi tầm mắt của người khác, “Hứa Niệm, cô là dạng người gì, Lâm Kiều là người như thế nào, trong lòng tôi rõ ràng, cô thông đồng với tổ chức mại da^ʍ cùng trả thù cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng.”

Hoắc Ngập nhàn nhạt quét mắt liếc cô ta một cái, che chở Lâm Kiều đi ra ngoài.

Trần Tuyên Trùng mãi lâu mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Hứa Niệm nhìn bọn họ đi xa, cũng không hề dừng lại, nỗ lực muốn được công nhận, “Mẹ cô ta là tội phạm gϊếŧ người, tôi đã điều tra rõ ràng, trước kia còn lên cả báo, chính là kẻ biếи ŧɦái, cô ta cũng có gien biếи ŧɦái, trước kia tôi không hề nói sai!”

Một người bạn từng học chung ở phía trước nhịn không được mở miệng, “Hứa Niệm, trước kia cô ở cấp ba làm ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết, mẹ Lâm Kiều cho dù có là tội phạm gϊếŧ người, nhưng cậu ấy không hề làm sai bất cứ chuyện gì, không nên nhận bất luận kỳ thị cùng công kích nào.”

“Trước kia Lâm Kiều đi học vẫn luôn rất ngoan, lại còn không màng nguy hiểm bản thân báo cáo tổ chức mại da^ʍ, loại chuyện này đặt ở trên người của cô, cô dám không? Cô căn bản sẽ không, cô chỉ nghĩ đến việc hãm hại sau lưng người khác, nói không chừng còn ở trong lòng khinh bỉ những cô gái lầm đường lạc lối đó!” Một cô gái nói xong lại trào phúng một câu, “Đúng rồi, có phải là tôi đã nói hết ra rồi hay không, chờ chút nữa cô lại muốn tìm chết tìm sống.”

Cô gái nói xong, bạn học trước kia nhanh chóng cười nhạo.

“Tâm lý có vấn đề thì đi khám bác sĩ, ở sinh nhật của người ta làm bậy, không thích hợp đâu.”

Hứa Niệm thấy bọn họ như vậy, hiển nhiên là đang nhìn cô ta bị chê cười, hỏng mất, đột nhiên hất nước trước mặt, “Vì sao mỗi người các người đều muốn đối nghịch với tôi, tôi đã làm sai cái gì!”

Người bên cạnh bể bơi vội vàng tránh đi, vẻ mặt ghét bỏ.

Lý Thiệp đi tới nhìn thoáng qua, rồi nhìn về phía bảo vệ, “Kéo người điên này ra ngoài, nói quá nhiều.”

Vu Huy Dương thấy như vậy cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, quay đầu tự mình bò lên rời khỏi bể bơi, căn bản không định đỡ cô ta.

Toàn bộ buổi tiệc đều đang thảo luận về Hứa Niệm, bạn học cùng lớp đều ở đây, chuyện trước kia đương nhiên đều bị người khác mang ra nói say sưa.

Lâm Kiều được Hoắc Ngập đưa tới bên xe, đang chuẩn bị mở cửa để cô ngồi vào.

Trần Tuyên Trùng đuổi theo giữ chặt cửa xe, “Lâm Kiều, tôi không phải sợ cậu, tôi chỉ là chưa phản ứng kịp.”

Sắc mặt Lâm Kiều vẫn rất tái nhợt, cô hiện tại thật sự không có tâm trạng đi nói gì khác.

Hoắc Ngập đỡ cô ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, “Cần phải sợ sao?”

Trần Tuyên Trùng hơi ngừng, tiếp không được lời nói.

Hoắc Ngập nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, thu hồi tầm mắt, lên xe đóng cửa.

Chỉ để lại Trần Tuyên Trùng một mình đứng trong bóng đêm, từ một khắc vừa rồi kia, anh coi như đã thua, có lẽ căn bản là chưa từng thắng…

Anh tuy rằng hỗn, nhưng từ nhỏ cũng được nuông chiều từ bé, bên người chưa từng xảy ra chuyện gì lớn như vậy, với anh mà nói, hai chữ gϊếŧ người này thật sự quá lớn, căn bản chưa phản ứng kịp.

Trong xe rất yên tĩnh, Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, “Đừng sợ, tôi ở đây, chuyện này sẽ được xử lý tốt, không cần lo lắng.”

Lâm Kiều an tĩnh dựa vào trong lòng ngực anh, thật lâu mới lẩm bẩm một câu, “Em muốn về nhà trước.”

“Được, đang trên đường về nhà.” Giọng nói của Hoắc Ngập càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng trấn an.

Quan Chí lái xe rất ổn cũng rất nhanh, chưa mất bao lâu đã đến dưới lầu nhà cô.

Lâm Kiều yên lặng lên lầu, Hoắc Ngập cũng không hề quấy rầy cô, thấp giọng nói một câu, “Tôi ở cùng chị được không?”

Lâm Kiều vẫn luôn rất bình tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu, đi đến giường nằm xuống, súc thân mình vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Ngập ngồi ở bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, hơi tới gần, nhẹ giọng dỗ, “Muốn uống nước hay không?”

Lâm Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.

Hoắc Ngập dựa vào trên giường, ôm cô vào trong ngực, “Đừng nghĩ nhiều, chị báo cảnh sát không hề sai, là đúng.”

Lâm Kiều dựa vào trong lòng ngực anh, chậm rãi đỏ hốc mắt, “Em đã thấy ảnh chụp bà ấy, bà ấy rõ ràng đang cười, nhưng em lại cảm thấy là đang khóc, em nghĩ, bà ấy chắc phải trải qua chuyện rất đáng sợ, em không có cách nào phủ nhận quyết định sai lầm đáng sợ của bà ấy, nhưng em lại luôn nghĩ nếu có thể ít đi một chút bất hạnh, chuyện như vậy có thể sẽ ít đi một phần hay không, cuộc đời của bà ấy có phải sẽ được làm lại từ đầu?”

Hoắc Ngập ôm cô nhẹ giọng nói, “Cho nên chị biết rõ sẽ có hậu quả gì, cũng vẫn báo cảnh sát về tổ chức kia.”

Lâm Kiều có chút buồn, “Em không có cách nào trở thành cảnh sát, nhưng em nghĩ phải có người đứng ra, có lẽ kết quả cũng không nhất định là sẽ tốt, nhưng ít nhất cũng có một chút hy vọng.” Cô hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Anh sợ em sao, giống như bọn họ sao?”

Khi anh biết đã có phản ứng gì, có phải cũng bị dọa sợ hay không?

Hoắc Ngập nhẹ nhàng xoa đầu cô, vô cùng đau lòng, “Sao lại sợ? Em quá coi thường anh, khi còn nhỏ anh đã thấy nhiều, anh còn từng nhìn thấy người trực tiếp bị chém chết.”

Lâm Kiều hơi động đậy, nhìn về phía anh, “Anh khi còn nhỏ…”

Hoắc Ngập nhẹ cười, không đặt ở trong lòng, “Khi còn nhỏ anh từng bị vứt bỏ, một kẻ nghiện rượu nhận nuôi anh, chỗ đó quá loạn, có quá nhiều mặt âm u, hoặc nhiều hoặc ít đều có ích lợi tư tâm, trước nay đều luôn thông đồng làm bậy, cũng sẽ không có người vì cuộc đời của người khác phấn đấu quên mình đi vạch trần mặt tối.”

“Anh chưa từng nghĩ tới một cô gái lại dám báo cảnh sát về tổ chức như vậy, dám dùng cuộc đời của mình đi đổi cho người khác, ba mẹ em nhất định sẽ rất kiêu ngạo, những sai lầm đó đã thay đổi trên người của em, em sẽ không giẫm lên vết xe đổ, còn cứu cả đời của người khác, có lẽ có vài thứ đã định sẵn em không thể trở thành cảnh sát, nhưng vẫn mang phẩm cách cảnh sát nên có, chính trực, thiện lương, dũng cảm, về sau cũng sẽ không thay đổi.”

Hốc mắt Lâm Kiều nháy mắt nóng lên, cô lần đầu tiên lại phát hiện mình yếu ớt như vậy, đặc biệt là ở trước mặt anh.

Trong mắt cô càng thêm ướŧ áŧ, nước mắt cũng không khống chế được, “Hoắc Ngập, cảm ơn anh, chưa từng có người nào nói với em như vậy.”

Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, mặt mày đều cong lên, anh cúi đầu hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cô, giống như tín đồ thành kính, rất nhẹ, sợ chạm vào sẽ nát, trên tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, dỗ.

Lâm Kiều dựa vào trong lòng ngực anh, nghe nhịp tim đập, vô cùng an tâm, cô rốt cuộc cũng không cần chịu đựng một mình, cũng không cần cố nén khổ sở cùng nước mắt, cưỡng bách mình phải kiên cường.



Lâm Kiều ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Hoắc Ngập.

Cô có chút hoảng hốt, nhớ tới ngày hôm qua anh nhẹ nhàng hôn cũng cảm thấy như đang nằm mơ, tốt đẹp như là mộng.

Cô nhịn không được che mặt thẹn thùng, lấy di động đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hoắc Ngập, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lòng Lâm Kiều nhảy dựng, xuống giường soi gương, vuốt tóc, vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhưng ngoài cửa đứng lại không phải Hoắc Ngập, mà là con trai của dì Trương ở nhà bên cạnh.

Nam sinh thân mật cười nói, “Lần trước cảm ơn chị, giữa trưa em mời chị đi ăn cơm nhé.”

Lâm Kiều tạm ngừng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên cạnh đã có người từ hướng cầu thang đi tới, cô quay đầu nhìn, là Hoắc Ngập đang cầm theo bữa sáng đi lên.

Đỗ Thừa Tư thấy Hoắc Ngập, nhìn lướt qua hai phần bữa sáng trên tay anh, đôi mắt hơi chuyển, nhìn về phía Lâm Kiều, “Chị, người này chị quen không?”

Hoắc Ngập nghe được chữ chị, nhìn nam sinh trước mặt, đầu lưỡi quét sau răng, không chút để ý mà cười.