Lâm Kiều nhìn nhóm người đang hỗn loạn ở phía trên, người ngây ngốc đi, trong lúc hốt hoảng nghe thấy giáo viên chạy tới, vội vàng nói với cô một câu, “Lâm Kiều, em đi với tôi một chuyến đến văn phòng hiệu trưởng, nhanh!”

Lâm Kiều bị đưa tới văn phòng, Trần Tuyên Trùng đã được đưa đi bệnh viện xử lý vết thương, chảy nhiều máu như vậy nhìn thấy dọa người.

Lâm Kiều vào văn phòng, đã nghe thấy chỗ chủ nhiệm chính trị liên thanh hỏi, “Hoắc Ngập, trong mắt em có còn giáo viên hay bạn học hay không! Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp một học sinh nào dám làm trò trước mặt giáo viên đánh người, thật là không có phép tắc gì, rốt cuộc là em bị sao đấy hả!”

Hoắc Ngập chỉ lẳng lặng đứng cũng không nói lời nào, giống như không nghe thấy gì, trên mặt có chút bầm tím, đồng phục chỉnh tề bị kéo loạn, trên người còn có vết máu, cổ tay cũng có máu, không biết là của Trần Tuyên Trùng, hay là của anh.

Hoắc Ngập không nói lời nào, Lâm Kiều vừa tới, liền hấp dẫn lửa đạn, hiệu trưởng có chút nghiêm khắc hỏi: “Lâm Kiều, tình huống giữa em cùng hai bạn học nam này là thế nào?”

Lần đầu tiên Lâm Kiều đối mặt với vấn đề như vậy, hơi cắn răng, có chút khó trả lời.

“Chuyện không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy quay về.” Hoắc Ngập trực tiếp mở miệng.

Hiệu trưởng đột nhiên đập tay xuống bàn, “Hoắc Ngập, em có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không, em có còn muốn đi học?!”

“Không liên quan đến người khác, Trần Tuyên Trùng như vậy, em thấy một lần đánh một lần.” Hoắc Ngập bình tĩnh mở miệng, nói rõ Trần Tuyên Trùng nếu là ở đây, anh sẽ vẫn còn tiếp tục đánh.

Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh, hiệu trưởng nói không nên lời, rõ ràng đã nghe ra thái độ của Hoắc Ngập đối với Trần Tuyên Trùng, trong lòng nhiều ít lại không biết làm sao, Hoắc Ngập không giống học sinh hư như Trần Tuyên Trùng, làm việc đều có chừng mực, vừa nói có lẽ là ý tưởng chân thật, giải quyết không tốt thật sự sẽ tạo ra chuyện lớn, nhất thời cũng không muốn trách móc quá nặng nề, chỉ có thể chờ phụ huynh tới đây.

Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận vội vàng chạy tới trường, phụ huynh của Trần Tuyên Trùng đã trực tiếp đến bệnh viện.

Việc này, nghiêm trọng lại nghiêm trọng ở chỗ Hoắc Ngập dám ở trước mặt toàn bộ bạn học mà đánh người.

Trần Tuyên Trùng ở trước mặt mọi người thổ lộ, mọi người hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn, nhưng Hoắc Ngập thì lại hoàn toàn không ngờ ra được.

Hiệu trưởng thấy phụ huynh học sinh đã tới, lời nói vô cùng thấm thía, “Khả năng cũng là nhất thời sốt ruột, bạn học Trần Tuyên Trùng đúng là cũng làm không đúng, nhưng đánh người lại tuyệt đối không chính xác, hơn nữa còn có giáo viên ở bên cạnh, chuyện như này nên để giáo viên tới quản lý.”

Hoắc Hưng Quốc đương nhiên cũng nghe ra manh mối, trực tiếp mắng, “Hoắc Ngập, con có biết mình đang làm gì hay không?!”

Triệu Bích Quận vội vàng đi lên khuyên, “Việc này không nên hỏi Kiều Kiều trước sao, anh chỉ nói Hoắc Ngập thì có ích gì?”

Hoắc Hưng Quốc tức giận tăng giọng lớn gấp đôi, “Hỏi Lâm Kiều làm cái gì, người ta mỗi ngày đều ở trong trường đọc sách, nhà cũng không dám về, còn không thể nói rõ vấn đề! Chính trong lòng nó nghĩ cái gì, cho rằng người khác không biết!”

Ông ta nhìn về phía Hoắc Ngập, nói càng thêm nghiêm khắc, “Dám ở trước mặt bạn học đánh người, truyền ra ngoài thì con định vứt mặt mũi Hoắc gia chúng ta đi nơi nào! Đã học tới cấp ba rồi còn muốn mang cái tính hư hỏng trước kia về đây sao?!”

“Hưng Quốc, bình tĩnh nói!” Triệu Bích Quận cũng có chút nóng nảy, đi lên kéo tay ông ta.

Hoắc Hưng Quốc hất tay bà ra, tức giận nói không lựa lời, “Đều do ba em, hiện tại lại nuôi ra cái tính cách như vậy!”

Hoắc Ngập cụp mắt không phản ứng, Hoắc Hưng Quốc nói cái gì, anh cũng giống như không nghe thấy.

Triệu Bích Quận căn bản không ngăn được Hoắc Hưng Quốc, chỉ có thể cùng Lâm Kiều đi ra ngoài văn phòng, “Lâm Kiều, cháu vẫn còn đang yêu đương với Hoắc Ngập sao?”

Triệu Bích Quận nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong giọng nói đã mang theo nghiêm túc, hiển nhiên biết chuyện của bọn họ.

Lâm Kiều lắc đầu, “Hiện tại cậu ấy đã có bạn gái mới, chúng cháu đã lâu không nói lời nào.”

Triệu Bích Quận nghe đến đó cũng an tâm, bà biết Lâm Kiều đang nói thật, trong lòng cũng rất vừa lòng với cách làm này của cô, dù sao trước mắt cũng không thấy con bé sinh ra tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.

Còn về Hoắc Ngập, bà ấy thật sự không quản được, lúc đón về thì đã rất lớn rồi, lại luôn xa lạ với người trong nhà, tuy rằng ngày thường đều rất tôn kính bà ấy, nhưng bà biết, những lời nói với nó căn bản là không dùng được, ngay cả lời ba nó nói cũng giống vậy.

Bà ấy cũng không muốn quản quá nhiều, chỉ cần đi theo phương hướng không có vấn đề là được, cái khác bà ấy cũng không lo lắng, nam sinh đều luôn mê chơi một ít.

Bà ấy hiểu Hoắc Ngập, tính cách này của nó quá kiêu ngạo, bất luận chuyện gì cũng không chui được vào trong mắt nó, nữ sinh thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đến lớn nhiều nữ sinh thích nó như vậy, căn bản là không coi trọng ai, càng không thể vì nữ sinh mà đánh nhau, hơn nữa cũng đã có bạn gái mới, vậy chứng tỏ Lâm Kiều ở bên nó cũng không phải là người đặc biệt quan trọng.

Như bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là tâm tư hiếu thắng của nam sinh mà thôi, qua trận này thì tốt rồi.

Trong lòng bà ấy đã hiểu, nhưng Lâm Kiều bên này lại vẫn là một điểm yếu, “Kiều Kiều, dì biết cháu hiểu chuyện nhất, cháu cũng nên biết cháu cùng Hoắc Ngập là không có khả năng, dì hy vọng về sau cháu cũng có thể làm giống như bây giờ, thời gian lâu rồi, nó tất nhiên sẽ không còn tìm đến cháu.”

Lâm Kiều nghe vậy cũng không có cảm xúc phập phồng gì, khẽ gật đầu trả lời, “Cháu hiểu được, thưa dì.”

Chuyện này xử lý rất nhanh, sau khi hai nhà giải hòa, Trần Tuyên Trùng phải ở nhà chăm sóc một tuần, Hoắc Ngập cũng quay về một ngày.

Lâm Kiều vẫn đúng hạn đi học tan học như cũ, nghiêm túc học tập.

Hôm nay Hoắc Ngập về trường đều rất bình tĩnh, tới chạng vạng, Cố Ngữ Chân nhận được điện thoại, cô ấy thấy hơi ngoài ý muốn, vội vàng che lại ống nghe, nhìn về phía Lâm Kiều đang đi tất ở trên giường “Lớp trưởng tìm cậu.”

Lâm Kiều nhìn điện thoại trong tay cô ấy, im lặng lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu, “Nói tớ không có ở đây.”

Cố Ngữ Chân vội vàng gật đầu, dựa theo lời Lâm Kiều nói thuật lại, bên kia không thấy nói gì, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Cố Ngữ Chân có chút chột dạ, một lúc sau, Hoắc Ngập mới nói một câu, “Được.”

Cố Ngữ Chân treo điện thoại, nhớ tới chuyện hôm trước, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, “Kiều Kiều, lớp trưởng hình như có chuyện muốn nói với cậu.”

Lâm Kiều đi tất xong, xuống giường đi giày, “Tớ với cậu ấy không có chuyện gì để nói.”

Lâm Kiều nói, mở cửa đi xuống lấy nước sôi, mới xuống dưới, đã thấy Hoắc Ngập đang đứng ở dưới lầu.

Cô hơi dừng bước chân, lời nói dối vừa rồi còn chưa tới một phút đã bị vạch trần.

Hoắc Ngập đi về phía cô, duỗi tay tới kéo tay cô, nhẹ nhàng nắm cũng không dám dùng sức, nhìn cô cũng không nói lời nào, tỏ rõ việc muốn làm lành.

Anh không nói lời nào, trong lòng Lâm Kiều càng buồn, cô vội vàng rút tay về, xoay người nhanh chóng chạy lên lầu, nước sôi cũng không dám đi xuống lấy, chỉ có thể nhờ Cố Ngữ Chân đi.

Lâm Kiều quyết tâm muốn tránh anh, cũng không phải khó, cô chạy trốn nhanh, trước tiên gặp phải anh liền xa né tránh từ xa, căn bản không cho cơ hội gặp mặt.

Hoắc Ngập mỗi lần đều nhìn cô tránh đi từ xa, cuối cùng cũng không tiếp tục đến tìm cô.

Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng kéo tâm tư về lại việc học tập.

Phòng học lớn được xây dựng nhằm cho lớp 12 ôn thi tập trung.

Lâm Kiều ôm trong tay một đống tài liệu đi đến phòng học lớn, vừa lên lầu đã gặp Triệu Ánh Kỳ nghênh diện đi đến.

Cô ta đi tới mang theo tư thế của bạn gái chính quy, “Đàn chị, tôi hy vọng chị có thể biết tự trọng, không nên tiếp tục quấn lấy bạn trai của người khác!”

Bước chân Lâm Kiều dừng lại, “Lời này em hẳn phải nên nói với bạn trai của em, mà không phải nói với tôi.”

Triệu Ánh Kỳ bị một câu của cô làm cứng họng không trả lời được, cô ta là do không nín được mới đến tìm Lâm Kiều, ý muốn chính là cảnh cáo chị ta một câu, bởi vì cô ta căn bản không dám đi quản lý Hoắc Ngập.

Tuy rằng Hoắc Ngập nói là đang yêu đương với cô ta, nhưng như anh bây giờ, có chỗ nào gọi là đang yêu đương, gọi điện thoại không nói được hai câu đã ngắt máy, căn bản không kiên nhẫn nhận điện thoại của cô ta.

Yêu đương đến bây giờ, đến tay cũng chưa từng nắm, có một lần cô ta đánh bạo chủ động muốn nắm tay, anh lại rút tay về, lạnh lùng nhìn lại, sợ tới mức cô ta cũng không dám chủ động nắm tiếp.

Nhưng cô ta không chủ động, thì chắc chắn anh vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động, cô ta đã từng nhìn thấy Hoắc Ngập hôn Lâm Kiều, thật sự không dịu dàng chút nào, cái tư thế kịch liệt kia làm người khác cho rằng ngay sau đó bọn họ sẽ đi lăn giường.

Chỉ là đến lượt cô ta, liền biến thành tính cách lãnh đạm, đây còn gọi là yêu đương gì nữa?

Tuy rằng cô ta không cam lòng, nhưng vẫn thấy tiếc, đây chính là Hoắc Ngập đó, nếu bắt được thì sao có thể dễ dàng buông tay!

Triệu Ánh Kỳ tuy rằng hư, nhưng trên mặt vẫn giả bộ đầy đủ khí thế, “Chỉ cần chị không đi quyến rũ anh ấy, vậy anh ấy sẽ không tới tìm chị!”

Học sinh xung quanh sôi nổi nhìn sang.

“Phiền em nên đi tìm hiểu tình huống rõ ràng trước, đừng tiếp tục đến trước mặt tôi nói hươu nói vượn, đừng trách tôi không khách khí.” Lâm Kiều tiến lên một bước, giống như muốn động thủ.

Triệu Ánh Kỳ theo bản năng lui ra phía sau một bước, suýt chút nữa thì quên chị ta biết đánh người.

Lâm Kiều không để ý tới cô ta nữa, vòng qua cô ta đi vào phòng học lớn, ngồi xuống bên cạnh Cố Ngữ Chân, tiếp tục ôn tập tài liệu.

Người trong phòng học thấy Lâm Kiều đi vào, đều nhịn không được nhìn sang, chuyện mới qua đi được mấy ngày, không thảo luận là không có khả năng, việc này đến trường khác cũng có nghe nói.

Lâm Kiều không để ý đến ánh mắt đánh giá của người khác, chỉ nói chuyện cùng Cố Ngữ Chân, trong phòng học lớn ngồi đầy người, sắp bắt đầu học, mọi người đều rất yên tĩnh, chỉ có một ít đang khe khẽ nói nhỏ.

Cửa lớn phía trước đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Ngập đi từ bên ngoài vào, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lâm Kiều thấy anh đi vào, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, mở túi đựng bút lấy bút, chuẩn bị học, còn chưa ngẩng đầu, phía trước một bóng người chụp xuống, khóe mắt còn có thể thấy ống quần đồng phục sạch sẽ ở bên cạnh bàn.

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Ngập đang đứng trước bàn cô.

“Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Lâm Kiều nắm chặt bút trong tay, “Sắp vào học rồi, có chuyện gì tan học nói sau.”

“Tan học cậu sẽ không chạy chứ?” Hoắc Ngập trào phúng nói.

Lâm Kiều cụp mắt, bị anh nhìn thấu, cô định khi chuẩn bị tan học sẽ trăm mét lao đi…

Hoắc Ngập liếc mắt một cái đã nhìn ra, rõ ràng không có kiên nhẫn chờ tan học, “Đừng chia tay.”

Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng, vội vàng mở miệng, “Hoắc Ngập, nên đi học.”

Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, “Cậu có thể yêu đương cùng Trần Tuyên Trùng, nhưng chúng ta đừng chia tay.”

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, dường nhưnói không ra lời, “Cậu có ý gì?”

Hoắc Ngập nhìn cô, nói thẳng ra: “Cậu có thể đồng thời yêu đương với hai người bạn trai, tôi mặc kệ cậu, chỉ cần không chia tay là được.”

Người xung quanh nghe đến lời này, mắt nhanh chóng trừng lớn, đầy mắt đều là vẻ khϊếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới, Hoắc Ngập sẽ nói ra những lời như vậy.

Người như anh sao có thể cam tâm tình nguyện, nhưng anh cố tình lại nói như vậy.

Lâm Kiều không thể tưởng tượng được, trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận, “Hoắc Ngập, cậu đã có bạn gái, không phải sao?”

Hoắc Ngập hơi dừng, giống như mới nhớ tới chuyện này, “Tôi có thể chia tay ngay bây giờ.”

Lâm Kiều thật sự không thoải mái, nhớ tới Triệu Ánh Kỳ, cảm xúc nháy mắt tăng lên, giọng điệu cũng khó khống chế, “Cậu cũng đã có bạn gái, còn muốn chơi loại xiếc này làm gì, cậu cảm thấy cảm tình là có thể tùy tiện chơi đùa sao? Hoắc Ngập, tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta không hề hợp nhau! Hiện tại hẳn cậu đã rõ, cậu có thể tùy tiện chơi đùa người khác, nhưng tôi không phải!”

Cô nói đỏ hốc mắt, mặc cho ai nhìn cũng đều biết cô có bao nhiêu tủi thân.

Hoắc Ngập đứng tại chỗ thật lâu, nhìn cô khó có khi không giải thích được, “… Tôi không có ý muốn chơi.”

Giọng của Lâm Kiều bình tĩnh lại, “Vậy bạn gái không phải cậu đồng ý, chẳng lẽ là người ta ép cậu sao, vừa rồi không phải cậu còn nói, có thể lập tức chia tay sao?”

Hoắc Ngập nói không ra lời.

Giáo viên đi vào từ ngoài cửa, thấy Hoắc Ngập đứng ở đó, có chút kỳ lạ mà nhìn tới.

Lâm Kiều miễn cưỡng thu liễm cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nghiêm túc nói, “Xin cậu đừng tiếp tục đến nhiễu loạn tôi nữa, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, cầu xin cậu.”

Hoắc Ngập nhìn đôi mắt ướŧ áŧ của cô thật lâu, chậm rãi cụp mắt, đứng trong chốc lát, không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng học.

Giáo viên gọi anh, nhưng cũng hoàn toàn không gọi lại được, trong lúc nhất thời phòng học càng thêm yên tĩnh.

Thời gian đi học không nhiều lắm, chút tri thức này đối với Hoắc Ngập rất đơn giản, anh căn bản không cần phải ngồi nghe.

Giáo viên cũng không quan tâm nữa, bắt đầu trực tiếp giảng bài, các bạn học cũng không được mấy người chịu tĩnh tâm, có một bàn phía dưới đã bắt đầu truyền giấy, có tiếng tin nhắn gửi đi, chỉ có Lâm Kiều biết có bao nhiêu dày vò.



Hoắc Ngập quay về phòng ngủ, ngồi tại chỗ không lên tiếng thật lâu, nghĩ tới Lâm Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân mà nói chuyện với anh, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến cô ấy nói bạn gái, đột nhiên chậc một tiếng, hung hăng nhíu mi, dựa về phía sau, bực bội vô cùng.

*

Tác giả có lời muốn nói: Nhóm tiểu tổ tông à, tôi sai rồi, ba câu nói được cân nhấc từ lâu cuối cùng cũng đến rồi, vốn dĩ có thể tới sớm hơn! Phốc!