Lâm Kiều đứng ngây ra tại chỗ, bên cạnh có người đi qua, là bạn học lớp bên cạnh, hay gặp ở nhà ăn, mọi người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, “Lâm Kiều, cậu ở chỗ này làm gì thế?”

Lâm Kiều thu tầm mắt về, “Thẻ cơm của tớ bị rơi, nên quay lại tìm.”

Bạn học nữ nghe xong mới hiểu được, nhưng vẫn có chút khó hiểu vì sao cô lại đến gần phòng vệ sinh để tìm, “Vậy cậu mau tìm đi, nhưng mà thẻ cơm rơi mất thì rất khó tìm lại, nếu thật sự không tìm thấy, cậu đi hỏi gần đây xem, nói không chừng sẽ có người nhặt được.”

Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, “Được, cảm ơn cậu.”

Bạn học nữ rời đi, Lâm Kiều lại nhìn thoáng qua khắp nơi, vẫn không phát hiện thẻ cơm, cũng không còn tâm trạng tìm tiếp, xoay người đi xuống dưới lầu.

Mới đi đến cửa thang lầu, vừa lúc nghe thấy giọng nói của Trần Thi Nam.

Cô ta cùng mấy chị em đang đi xuống dưới lầu.

Lâm Kiều thả chậm bước chân, đứng ở cửa cầu thang tính chờ bọn họ đi rồi lại đi xuống.

Mấy người Trần Thi Nam đi xuống dưới quá chậm, giọng nói thảo luận cũng không nhỏ.

“Vừa rồi trên sân bóng rổ có một nữ đưa thư tình cho Hoắc Ngập, cậu ấy không những nhận mà còn nói cảm ơn.”

Trần Thi Nam nghe đã thấy bực, “Nhận thì nhận, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”

Mấy chị em thấy tâm trạng của Trần Thi Nam không tốt, mở miệng an ủi, “Khả năng Hoắc Ngập thích người có tính hàm súc, sớm biết vậy thì lúc trước cậu cũng viết thư tình cho cậu ấy, nói không chừng thật sự có thể thành, cậu xem cậu ấy hôm nay còn nhận thư tình.”

“Các cậu nhìn loại nam sinh xấu xa như cậu ta xem, làm sao sẽ thích nữ sinh ngoan ngoãn, chẳng phải do chưa từng chơi thử lần nào nên mới hấp dẫn cậu ta sao?”

“Khả năng là Hoắc Ngập thích loại hình em gái mềm mại, con bé Lâm Kiều kia không phải rất giỏi giả vờ à, rõ ràng đánh người ác như vậy, thế mà mỗi ngày vẫn muốn đắp nặn thành bộ dáng ngoan ngoãn, có khi cậu ấy sẽ thích chơi loại như nó.”

Trần Thi Nam nhai kẹo cao su, càng nghe càng khó chịu, “Mẹ nó ai mà biết cậu ta thích loại hình gì, cậu ta chỉ ứng với hai chữ, khó chơi!”

Nữ sinh bên cạnh nhịn không được cười, “Như cậu bây giờ là đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu giờ cậu ấy xuất hiện, nói muốn yêu đương với cậu, trăm phần trăm cậu sẽ đồng ý.”

Trần Thi Nam chỉ nghĩ đến khả năng này đã rung động.

Cô ta không nói gì nữa, tự cô ta cũng biết, một khi có loại khả năng này, cô ta nhất định sẽ nguyện ý, cho dù Hoắc Ngập có hư hỏng ra sao, thì anh vẫn có lực hấp dẫn làm người khác như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Lâm Kiều đứng đợi trong chốc lát, dưới lầu đã không còn tiếng gì nữa, họ đã đi rồi.

Lâm Kiều chậm rì rì đi xuống cầu thang, đi đến quầy hàng mua mì gói, chờ pha xong gói mì, trong đầu tất cả đều là lời nói của mấy người Trần Thi Nam.

Bọn họ ngầm nói Hoắc Ngập hư hỏng, nếu bên cạnh có người khác thì không tính, chỉ là xung quanh cũng chỉ có mấy người bọn họ, còn cần phải nói dối sao?

Đột nhiên Lâm Kiều không muốn nghĩ sâu hơn nữa, xé mở nắp, bắt đầu ăn mì.

Lý Thiệp cùng mấy nam sinh đi tới, thấy Lâm Kiều lập tức đi đến ngồi xuống đối diện cô, xoay người nói với nam sinh phía sau: “Lấy giúp tôi gói mì, hai quả trứng tráng, thêm hai cái lạp xưởng.”

“Là heo à.” Nam sinh đi đến cùng cậu ta, nhịn không được chửi bậy một câu, nhưng vẫn đi lấy giúp.

Lý Thiệp quay lại chống tay lên bàn, khuôn mặt hóng chuyện nhìn về phía cô, “Tiểu Điềm Điềm một mình tới ăn mì gói? Tên Hoắc Ngập hư hỏng kia đâu, trận bóng vừa mới đánh xong đã rời đi, không phải tới tìm cậu à?”

Đôi mắt Lâm Kiều cụp xuống, không có nói Hoắc Ngập, gắp mì thổi thổi, “Thẻ cơm của tôi bị mất, cho nên chỉ có thể ăn mì gói?”

“Thẻ cơm mất thì tìm Hoắc Ngập đi, cậu ta chính là thẻ cơm của cậu.”

Lâm Kiều không nói gì, nghiêm túc ăn mì.

Lý Thiệp càng nghĩ càng tò mò, “Cậu với Hoắc Ngập khi nào thì làm hòa?”

Lâm Kiều dừng một chút, “Chúng tôi không có ở bên nhau.”

“Ui, xem thường tôi à, Kẹo Sữa còn học được cách lừa người khác? Các cậu nếu không phải đang yêu nhau, vậy khi ở KTV sao cậu ta lại hôn cậu?”

Lâm Kiều cầm nĩa khuấy khuấy, hơi nóng bên trong chậm rãi bốc lên, “Cậu ấy nói thấy tôi đáng yêu, nên hôn một cái, tựa như kiểu hôn giữa trẻ con.”

“Khụ… Khụ khụ!” Lý Thiệp suýt chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc chết, lẳиɠ ɭơ mẹ nó là quá lẳиɠ ɭơ, loại chuyện ma quỷ như này cũng nói ra miệng được?

“Cậu nghe theo lời nói ma quỷ của cậu ta hả, cậu ta vốn muốn ăn cậu đấy có hiểu không, cái tên kia có thói ở sạch rất nghiêm trọng, đến trẻ con cậu ta còn ghét bỏ, còn nói hôn kiểu trẻ con ha ha ha, lừa quỷ hả…”

Lâm Kiều nghe vậy dừng lại, hơi nhếch miệng, không phản ứng kịp.

“Lý Thiệp, mì gói kia cậu có ăn hay không, mẹ nó cũng sắp trương phình ra rồi kia, tổ tông nó chứ.”

“Ăn ăn ăn!” Lý Thiệp nói một câu với nam sinh bàn phía sau, rồi lại quay lại đây nhìn cô một cái, lắc đầu thở dài, “Đúng là thế gian hiểm ác mà, sữa bột cũng sắp bị người ta múc đi rồi còn không biết…”

Lâm Kiều: “…”

Lý Thiệp tới muộn, mì thì lại ăn nhanh, ba miếng đã ăn xong một hộp, hấp tấp quay về phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, đã thấy Hoắc Ngập mới vừa tắm xong, lau tóc đi ra.

Lý Thiệp nhịn không được lắc đầu, “Ái chà, Kẹo Sữa Nhỏ thật đáng thương, nụ hôn đầu tiên chưa biết gì đã bị lừa đi rồi, thế mà vẫn còn như đang lọt vào trong sương mù.”

Hoắc Ngập cười nhẹ cũng không phản bác, xoa tóc, đi đến trước bàn ngồi xuống, “Gặp cô ấy?”

“Thấy ở quầy bán quà vặt, cô gái nhà người ta bị mất thẻ cơm, ngồi ở chỗ đó ăn mì gói, nhìn rất đáng thương.”

Lý Thiệp hoàn toàn xem nhẹ là mình cũng đi ăn mì gói, tuy rằng có xa hoa thêm tý trứng, nhưng cũng không thay đổi được sự thật ăn mì gói.

Cậu ta nói xong còn hề hề cười, vô cùng tận sức làm Hoắc Ngập ngột ngạt, “Tôi còn cố ý nhắc nhở Kẹo Sữa, chú ý tên cặn bã là cậu, xem cậu về sau sẽ làm thế nào?”

Hoắc Ngập không để ở trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Không có vấn đề gì.”

“Chậc, rất cuồng vọng, sớm muộn gì cũng bị té ngã.” Lý Thiệp tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng biết sẽ không dùng được, tên cặn bã này từ nhỏ đến lớn luôn là dáng vẻ mấy cô gái thích, cậu ta thích nữ sinh nhà người ta, căn bản không cần theo đuổi, cũng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là được.

Lâm Kiều ăn mì xong, đứng dậy quay về ký túc xá.

Cố Ngữ Chân, Lục Y Y mấy cô ấy sớm đã ở trong ký túc xá, đang hứng thú bừng bừng nói về trận bóng rổ vừa rồi.

Lâm Kiều đi đến mép giường ngồi trong chốc lát, quyết định không nghĩ gì nữa mà lên giường nằm, đại não vừa bắt đầu thả lỏng, khi đang mơ màng sắp ngủ, điện thoại của Cố Ngữ Chân vang lên.

Lâm Kiều trở mình, ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ một lát.

Cố Ngữ Chân cầm điện thoại, tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Kiều, lớp trưởng tìm cậu.”

Lớp trưởng?

Ý thức của Lâm Kiều mơ hồ, nghe còn chưa có phản ứng lại.

Ngay sau đó, đột nhiên tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, nhận lấy điện thoại Cố Ngữ Chân đưa tới, để bên tai nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Bên kia mở miệng dịu dàng hỏi, “Đang ngủ sao?”

Lâm Kiều nghe được giọng nói của anh, nhanh chóng phản ứng lại, có chút mờ mịt, “Ừ, làm sao vậy?”

“Tôi muốn ra ngoài ăn cơm, chị muốn đi cùng không?” Bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, có vẻ anh vừa ra khỏi cửa.

Lâm Kiều nghe thấy lời này của anh, nhớ tới Lý Thiệp vừa rồi nói việc ăn kẹo sữa liền có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến đồng phục anh ném bỏ, lại thấy phức tạp.

Âm thanh trong phòng ngủ nhỏ lại, Lâm Kiều ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc trả lời, “Tôi vừa ăn rồi.”

Bên kia vẫn dịu dàng lên tiếng, “Muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Lâm Kiều tạm dừng một chút, có chút không rõ tình huống hiện tại, “.. Không cần.”

Bên kia truyền đến tiếng vang, hình như là có người đi qua bên cạnh anh, “Hoắc Ngập, dỗ bạn gái ăn cơm hả, lại có kiên nhẫn như vậy?”

Hoắc Ngập cười khẽ, không trả lời, cũng không biết anh vừa rồi là lắc đầu, hay là gật đầu, dù sao những nam sinh đó đã hi hi rời đi.

Lâm Kiều bị anh cười làm tim đập rối loạn, giải thích nói: “Vừa rồi tôi đã ăn mì rồi, vẫn còn no.”

“Được, về sau nếu không biết nên ăn gì, thì nói với tôi.”

Lâm Kiều lêm tiếng, “… Ừ.”

Lâm Kiều tắt điện thoại, mới phản ứng lại đây là Lý Thiệp đã nói việc cô mất thẻ cơm cho anh biết.

Lúc nãy anh cũng không có nói gì đến thẻ cơm, cũng không hề giống những nam sinh khác nói mì gói không có dinh dưỡng, không nên ăn mì gói.

Thật sự rất dịu dàng.

Tới tiết tự học buổi tối, Lâm Kiều đến lớp trước tiên, bởi vì có vấn đề muốn hỏi Hoắc Ngập, cho nên mỗi lần cô đều cùng bạn cùng bàn của Hoắc Ngập đổi vị trí.

Hiện tại ngồi ở vị trí bên cạnh anh, một bên làm bài tập, một bên chờ anh tới.

Tiết tự học hôm nay bắt đầu trước mười phút, người trong lớp đến rải rác.

Hoắc Ngập cũng đã tới, anh đi vào từ cửa sau. Kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh thường xuyên đi từ bên đó lại đây, bởi vì từ cầu thang bên kia tới đây gần hơn, mà bên đó cũng đi qua phòng vệ sinh.

Ngòi bút trong tay Lâm Kiều tỳ trên giấy, nét mực chấm ở trên tờ giấy trắng, xuất hiện điểm đen rất rõ ràng.

Hoắc Ngập duỗi tay vào ngăn bàn, lấy bài thi buổi chiều cô đưa cho anh, “Hôm nay tới sớm như vậy?”

“Tôi không có việc gì, nên đến đây làm bài tập.” Lâm Kiều nói nhìn về phía anh.

Trong mắt anh có ý cười, đeo lên cặp kính, nhìn rất lịch sự sạch sẽ.

Có thể là anh tùy tiện đặt ở nơi nào đó, quên mang đi, nên người khác thay anh ném ở đó?

“Cậu đang mặc đồng phục do Tô Nhạn giặt giúp sao, mùi bột giặt này của cậu ấy thật thơm.”

Hoắc Ngập nhìn bài thi, thuận miệng đáp một câu, “Không phải, là của tôi.”

Mắt Lâm Kiều cụp xuống, bút kéo dài ở trên nháp kéo, nhẹ giọng hỏi, “Không phải đều là đồng phục của cậu sao?”

Hoắc Ngập nghe vậy nhìn sang, hơi mỉm cười, “Là tự tôi giặt, còn cậu ấy giặt vẫn ở trong ký túc xá.”

Lâm Kiều hơi dừng một chút, cụp mắt nhìn đề bài trước mặt, không nói gì, bút trên tay ở tờ nháp xoay vòng vòng, rõ ràng tâm tư đang loạn.

Hoắc Ngập thấy cô vẽ linh tinh ở trên nháp, cười hỏi, “Sao lại nghĩ đến hỏi cái này?”

Lâm Kiều bị anh nhìn lại, cô thu hồi bút, nhỏ giọng trả về câu, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

“Lâm Kiều.”

Bên cửa sau có người gọi cô.

Cô quay đầu nhìn lại, là bạn nữ buổi chiều gặp cô ở cạnh nhà vệ sinh, trong tay cô ấy đang cầm một cái thẻ cơm, “Đây là thẻ cơm của cậu nhỉ?”

Lâm Kiều có chút ngạc nhiên xen lẫn vui sướиɠ, đứng dậy lấy thẻ cơm cô ấy đưa, nhìn thoáng qua phía sau, bên trên có giấy nhỏ cô dán lên, “Là của tớ, cảm ơn cậu, cậu đã tìm thấy ở đâu vậy?”

“Một bạn trong lớp chúng tớ hôm nay nhặt được ở nhà ăn, vốn dĩ không biết là của ai, nếu không phải tớ tan học nhìn thấy cậu đi tìm thẻ cơm, thì đúng là cũng không biết của ai, hôm nay cậu còn ở bên phòng vệ sinh tìm mãi, tìm sai chỗ rồi, đáng lý nên đến nhà ăn.”

Bàn tay đang cầm thẻ cơm của Lâm Kiều hơi căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hoắc Ngập một tay chống đầu, tay nhẹ nhàng xoay bút, dường như đang suy tư gì, cũng không biết đã nghe thấy hay chưa.

Trong lòng Lâm Kiều có chút dậy sóng, bỗng nhiên anh mở mắt ra, giương mắt nhìn sang.

Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của anh, hơi hoảng hốt, chân tướng cô mới biết được, chỉ trong chớp mắt đã bị bại lộ…

*

Tác giả có lời muốn nói ~

Sự kiện đưa tin: Bạn Kẹo Sữa cố gắng che lại áo khoác của Hoắc Ngập, không nghĩ rằng công lực của người nào đó thật thâm hậu, chỉ chớp mắt đã bị cởi…

Họ Lâm là đương sự trong đó: “Tôi không biết giờ nên làm gì nữa? Tại đây xin nhờ giúp đỡ, ai có thể giúp tôi không, tôi thấy hoảng quá, em trai hình như có chút quái lạ.”