Lâm Kiều vội vàng chạy về trường học, chờ đến khi ngồi trên xe buýt về tới trường, mới nhớ tới phải đi làm thêm, nhưng hiện tại cũng không còn tâm trạng quay lại, chỉ có thể xin nghỉ.

Cố Ngữ Chân thấy ngày hôm qua cô không quay về, quần áo trên người còn thay thành một bộ khác, hình như là của nam sinh.

Cô ấy có chút lo lắng, “Ngày hôm qua cậu đi đâu vậy, không có việc gì chứ?”

“Ngày hôm qua Hoắc gia tới đón tớ, để tớ về đó ăn cơm, trời mưa quá lớn, nên tớ ở lại.”

Cố Ngữ Chân gật đầu, “Tớ cũng đoán là cậu ở đó, nếu không thật sự phải báo cảnh sát mất.”

Tâm tư Lâm Kiều không giảm ngồi xuống.

Cố Ngữ Chân thấy cô sau một lúc lâu không nói lời nào, vẫn thấy có chút lo lắng, “Sao vậy, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lâm Kiều dừng một chút, khẽ lắc đầu, “Không có, chỉ là hơi mệt, cho nên hôm nay quay về nghỉ ngơi.”

“Vậy cậu mau ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Ngữ Chân thấy cô không ổn, có lẽ là quá mệt, chắc cũng không có việc gì.

Nhưng khi cô ấy nhìn bộ quần áo trên người cô, vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu, “Lâm Kiều, cậu không hay tiếp xúc với nam sinh, tốt nhất phải cẩn thận, bây giờ nam sinh đều rất xấu, một lần không chú ý có khả năng sẽ bị lời nói ngon ngọt của bọn họ lừa gạt.”

Lời nói ngon ngọt…

Hoắc Ngập hình như không thuộc về phạm trù này.

Mỗi lần anh nói chuyện đều không hề có điểm mấu chốt, hư không kiêng nể gì, cứ giống như ném bom vào trong biển, từ dưới nổ lên trên, làm cho mặt biển nổi sóng gió mãnh liệt…

Lâm Kiều có chút khôn kể, chỉ có thể gật đầu, “Tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ không có việc gì.”

Cố Ngữ Chân yên tâm, tiếp tục học từ đơn.

Lâm Kiều đứng lên mới phát hiện quần áo của mình cũng chưa lấy về, trên người còn đang mặc đồ của Hoắc Ngập.

Cô vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, thay áo ngủ, cầm quần áo của anh có chút mờ mịt, nhớ tới lời nói buổi sáng của Hoắc Ngập, trên mặt nóng lên, vội vàng tùy tiện cuốn lại, nhét vào thùng rác.

Cô quay về giường nằm xuống, duỗi tay lấy gối ôm chuẩn bị ngủ một lát, đột nhiên lại nghĩ đến một màn sáng nay, vội vàng bỏ gối ôm ra.

Nhất định phải sửa lại thói quen xấu này!

Tới buổi sáng thứ hai, Lâm Kiều đứng trong đội ngũ, bên trên khó có khi xuất hiện thông báo phê bình, lớp 10 năm nay cũng khó quản, nhưng so với bọn họ trước kia cũng đã tốt hơn một ít.

Dù sao năm lớp 10 trước kia của bọn họ thật sự có quá nhiều nhiễu loạn, trước không nói tới hai học sinh yêu gây sự là Trần Tuyên Trùng cùng Trần Thi Nam, chính đến việc của Kha Kiến Thông cũng đã cho người khác cảm giác mới mẻ, bị truyền miệng càng ngày càng mơ hồ.

Thế cho nên hiện tại lớp 10 đều đang đau khổ vì sao không được đi học sớm hơn một năm, để giờ lại bỏ lỡ nhiều dưa xuất sắc như vậy.

Nhưng mà cũng may hai nam thần của Nhất Trung tuy rằng đã đi mất một người, nhưng vẫn còn có một người ở lại, hoàn toàn có thể thỏa mãn mắt hóng chuyện của mọi người, chỉ là người cạnh tranh quá nhiều, hơn nữa điều kiện quá ưu việt, đại đa số cũng không dám tranh.

Giáo viên trên đài buồn tẻ nói, mọi người nghe mơ màng sắp ngủ, một số tầm mắt sôi nổi dừng trên người Triệu Ánh Kỳ ở cách đài chủ tịch không xa, mới học lớp 10, tên cũng đã truyền khắp lớp 11, lớp 12, lớn lên ngây thơ đáng yêu, tính cách hoạt bát rộng rãi, đến nữ sinh cũng không chán ghét cô ta.

Cô ta đứng ở bên cạnh Hoắc Ngập, nhìn rất xứng đôi, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với anh, hiển nhiên đã rất quen thuộc.

Chuyện bên hội trường đã sớm truyền khắp, chiếu theo tình hình này mà nói, nam thần chắc chắn đã bị cô nữ sinh đó bắt vào tay.

Sau khi kết thúc, Lâm Kiều theo đội ngũ đi về phía trước, thấy Hoắc Ngập ở phía trước, nhớ tới việc ngày hôm qua liền thấy không được tự nhiên.

Nhưng hiển nhiên Hoắc Ngập không thèm để ý việc như vậy, trong mắt chỉ có nữ sinh phía đối diện, cười cũng vô cùng dịu dàng.

Hoàn toàn không giống lúc đối diện với cô, vĩnh viễn hư như vậy, mỗi lần đều làm người ta không thể chống đỡ.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua, vội vàng bước nhanh đi về phía trước, tránh đi anh.

Trần Thi Nam ở phía sau thấy một màn này, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khoái, nhịn không được châm chọc mỉa mai, “Bị ném bỏ lâu như vậy mà vẫn còn nhớ mãi không quên, không nhìn thấy người ta có niềm vui mới rồi sao?”

Lâm Kiều quay đầu nhìn về phía cô ta, Trần Thi Nam luôn rất thích nhằm vào cô, dù thù hận đối với Hoắc Ngập đã buông xuống, nhưng đối với cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Lâm Kiều có chút không rõ.

“Người ta đã bỏ thì thôi, yêu cầu không cần quá cao, nếu như không có tài nguyên, tôi sẽ giới thiệu cho cậu, mỗi một lần đều ra giá rất cao, chắc hẳn cậu vẫn chưa có chỗ để đi, vậy nếu vào đó chắc chắn sẽ phất lên.” Trần Thi Nam nhai kẹo cao su tiến đến nói bên tai cô, nói xong lại lui về, liếc mắt trên dưới đánh giá cô một cái, cô ta cũng không tin Lâm Kiều ở bên nhau với nam sinh hư như Hoắc Ngập, mà lại có thể chịu đựng không làm loại chuyện này.

Trần Thi Nam nghĩ đến đó đã vô cùng khó chịu, duỗi tay vào túi quần, lấy ra một tấm card, “Nghĩ kỹ thì tới tìm tôi, cậu có tiền rồi, về sau muốn mua gì thì mua, không cần phải đi làm thêm làm gì, đỡ mệt hơn nhiều.”

Lâm Kiều khẽ nhíu mày, lấy tấm card trong tay cô ta, bên trên chỉ ghi phương thức liên hệ, giọng của cô hơi nặng, “Cậu tự mình làm, hay là có tổ chức?”

Trần Thi Nam nhai kẹo cao su thổi một cái, cũng không nói tiếp, “Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy làm gì, nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi là được, việc này sẽ dễ thương lượng thôi.”

Trần Thi Nam tới lớp 11, ăn mặc trang điểm càng ngày càng khác người, tóc một tháng nhuộm một lần, chưa bao giờ thấy về màu đen.

Giáo viên căn bản không quản được cô ta, chỉ có thể yêu cầu cô ta không cần phải mặc đồng phục Nhất Trung làm gì, miễn cho ra ngoài ảnh hưởng hình tượng của Nhất Trung.

Lâm Kiều cầm tấm card trong tay có chút phiền, nhìn cô ta một cái, hơi cắn răng, miễn cưỡng nói sang chuyện khác, “Lần này màu vàng shit rất đẹp, rất xứng đôi với cậu.”

“Đéo, mẹ mày mày đéo có phẩm vị à, đây là màu vàng kim quất sắc lưu hành nhất hiện nay đấy!” Trần Thi Nam tức giận chửi ầm lên, dẫn tới học sinh xung quanh đều nhìn sang.

Lâm Kiều không để ý đến cô ta, nhét tấm card vào túi, xoay người đi lên lầu.

Trần Thi Nam ở Nhất Trung có tiếng, Lâm Kiều của Nhất Trung sao lại không nổi danh được, nhìn ngoan mềm ngây ngô, nhưng video đánh người vẫn còn đang ghim trên diễn đàn trường, mọi người đều biết, đó là người vừa vào đã đi đánh nam nữ chuyên gây sự của Nhất Trung, thuộc nhóm người không dễ dàng ra tay, vừa ra tay thì là chuyện mang cấp bậc đại lão.

Đại lão chính là đại lão, đến thiếu nữ hư hỏng đầu đầy màu cũng dám trào phúng, chỉ có thể nói nhân vật thần tiên của lớp 11 thật sự quá nhiều, mấy thông báo phê bình của lớp 10 hôm nay, ở trước mặt bọn họ căn bản chỉ là tăm xỉa răng.

Lâm Kiều đi lên lầu, mới đến trên lầu, phía trước đột nhiên chạy tới một nữ sinh, giọng nói có hơi yếu đuối, rất mềm nhẹ, “Đàn chị Lâm Kiều, chị có thể giúp em một việc gấp không ạ?”

Lâm Kiều nghe vậy sửng sốt, nhìn cô bé cúi thấp đầu, chắc chắn là mình không quen biết cô bé, “Việc gấp gì vậy?”

Nữ sinh lấy thư tình ra, “Thật ngại quá, đàn chị, em cũng biết là không nên đến làm phiền chị, nhưng em thật sự không dám tự mình đưa cho đàn anh Hoắc Ngập, có thể phiền chị giúp em đưa bức thư này cho anh ấy không, em không muốn trong lòng mình về sau sẽ có tiếc nuối.”

Lâm Kiều nhìn thư cô bé đưa tới, nhớ tới những bức thư trước kia bị Hoắc Ngập ném đi, thật ra rất muốn nói với cô bé, có lẽ có tiếc nuối cũng sẽ tương đối tốt, nếu như thật sự biết Hoắc Ngập lại ác liệt từ trong xương cốt, vậy sẽ không phải là tiếc nuối đơn giản vậy đâu.

Cô im lặng một lát, không nhận lấy thư tình trong tay cô bé, “Thật xin lỗi, chị không thể giúp em.”

Nữ sinh nhiều ít có chút tổn thương, trong mắt đều là nài nỉ, “Đàn chị.”

Lâm Kiều nhìn nước mắt trong mắt cô bé, vẫn nói ra một câu, “Cậu ta không phải là một nam sinh nghiêm túc, không nên thích cậu ta.”

Cô mới nói xong, nữ sinh phía trước nhìn ra sau cô nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Lâm Kiều theo tầm mắt của cô bé quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Hoắc Ngập đang đi lên trên, tầm mắt nhìn về phía nơi này, rõ ràng đã nghe được lời nói vừa rồi.

Lâm Kiều hơi dừng một chút, không khí vô cùng yên tĩnh.

Triệu Ánh Kỳ hiển nhiên cũng nghe thấy, liếc mắt đánh giá Lâm Kiều một cái, cũng không để ý tới, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Đàn anh, buổi chiều tan học chúng ta cùng đi ăn kem đi, có một tiệm kem hương vị vô cùng ngon, tuy rằng có chút xa, nhưng ăn rất ngon.”

Hoắc Ngập không dừng bước chân, giống như không nhìn thấy cô đứng ở đó, cùng Triệu Ánh Kỳ đi lên lầu, “Được thôi, sau khi tan học tới tìm tôi.”

Hai người một đường vừa nói vừa cười lên lầu, đứng thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của Triệu Ánh Kỳ, thanh thúy dễ nghe, rất có sức sống của nữ sinh lớp 10.

Nữ sinh đối diện Lâm Kiều hiển nhiên nhìn ra manh mối, cô bé cúi đầu không nói lời nào, “Lạch cạch” một tiếng, nước mắt rơi xuống, rơi trên bức thư tình hồng nhạt, chậm rãi tỏa ra.

Lâm Kiều cũng không biết nên an ủi cô bé như thế nào, duỗi tay lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng nhét vào trong tay cô bé, “Đừng khóc, đổi thích người khác đi.”

Buổi sáng thứ hai vĩnh viễn luôn lộn xộn nhất, vội vội vàng vàng một buổi sáng qua đi, đảo mắt đã đến giờ nghỉ trưa.

Cố Ngữ Chân lại dạy Lý Thiệp làm bài, không có thời gian cùng cô làm bài tập.

Lâm Kiều cầm tấm card lấy từ trong tay Trần Thi Nam như suy tư gì, Vu Huy Dương cố ý ngồi vào bên cạnh cô để thảo luận bài tập, thấy cô nhìn chằm chằm tấm card thật lâu, tới gần hỏi, “Cậu đang xem gì vậy?”

“Không có gì.” Lâm Kiều hoàn hồn, đem tấm card bỏ vào túi quần, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Vu Huy Dương phát hiện thái dương mềm mại của cô có mồ hôi, nhịn không được nhìn nhiều vài lần, cô rất trắng, nhìn ngoan ngoãn mềm mại, thấy thế nào cũng không chán.

Nam sinh xung quanh đã sớm ngo ngoe rục rịch, luôn tới hỏi cô bài tập, thể hiện lòng tốt đối với cô cũng không hề ít, cứ kéo dài cũng không phải là cách tốt.

“Lâm Kiều…” Vu Huy Dương nhìn cô có chút chuyên chú, ma xui quỷ khiến gọi một tiếng.

Giọng nói của cậu ta quá nhẹ, Lâm Kiều còn chưa nghe thấy, phía sau lớp đã có một trận ầm ĩ.

Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Ngập cùng mấy nam sinh đang ở phía sau.

Anh đeo cặp kính tinh tế, vẻ mặt cụp mắt có chút nhàn nhạt, tuy rằng lịch sự nhã nhặn, nhưng thoạt nhìn có chút không dễ tiếp cận.

Trong tay anh cầm bản văn kiện, tùy ý cầm một tờ thông báo đưa cho lớp trưởng lớp bọn họ, đồng phục mặc trên người anh không có một chút nếp nhăn nào, đôi chân thon dài, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà.

Nữ sinh bên cạnh hưng phấn, “Này này này mau xem, Hoắc Ngập kìa, sao đột nhiên lại tới lớp chúng ta thế?”

“Buổi sáng có nói sẽ có người tới kiểm tra tình huống của các lớp, đánh giá sự nổi bật của tập thể lớp tiên tiến.”

“Chủ tịch hội học sinh tới kiểm tra à, khó trách cậu ấy sẽ tới lớp chúng ta.”

Hoắc Ngập nghiêm túc nói với lớp trưởng những điều cần chú ý, đến một ánh mắt cũng lười nhìn vào trong này, hoàn toàn không coi chuyện hồi sáng này là một chuyện, xấu hổ không được tự nhiên chỉ có mỗi mình cô.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua, quay đầu lại cầm lấy bút, mở sách bài tập ra tiếp tục làm đề, miễn cưỡng áp chế chút không được tự nhiên trong lòng mình.

Nếu buổi sáng cô không có nói như vậy, cũng sẽ không xấu hổ như thế, bây giờ căn bản không có cách nào nhìn thẳng vào anh, thật giống như đã làm ra việc gì không thể gặp người vậy.

Vu Huy Dương không tìm được cơ hội thổ lộ, quay đầu nhìn lại lại đối diện với đôi mắt của Hoắc Ngập, không hiểu sao có chút chột dạ, luôn cảm giác ánh mắt này có loại lạnh lẽo nói không nên lời.

Tác giả có lời muốn nói: “Thật xin lỗi, Dư Hôi Dương*, tên của cậu giống như đã chú định trong số mạng rồi, có thể nhân lúc còn sớm thổ lộ thì mau chớp thời cơ đi, dù sao dương tro cốt bạc đã chờ, kết cục cũng không khác nhau lắm…”

Vu Huy Dương: “…”

*Dư Hôi: Tro tàn