Nhịp tim của Lâm Kiều vẫn chưa bình tĩnh lại, hoảng hốt vô cùng, căn bản không dám dừng lại, không báo một tiếng đã tìm cơ hội chạy.

Chờ về đến nhà đầu óc vẫn còn lộn xộn, cô mới buông di động, di động đã vang lên.

Cô hơi khẩn trương, tưởng Hoắc Ngập gọi tới, nhưng vừa thấy tên trên màn hình di động là Lưu Văn, cô duỗi tay ấn nhận.

Lưu Văn vội đưa điện thoại cho An Phỉ, “An tổng, đã nhận.”

“Lâm Kiều, tôi là An tổng, A Ngập bên đó không tức giận chứ? Cô giúp tôi nói lời xin lỗi với cậu ta.”

Lâm Kiều cắn môi dưới, “… An tổng, tôi đã về nhà.”

“Cậu ta không ở cùng cô?”

Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Không có, chắc cậu ấy vẫn còn trong bữa tiệc.”

Bên An Phỉ khá ồn ào, hiển nhiên là đang ở bên ngoài, “Vậy tôi đi tìm cậu ta, nếu cô có thể, cũng nói giúp tôi một câu, chuyện thi đại học này là chuyện không thể nhắc tới trước mặt người Hoắc gia, nhắc tới liền trở mặt, lần này nếu không xử lý tốt, thì đừng bàn đến chuyện hợp tác nữa, dù tôi có giao tình cũng không thể hàn gắn lại được.”

Lâm Kiều buông điện thoại, nghĩ đến chuyện thi đại học lại thấy tâm phiền ý loạn, trước kia người khác nhắc tới Hoắc Ngập, đều sẽ khen anh là học sinh ba tốt, bây giờ khi nhắc tới, cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện gian lận khi thi đại học này.

Trong lòng cô vô cùng áy náy, cầm điện thoại do dự một lúc lâu, muốn gọi qua, chỉ là nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, đầu óc đều hỗn loạn.

Cô suy nghĩ hồi lâu, vẫn buông điện thoại xuống.

Ngày hôm sau trong công ty vẫn là vẻ hòa khí.

Không ai biết chuyện xảy ra trong buổi tiệc, An tổng đã nhắc riêng, Tiết Bối cùng Lưu Văn cũng không dám nói gì, thậm chí không hề đến hỏi Lâm Kiều tình huống cụ thể.

Chương Giản điều chỉnh cả đêm, coi như không có việc gì mà đi làm, chỉ là khi thấy Lâm Kiều lại như thấy kẻ thù, quay đầu bỏ đi.

Thật ra Lâm Kiều lại không để bụng, chỉ là mỗi lần thấy anh ta, đều sẽ nhớ đến Hoắc Ngập, nhớ đến anh bởi vì chuyện thi đại học bị người khác hiểu lầm.

Lâm Kiều liếc mắt nhìn di động, Hoắc Ngập cũng không hề gọi điện thoại tới, tất cả đều bình tĩnh tựa như nụ hôn hôm qua chỉ là ảo giác của cô.

“Cậu em trai kia lại tới tìm cô?”

Lâm Kiều hơi hoảng, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện là hai nữ đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận việc riêng.

Đồng nghiệp nữ nhìn di động, hiển nhiên là đang đợi tin nhắn từ ai đó, “Chia tay mới nhớ tới tìm tôi, hôm trước còn theo đuổi không bỏ, bây giờ lại đi chơi mất tiêu!”

“Tuổi nhỏ, ham chơi là đúng, chắc lại bắt cô giải quyết đau khổ thất tình rồi.”

“Không sao cả, tôi từ lâu đã không còn cảm giác với cậu ta, chỉ là thèm thân hình đó mà thôi, thuận đường sờ cơ bụng, theo nhu cầu mà thẳng tiến…”

“Khụ khụ…” Lâm Kiều uống nước suýt bị sặc, nhịn không được mà ho.

Hai đồng nghiệp nữ thoáng liếc nhìn bên này, thấy Lâm Kiều ho đến đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng cười, đề tài chuyển dời đến cô, “Lâm Kiều chắc hẳn có rất nhiều đàn ông theo đuổi nhỉ, yêu đương bao giờ chưa?”

Lâm Kiều khẽ gật đầu, mặt đỏ thành thật trả lời, “Lúc cấp ba đã từng yêu.”

“Ngủ với nhau chưa?”

Cô từ đầu đến chân đỏ thành quả cà chua, trước kia khả năng sẽ nghe không hiểu, bây giờ…

Đồng nghiệp nữ bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn ra, cảm thấy Lâm Kiều hoàn toàn không đủ để lên mặt bàn, “Cấp ba thì toàn là trẻ con vờn đồ chơi, ngoại trừ cơ thể thì còn có thể làm gì?”

“Có một số học sinh cấp ba chơi khá hăng, nhưng chắc lúc trước Lâm Kiều quen lại là nam sinh thuộc hệ cấm dục, chưa từng bàn đến phương diện kia, nếu không cô gái này chắc chắn bị ăn đến không còn xương.”

Sao có thể không có, từ lớp 11 anh đã ngo ngoe rục rịch, vẫn luôn nói chờ trưởng thành gì đó.

Lâm Kiều nghĩ đến Hoắc Ngập lại thêm đỏ mặt tai hồng, hai đồng nghiệp nữ đã bắt đầu thảo luận sâu.

Cảm giác như vậy thế nào, nó là cảm giác gì, để các cô ấy có thể tìm cơ hội thử xem…

Lâm Kiều bị bắt nghe xong một lượt, hoàn toàn không còn cách nào tập trung lực chú ý để làm việc.

“Kiến trúc sư siêu đẹp trai lần trước hôm nay sẽ tới công ty mở họp, các cô ai muốn đến hội nghị để ghi chép đây?”

Lâm Kiều cắn ống hút trong ly nước, quên cả thở.

Đồng nghiệp nữ bên cạnh lập tức giơ tay, “Tôi! Tôi muốn đi!”

“Vẫn để tôi đi, tôi ghi chép rất nhanh!”

“Chỉ sợ cô trầm mê vào người đẹp, chắc gì đã nhớ tới trọng điểm trong hội nghị.” Một đám người hi ha cười rộ.

“Đến rồi!” Có người thấp giọng nhắc nhở một câu, mọi người đều yên tĩnh lại, nghiêm túc làm việc.

Lâm Kiều buông ly nước, cô đưa lưng về phía đó nên cũng không nhìn thấy, chỉ có thể hơi nâng mắt mà xuyên qua gương đặt trước bàn để xem, An Phỉ đang cùng Hoắc Ngập đi lên lầu, hai người vừa nói vừa cười, chuyện ngày hôm qua giống như chưa hề xảy ra.

Gương của Lâm Kiều nhỏ, rất nhanh đã không nhìn thấy người, cô vội vàng cầm lấy gương, hơi nâng lên, nhìn kỹ vẻ mặt anh.

Có thể là do ánh nhìn của cô quá rõ ràng, Hoắc Ngập hơi quay đầu nhìn thoáng qua nơi này.

Lâm Kiều ở trong gương đối diện với tầm mắt của anh, cuống quít buông gương trong tay, hoảng loạn nói không nên lời.

Ava đi ra từ trong văn phòng, cầm văn kiện trong tay chạy lên lầu, “Lâm Kiều, em cùng chị lên kia mở họp.”

Lâm Kiều cầm gương, nhịn không được cắn môi dưới, chần chờ một lát mới cầm lấy notebook chạy lên trên lầu.

Nếu như đến muộn, chỉ thấy càng thêm xấu hổ.

Lâm Kiều ôm tài liệu vào phòng họp, chỗ ngồi hàng phía sau đã ngồi đầy.

Cô chỉ có thể đi lên phía trước, Ava để lại chỗ bên cạnh cho cô, ngồi đối diện chính là Hoắc Ngập.

Anh thấy cô đến gần, nâng mắt nhìn, khẽ gật đầu cười, lễ phép như trước kia, nếu không phải Lâm Kiều từng chân thật mà cảm thụ nụ hôn tối qua của anh, thì chắc sẽ nghĩ nghĩ mình đang nằm mơ.

Đồng nghiệp bên cạnh nhiều ít đều có nghe đến việc kiến trúc sư là bạn trai cũ của Lâm Kiều, nhưng giờ nhìn hai người lại rất xa cách, chắc cũng không còn liên quan, cũng không chú ý thêm.

Lâm Kiều có chút thất thần, ngồi xuống chỗ ngồi.

Hội nghị bắt đầu, phần lớn là Hoắc Ngập mở miệng nói, mọi người nghiêm túc nghe.

Lâm Kiều vẫn luôn thất thần, tầm mắt theo bản năng nhìn lên trên người anh, anh mặc áo sơ mi màu đen, quần tây thẳng tắp, dáng người thon dài, giơ tay nhấc chân đẹp nói không nên lời, lúc đứng phía trên nói chuyện, dường như không ai có thể dời đi lực chú ý sang chỗ khác.

Tầm mắt của Lâm Kiều lơ đãng dừng trên đôi môi mỏng của anh, nhớ tới nụ hôn sâu ngày hôm qua, môi răng giống như vẫn còn cảm giác khẩn trương.

Ngực cô đột nhiên run lên, vội vàng cụp mắt, tâm tư loạn rối tinh rối mù.

Sau khi hội nghị kết thúc, Hoắc Ngập cũng không lập tức rời đi, thời gian làm quen với nhau, nói chuyện không hề căng thẳng, phần lớn đều đang nói chuyện phiếm với anh.

Trong đó có một đồng nghiệp nam bị đồng nghiệp nữ bên cạnh kéo dậy, cười mở miệng hỏi, “Hoắc tiên sinh đã có bạn gái chưa?”

Tay Lâm Kiều đang khép cuốn sổ hơi ngừng.

Hoắc Ngập nghe vậy ngẩng đầu, hơi mỉm cười, “Không có, vừa mới chia tay.”

Lâm Kiều nâng mắt, thấy anh nhìn người khác cười, hơi giật mình.

Đồng nghiệp nam lập tức cười nhìn về phía các đồng nghiệp nữ xung quanh, “Xem ra các cô có cơ hội, mau lên xin số.”

Trêu chọc rõ ràng như vậy, ai dám đi lên xin, tức khắc tiếng trêu ghẹo nổi lên khắp nơi.

Hoắc Ngập nhẹ cười, thoáng liếc mắt nhìn sang bên này, ngực Lâm Kiều không hiểu sao lại căng thẳng, vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Trong phòng hội nghị vẫn đang tán gẫu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười nói của đồng nghiệp cùng Hoắc Ngập.

Lâm Kiều có chút không hiểu, vừa quay lại bàn làm việc, đã bị Ava gọi vào văn phòng.

Ava cũng đi thẳng vào vấn đề, “Hạng mục bên khu du lịch lần này, Chương Giản cũng không thể phụ trách tiếp, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, An tổng mất rất nhiều sức mới không đắc tội với người ta, hai người đã quen biết nhau, thì không cần chối từ làm gì.”

Lâm Kiều khẽ nhíu mày, “Chỉ là em…”

Ava duỗi tay vỗ nhẹ lên vai cô, “Chị biết em có nỗi khổ, chỉ là ngày hôm qua Chương Giản đã thật sự phạm vào kiêng kị, loại chuyện không thể nói ra, cậu ta lại cố tình nói. Em thấy tính tình của người ta tốt, nhưng nhỡ đâu không nhận hạng mục nữa, chúng ta làm sao bây giờ, cậu ta là thiếu gia nhà giàu không để bụng, nhưng công ty chúng ta thì không dậy nổi đâu, Lâm Kiều, em coi như giúp công ty một chuyện đi.”

Lâm Kiều nghĩ đến chuyện thi đại học, lòng tràn đầy áy náy, nhưng nếu công tác làm việc cùng nhau lại rất rối rắm, đến giờ cô vẫn không rõ Hoắc Ngập đang suy nghĩ gì?

Ava bên này đã giải quyết dứt khoát, “Cứ vậy đi, chị đi nói với An tổng.”

Khi Lâm Kiều tan làm, đều đang rối rắm có nên gọi điện thoại hỏi Hoắc Ngập một chút hay không, hỏi anh có từng nói với An tổng về chuyện công việc hay chưa.

Nhưng với tình huống như bây giờ, cô thật sự không thể thản nhiên mà gọi được, mà anh cũng không có một chút ý nào là muốn liên hệ với cô.

Tình huống ngày hôm qua như vậy, chẳng lẽ không nên giải thích một chút sao?

Cố Ngữ Chân ăn một miếng kem đã nhức răng dừng lại, “Ngày hôm qua thế nào, bộ váy kia được không?”

Lâm Kiều hơi xuất thần, nghe vậy khẽ gật đầu, lại nhìn thoáng qua di động, vẫn không có bất kỳ tin nhắn gì.

Cố Ngữ Chân nhìn thoáng qua di động của cô, hơi khó hiểu, “Cậu làm sao vậy, đang đợi điện thoại của ai đấy?”

Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, nhanh chóng chỉnh đốn lại, ăn kem, “Không có, chỉ là nhìn xem có công việc gì cần làm hay không thôi.”

Cố Ngữ Chân cũng không thấy kỳ lạ, duỗi tay lấy di động cười nói, “Tớ còn tưởng rằng cậu đã gặp được người mình thích, như bị câu hồn vậy, mất hồn mất vía.”

Lâm Kiều không hiểu sao lại thấy chột dạ, mới ý thức được hành động của mình như vậy thật sự rất giống.

“À, Nhất Trung chúng ta sắp họp lớp, cùng đi đi.” Cố Ngữ Chân nhìn tin nhắn trong điện thoại có chút kinh ngạc.

Lâm Kiều cầm muỗng nhẹ nhàng múc một tầng kem, “Hội cựu học sinh?”

“Đúng vậy, có đăng trên diễn đàn, lớp trước kia của chúng ta.” Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại, “Nếu tới, chúng ta sẽ có thể gặp được rất nhiều bạn học đã lâu không gặp mặt.” Cô ấy nói xong mà trong lòng phập phồng, đặc biệt là người kia, đã rất lâu, lâu đến nỗi cô ấy cũng không dám nói tên của cậu ta.

Lâm Kiều mở điện thoại, thấy thông báo, trong diễn đàn có rất nhiều người đều đi, dù sao đa số nhà họ đều có cơ ngơi vững chắc, rất ít người suy xét đến vấn đề xin nghỉ làm.

Lâm Kiều nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên nhớ tới Hoắc Ngập, ngón tay hơi di chuyển, nhấn vào vòng bạn bè của Hoắc Ngập.

Tài khoản này vẫn là tài khoản lúc cấp ba anh từng giúp cô đăng ký, người đầu tiên kết bạn chính là anh.

Ảnh của anh chính là Bánh Trôi nhỏ đang nằm liệt dưới ánh mặt trời phơi nắng, bộ lông mượt mà, vô cùng đáng yêu.

Thật ra cô cũng không ngờrằng anh sẽ dùng ảnh chụp Bánh Trôi nhỏ làm đại diện, bởi vì cảm giác hoàn toàn không khớp với tính cách của anh.

Hơn bốn năm nay Lâm Kiều đều luôn chặn anh, chưa từng vào xem động thái của anh.

Lần này vẫn là lần đầu tiên trong hơn bốn năm, vào xem vòng bạn bè của anh.

Anh đăng lên tất cả đều là ảnh của Bánh Trôi, một số là video, một số là ảnh chụp, đa số đều là khi ở nước ngoài.

Đại khái Lâm Kiều chỉ nhìn lướt qua, nhìn tới dòng trạng thái mới nhất, là Bánh Trôi nhỏ đang ăn vụng thức ăn cho mèo.

Thời gian đổi mới thế nhưng lại là đêm qua, xem sắc trời, chắc hẳn là lúc từ buổi tiệc về đến nhà.

Trên ảnh của anh chỉ có hai chữ, ‘Ăn vụng.’

Hai chữ này hoàn toàn có thể thấy được trong lòng anh rất bình tĩnh, không giống với bộ dáng đã từng ôm cô hôn môi hôm qua.

Ngày hôm qua khi quay về suy nghĩ của cô hoàn toàn lộn xộn, căn bản không ngủ được, thậm chí lo lắng anh sẽ giống lúc cấp ba, mà anh, thật sự lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô đã loạn từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, cả đầu óc đều là anh.