Sau khi tan tầm, Lâm Kiều với đồng nghiệp cùng tới chỗ hẹn ăn cơm, vừa vào thang máy đã thấy Hoắc Ngập cùng Phương Tình Hữu đồng hành đi vào, hiển nhiên là tới cùng nhau.

Lâm Kiều thấy bọn họ đi vào, trong lòng thấy hơi rầu rĩ, đặc biệt anh còn cười với Phương Tình Hữu.

Bọn họ đi vào, mấy đồng nghiệp chào hỏi, nhanh nhẹn nhường vị trí.

Hoắc Ngập tiến vào, thang máy liền yên tĩnh đi rất nhiều, Phương Tình Hữu rất biết cách tìm đề tài nói chuyện, nói chuyện trời đất với Hoắc Ngập mãi không dừng.

Phong tình lại thú vị, chỉ cần là đàn ông đều sẽ thích phụ nữ như vậy.

Ra khỏi thang máy, mọi người đều đã đến gần đông đủ, lần này xem như là buổi tụ tập nhỏ, các bộ phận khác đều có người tham gia, chủ yếu là muốn làm quen lẫn nhau.

Vừa ngồi xuống liền có người chủ động tạo bầu không khí, xung quanh rất nhanh đã náo nhiệt, nhưng đại đa số đề tài đều quay quanh Hoắc Ngập, hơn nữa Phương Tình Hữu còn biết ăn nói, mọi người đều bắt đầu vui vẻ ăn uống.

Lâm Kiều nhìn ly rượu trước mặt Hoắc Ngập, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng anh cũng uống không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên nhẹ nhấp một chút, nhưng tửu lượng của anh vốn không tốt, lần trước ở khu du lịch cô đã nhận ra.

Mọi người đều đã từng nghe nói về chuyện tình yêu giữa Hoắc Ngập cùng Lâm Kiều, nhưng cũng không ai dám hỏi, xem tình huống hiện tại hai người hẳn là đã không còn quan hệ, ngược lại Hoắc Ngập với Phương Tình Hữu lại càng giống như có chút manh mối.

Loại chuyện này mọi người đã nhìn quen, cũng không thấy lạ.

Bàn bên kia náo nhiệt, đồng nghiệp nam phía đối diện cũng đột nhiên đổi đề tài lên người cô, “Tôi nghe nói trước kia Chương Giản còn từng theo đuổi cô đúng không?”

Không khí trên bàn đột nhiên yên tĩnh, đề tài bên kia cũng hoàn toàn ngừng theo, Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì, cụp mắt không lên tiếng.

Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu, “Không có việc này.”

“Không thể nào, lúc trước tôi thấy anh ta tan làm là luôn vòng đường xa đi ngang qua bộ phận làm việc bên cô đấy.”

“Chắc chắn có rồi, là cô gái người ta cho anh ta mặt mũi, kiểu muốn nói chuyện riêng, thế cũng không hiểu!” Đồng nghiệp nam nghiêng phía đối diện đã uống nhiều, anh ta nói xong chỉ một vòng người trên bàn, lại chỉ về phía mình, cười hỏi, “Lâm Kiều, cô nói ở chỗ này ai là hình mẫu lý tưởng của cô?”

Câc đồng nghiệp nam trên bàn nhanh chóng bật cười, nóng lòng muốn thử chờ cô chọn, chỉ cần không tính thêm cả Hoắc Ngập, vậy bọn họ đều có thể so thử một lần.

Dò hỏi trắng ra như vậy làm người xấu hổ, đặc biệt là về phía các cô gái, nói không đúng thì tương đương không cho đồng nghiệp nam mặt mũi; nhưng nếu thuận theo chỉ một người, kế tiếp sẽ là ồn ào vô cùng vô tận, rơi vào thế khó xử.

Lâm Kiều không không đặt tâm tư vào chuyện này, cười lễ phép đáp lại, “Các anh đều rất ưu tú.”

Hoắc Ngập hơi nâng mắt nhìn, không nói gì.

Lâm Kiều vốn mang khuôn mặt của mối tình đầu, ngoan ngoãn mềm mại, nói gì mọi người cũng không đành lòng gây khó xử, trong lòng còn bởi vì lời này mà vui tươi hớn hở, trêu trọc lẫn nhau, không khí vẫn rất hòa hợp.

Nam đồng nghiệp đang uống rượu có chút không vui, vốn đang cảm thấy Lâm Kiều không ở bên cạnh loại giàu có như Hoắc Ngập, còn đang rất có hảo cảm.

Hiện tại thấy cô cũng không biết cho mình mặt mũi, nhanh chóng lạnh mặt, bưng ly rượu mời Phương Tình Hữu, “Vẫn là nói chuyện với Tình Hữu vui vẻ hơn, nào chúng ta làm một ly.”

Tuy rằng trên mặt cười ha hả, nhưng lời này đã quá mức, đồng nghiệp xung quanh cũng không ngờ được anh ta sẽ nói như vậy, trong phòng có chút yên lặng đi.

Lâm Kiều không để ý, dù sao cũng không thân quen.

Hoắc Ngập cụp mắt không nói chuyện, nâng ly rượu nhấp một ngụm, như không nghe thấy.

Phương Tình Hữu cười bưng lên ly rượu vang đỏ, “Anh hỏi người ta hình mẫu lý tưởng, sao lại không nói thử hình mẫu lý tưởng của mình ra sao?”

Giọng điệu của nam đồng nghiệp vô cùng khoa trương, cứ như những đồng nghiệp nữ ở đây so ra đều kém Phương Tình Hữu vậy, “Đương nhiên là cô rồi, cô chính là hoa hồng đỏ của bộ phận chúng ta, rất được hoan nghênh đấy, cô đã quên lúc cô vừa vào công ty tôi còn theo đuổi cô rồi à!”

“Cũng đúng, tôi cũng quên mất, xem ra tôi cũng được coi là một hình mẫu lý tưởng.” Phương Tình Hữu cười nói một câu, tay chống cằm nhìn về phía Hoắc Ngập, “Không biết tôi có tính là hình mẫu lý tưởng của Hoắc tiên sinh không?”

Hoắc Ngập nghe vậy hơi mỉm cười, nói thong thả ung dung, giống như đã có chút men say, “Phương tiểu thư là hình mẫu lý tưởng của đa số đàn ông.”

“Vậy còn anh?” Phương Tình Hữu tiếp tục trêu chọc, rõ ràng đang chuẩn bị tiến công.

Lâm Kiều hơi nhấp môi, nắm chặt đũa không lên tiếng.

Mọi người cũng có chút bội phục Phương Tình Hữu, trước mặt bao nhiêu người vẫn tán tỉnh tự nhiên như vậy.

Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong, cười nhạt.

Phương Tình Hữu thấy anh cười như vậy, trong lòng căn bản không chịu nổi, người đàn ông này thật làm nhân tâm người ta ngứa ngáy, cô ta nghĩ tới gì đó lập tức cười tươi, “Anh không nói lời nào, tôi coi như cam chịu nhé.”

Đồng nghiệp nam bên cạnh nghe xong bỗng chốc ồn ào, đứng dậy rót rượu cho bọn họ, “Uống rượu! Uống rượu!”

Phương Tình Hữu trực tiếp làm hai ly, “Anh ấy vừa mới làm giải phẫu, không tiện uống nhiều rượu, tôi thay anh ấy uống được chứ?”

“Không uống rượu cũng được, nhưng phải chơi một lần đại mạo hiểm!”

“Đúng đúng đúng, đại mạo hiểm!”

Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều, thong thả ung dung mở miệng hỏi, “Mạo hiểm gì?”

Lâm Kiều nghe vậy hơi ngừng, ngực càng thêm buồn rầu.

“Mọi người nói xem nên chơi ra sao, bạo một chút thấy thế nào?!” Mọi người luôn miệng ồn ào.

Lâm Kiều đột nhiên đứng lên lấy túi, cầm luôn điện thoại trên bàn, xem tư thế này chắc bị làm tức mà bỏ đi.

Xung quanh bỗng yên tĩnh lại, không khí có chút đình trệ.

Dường như Hoắc Ngập lại không thèm để ý, cụp mắt tiếp tục hỏi, “Đã nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Kiều càng nghe càng bực, cất di động, bước nhanh đi ra khỏi vị trí của mình, vòng qua đồng nghiệp đến bên cạnh anh, duỗi tay kéo tay anh, “Hoắc Ngập, đã không còn sớm, em đưa anh về nghỉ ngơi.”

Mọi người nhìn theo, nhanh chóng đã nhận ra chuyện gì, nam đồng nghiệp say rượu nhìn Lâm Kiều đi qua, có chút khinh thường.

Hoắc Ngập hơi ngừng nhìn cô, cô gái đang đứng ở bên cạnh, tay nhỏ nắm lấy anh, nghiêm túc nhìn.

Tiếng tim đập như hơi ngừng, “Sao muốn về sớm như vậy, mọi người đều đang chơi mà?”

Lâm Kiều thấy anh như vậy, trong lòng càng buồn, “Anh muốn tìm bạn gái mới sao?”

Hoắc Ngập nhìn cô, giọng nói không hiểu sao lại thả nhẹ, giống như có chút men say, “Chị không thích tôi tìm bạn gái à?”

Mọi người nghe xong đã hơi hiểu, đúng là tình chị em rồi, nhìn có vẻ như là Lâm Kiều được người ta theo đuổi.

Phương Tình Hữu nghe xong cười đùa, “Chỉ là nói đùa thôi mà, cũng không phải chơi đại mạo hiểm gì quá mức, chỉ là đồng nghiệp với nhau thì quản nhiều như vậy làm gì?”

Lâm Kiều cũng không định ở chung hoà bình, quay đầu nhìn về phía cô ta, “Tình huống giữa tôi và anh ấy, cô thật sự không nhìn ra được nữa sao, hay là cô còn đang giả vờ?”

Phương Tình Hữu không ngờ tới cô sẽ nói trắng ra như vậy, mặt bị kéo căng ra.

Đây là tầng giấy dán cửa sổ, không nói thì còn tốt, vừa nói ra thì sẽ có vấn đề, cô ta là một người phụ nữ lõi đời như vậy, sao có thể không nhìn ra?

Nếu đã nhìn ra mà còn đùa giỡn mờ ám như vậy, đúng là có chút giả tạo.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Kiều duỗi tay giữ chặt tay Hoắc Ngập, chuẩn bị đưa người đi.

Hoắc Ngập đứng dậy theo cô, mới đi được một bước, lại xoay người nhìn về phía nam đồng nghiệp đang say rượu, giọng điệu vẫn dịu nhẹ như cũ, “Ngô Việt bên quản lý hậu cần đúng không?”

Ngô Việt hơi sửng sốt, gật gật đầu, không ngờ rằng anh sẽ nhớ kỹ mình, còn chưa phản ứng lại, tươi cười trên mặt Hoắc Ngập đã nhạt đi, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái liền xoay người rời đi.

Ngô Việt nhanh chóng phản ứng lại, “Anh ta hỏi tôi cái này làm gì, anh ta chỉ là một kiến trúc sư bên ngoài, chẳng lẽ còn có quyền lợi quyết định tôi đi hay ở sao?”

Đồng nghiệp nữ phía đối diện hận rèn sắt không thành thép, mở miệng nhắc nhở, “An tổng còn nhường riêng cả văn phòng cho anh ấy, anh nói người ta có thể có bối cảnh bình thường được nữa à, thiếu gia như An tổng vẫn còn phải cung phụng người ta, anh nói chuyện cũng không biết chú ý đúng mực, người ta ngồi ở chỗ kia vẫn luôn nhìn Lâm Kiều, vốn đang chờ cô ấy chủ động, anh còn không phát hiện?”

Ngô Việt bỗng chốc tỉnh rượu, vô cùng ảo não, “Mọi người nói xem, lát nữa tôi đi xin lỗi Lâm Kiều, cô ấy có thể tha thứ cho tôi hay không?”

“Thôi đi, vừa rồi anh thật là… Thật sự không còn cách, anh xem người ta cũng đã gọi là chị rồi, nhìn đã biết ngay là ngày thường hay cung phụng, mê không hề nhẹ, vừa rồi nói cũng thấy cẩn thận, giờ chắc cho dù Lâm Kiều không ngại cũng vô dụng thôi.”

Ngô Việt nghe xong đột nhiên gõ đầu, “Xong rồi, đúng là không nên uống rượu!”

Phương Tình Hữu càng nghe càng khó chịu, cầm lấy túi, cũng không quay đầu lại rời đi.

Đồng nghiệp đều im tiếng, như chế giễu mà nhìn người đi ra ngoài.

Lâm Kiều mở xe Hoắc Ngập ra, đưa về đến dưới lầu nhà anh.

Cả đường Hoắc Ngập đều rất yên tĩnh, không nói gì, cũng không biết có phải do uống nhiều quá đau đầu hay không, dù sao bị thương còn chưa khỏe đã ra viện.

Lâm Kiều cởi bỏ dây an toàn xuống xe, ngoan ngoãn vòng qua đầu xe bên kia, đi đến mở cửa nhìn anh.

Hoắc Ngập chậm rãi mở mắt nhìn sang, vẫn không nói gì như cũ.

Cô nhớ lại vừa rồi trên đường cũng không nói gì, im lặng duỗi tay đỡ anh lên lầu.

Hoắc Ngập cũng không từ chối, trọng lượng trên người dường như đều áp hết lên người cô, rõ ràng đã say.

Lâm Kiều cắn răng đỡ anh lên lầu, vào trong phòng, đỡ đến trên giường, mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự quá nặng, ép xuống làm cô đi không nổi.

Sau khi Hoắc Ngập nằm xuống, lại giữ tay cô lại.

Lâm Kiều nhìn về phía anh, “Có phải đau đầu hay không?”

Hoắc Ngập khẽ lắc đầu, “Đeo dây lưng không thoải mái.”

Lúc anh nói chuyện thanh âm có chút nhẹ, âm cuối như đang vòng quanh giữa môi răng, nhẹ nhàng nói ra, hơi thở cũng theo đó mà cảm thấy quyến rũ, nghe vào trong tai lại rất mờ ám.

Trong phòng im ắng, chỉ có hai người bọn họ…

Lâm Kiều nhìn anh ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ngực căng thẳng, lại không có động tác gì.

Hoắc Ngập duỗi tay nắm lấy tay cô, chuyển đến vòng eo của mình, “Cởi bỏ giúp tôi.”

Tay Lâm Kiều động tới dây lưng lạnh lẽo trên eo anh, miễn cưỡng ngừng thở, cụp mắt đi tháo dây lưng cho anh, cẩn thận không đυ.ng tới chỗ khác.

Chỉ là cô chưa tháo dây lưng cho người khác bao giờ, túm cũng túm không mở, chỉ có thể quỳ gối bên cạnh anh nghiên cứu.

Vị trí này thật sự quá mờ ám, Lâm Kiều cũng không dám nhìn loạn, chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng, theo bản năng nhìn anh một cái, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Tay cô cũng sắp không nắm được dây lưng của anh rồi.

Hoắc Ngập cụp mắt nhìn cô, lời nói mờ ám có chút vô hại, “Chị, trong đầu chị đang nghĩ gì vậy, sao mặt lại đỏ như thế?”

Trên mặt Lâm Kiều nóng lên từng đợt, không nói được gì.

Tầm mắt của anh nhẹ nhàng đảo qua mặt cô, hư hỏng không chút để ý, “Không phải là phim đen xem cùng tôi lúc trước chứ?”