Lâm Kiều cảm giác được anh hôn lên, hơi thở mát lạnh giữa môi răng dần dần lan tới, nóng rực có chút bỏng người, môi mỏng mềm ấm dán lên môi cô, thậm chí còn nghe được một tiếng ‘ba’ rất nhỏ.

“Một!”

Bên tai đồng thời truyền đến âm thanh, rõ ràng âm thanh rất lớn, nhưng trong đầu cô như bị nổ tung vậy, nghe vào lỗ tai ong ong lên.

Hoắc Ngập hôn một cái, nâng dậy từ trên người cô.

Lý Thiệp chống đầu Cố Ngữ Chân, không thể tưởng tượng, “Cậu cái đồ cầm thú, đến kẹo sữa cũng không buông tha?”

Cố Ngữ Chân bị đè đầu, không thể nhịn được nữa, “… Lý Thiệp, cậu đã xem đủ chưa, mau bỏ tay ra!”

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập, trong tay còn theo bản năng nắm chặt vạt áo anh, hoàn toàn ngốc đi.

Hoắc Ngập ngồi dậy, cụp mắt thấy tay cô liền cười.

“Lợi hại đấy, hai mươi giây là ít rồi, hẳn phải cho vài phút mới đúng.”

“Mẹ nó, em gái có cảm giác thế nào, vừa lòng chứ?”

“Vậy còn phải nói à, xem tay nắm chặt thế kia, chắc còn chê chúng ta ở chỗ này làm vướng mắt đấy.”

“Ha ha ha!” Ghế lô một trận cười to.

Lâm Kiều vội vàng buông tay, trên người còn có áo khoác chứa nhiệt độ cơ thể anh, bởi vì động tác vừa rồi nghiêng về cô, anh không lấy đi, nên đặt ở trên đùi cô.

Lâm Kiều cảm giác mình thở cũng không xong nữa, cô rất khẩn trương, lần đầu tiên khẩn trương đến nói cũng không nên lời.

Trò chơi này hiển nhiên tạo nên không khí rất lớn, mấy tên nam sinh lại nhanh chóng kêu gào.

“Cái tiếp theo, mau mau mau! Đến phiên ai?”

Tô Nhạn không lên tiếng, nữ sinh bên cạnh cô ấy đứng dậy xoay chiếc đũa.

Trò chơi sau đó càng chơi lại càng nhảm, từ hôn môi ôm ấp đến cuối cùng toàn thành uống rượu, không cần nói nhiều cứ nâng ly mà uống.

Rượu ở KTV cũng sắp uống hết.

Nam sinh đeo khuyên tai đi tới, tay đặt lên bả vai Hoắc Ngập, “Đi, đi quán bar chơi suốt đêm!”

“Mấy cậu chơi đi, ngày mai chúng tôi còn phải đi học, về trước.”

Nam sinh biết tính cách của anh, nói không đi chính là không đi, cũng không miễn cưỡng, “Vậy hẹn lần sau đi, nhớ là cũng phải đưa cả em gái này đến nữa đấy, chỉ hôn môi có hai mươi giây, ngốc tới bây giờ, quá đáng yêu.”

Lâm Kiều còn đang thất thần, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại bị điểm danh, nhìn về phía Hoắc Ngập, anh còn đang cùng người ta nói cười.

Hoắc Ngập nở nụ cười, không muốn nói tiếp, “Đi đây, các cậu chơi vui.”

“Được được được!”

Tô Nhạn đi tới mở miệng, “Tạm biệt, lần sau lại gọi các cậu đến chơi!”

Hoắc Ngập lên tiếng, Quan Chí đã tới, Lý Thiệp uống rất nhiều, không chỉ uống một mình, còn kéo theo cả Cố Ngữ Chân uống, đã có chút say, mê mê loạn loạn ngồi vào ghế phụ.

Cố Ngữ Chân ngồi ở phía sau, Lâm Kiều mới cho chân vào trong xe, đột nhiên nghĩ nếu cô ngồi ở giữa, vậy chắc chắn Hoắc Ngập sẽ ngồi bên cạnh cô.

Cô thu chân lại, hơi lui về sau, chuẩn bị đổi sang bên kia, lại đυ.ng vào người ở phía sau, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Làm sao vậy?”

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh, Lâm Kiều hoảng sợ, “Không có gì…”

Cô vội vàng ngồi vào, Hoắc Ngập chờ cô ngồi xong, lúc đó mới tiến vào, sau khi đóng cửa xe, không gian nháy mắt nhỏ hẹp lại.

Cho dù bên cạnh ngồi là Cố Ngữ Chân, thì khoảng cách giữa cô và anh vẫn rất gần.

Một đám người đứng tại chỗ, nhìn xe đi xa.

Một nam sinh tay xăm hình, châm điếu thuốc, nhìn xe đi xa, “A Ngập đùa hay thật đây? Cô em kia cũng không giống khẩu vị của cậu ta mà.”

Tô Nhạn phản bác một câu, “Sẽ không đâu, tính cách của cậu ấy vốn dĩ sẽ không đùa.”

“Đã như vậy, em còn thích cậu ta làm gì.” Xăm hình rít điếu thuốc, sớm biết tâm tư của cô ấy.

Tô Nhạn nghẹn một chút, “Nữ sinh này cũng chỉ tùy tiện quen chơi, trong trường cậu ấy còn đang theo đuổi một chị gái, chỉ là chưa bắt về tay mà thôi.”

Nam sinh đeo khuyên tai quay lại, “Nhạn Nhạn, A Ngập nếu thật sự có ý với cậu, vừa rồi cũng không cần cậu uống rượu, đã trực tiếp hôn, sao còn phải một hai tìm cô gái bên cạnh kia.”

Nữ sinh váy ngắn cũng mở miệng, “Cũng chưa chắc đâu, làm sao cậu chắc cậu ấy sẽ vừa ý cô gái kia, nếu thật sự thích, sao một chữ cũng không đề cập đến việc cô gái kia là bạn gái, mà cái nĩa kia xoay tới ai cũng phải có tỷ lệ, chỉ là tôn trọng quy tắc mà thôi.”

Mấy nam sinh nghe xong tất cả đều cười rộ lên.

Nam sinh đeo khuyên tai mở miệng giải thích, “Cậu có biết tay cậu ta có bao nhiêu chuẩn xác không, khi còn nhỏ chơi tính độ chính xác, loại tìm góc độ qua mấy vòng quay, với cậu ta mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng.”

Tô Nhạn không nói gì, hiển nhiên cũng biết.

Nữ sinh váy ngắn không còn lời gì để nói, nếu thật sự là cố ý, vậy thật đúng là tốn tâm tư, chỉ vì muốn hôn nữ sinh kia?

Nữ sinh váy ngắn châm điếu thuốc, đột nhiên thấy không cam lòng, cô ta nhìn váy ngắn trên người, lần đầu tiên có ý niệm đổi sang phong cách thanh thuần.

Xăm hình thấy Tô Nhạn không nói lời nào, mở miệng khuyên một câu, “A Ngập hiện tại đã không còn giống trước kia nữa rồi, ra gặp chúng ta cũng chỉ là nể mặt tình cảm, chênh lệch giữa mấy người chúng ta đã quá lớn, giờ cũng không còn cách làm bạn nữa, em có thấy tên bạn bên cạnh cậu ta kia hay không, ở tuổi này, chiếc đồng hồ trên tay cũng đã đủ để mua một căn phòng ở khu phố, hoàn toàn mang dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, người như cậu bạn đó mới đúng là người ở trong vòng tròn của cậu ta, chúng ta đã sớm không thuộc về vòng đó rồi.”

Tô Nhạn im lặng thật lâu, mạnh miệng nói: “Tôi với cậu ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không phải một vòng tròn là có thể quy định, cậu ấy vẫn còn nhớ tới bà của tôi, ngày hôm qua còn cùng tôi đi gặp bà, còn mua quần áo cho bà ấy, cả một ngày ở lại trò chuyện cùng bà, còn nói về sau sẽ thường xuyên đi thăm, tôi không tin, tôi ở trong lòng cậu ấy không có một chút địa vị nào.”

Xăm hình tuổi lớn hơn bọn họ rất nhiều, nghe là hiểu rõ, “Tô Nhạn, đó là người ta nhớ kỹ trước kia bà của em đã mời cậu ta ăn mấy bữa cơm no, không phải bởi vì em, đừng cố nữa!”

“Còn nữa, em có phần tình cảm này thì thế nào? Cậu ta cũng chỉ thích cô gái kia, còn trăm phương nghìn kế nghĩ cách đi hôn người ta, nếu trong mắt thật sự có em, thì thủ đoạn này đã dùng lên người em rồi! Nhạn Nhạn, em nghe anh nói, vẫn nên làm anh em thôi, về sau gặp mặt dễ nói chuyện, đừng lôi tình cảm ra làm khó.”

Tô Nhạn không nói gì, Hoắc Ngập vừa rồi đúng là muốn quyến rũ nữ sinh kia, sau khi hôn xong lúc sau còn tâm viên ý mã*, căn bản không phải sự hời hợt như cô tưởng tượng.

*Tâm viên ý mã: Ẩn dụ cho suy nghĩ về những điều trong lòng, khó kiểm soát, không thể bình tĩnh.

Lâm Kiều ngồi nghiêm chỉnh, phía trước chỉ có Lý Thiệp cùng Quan Chí thường thường đáp lời, ghế sau một khoảng yên tĩnh, Cố Ngữ Chân cúi đầu xem điện thoại, không ai mở miệng nói chuyện.

Trong xe yên tĩnh mặc dù có mặt ba người khác, nhưng vẫn không thay đổi được không khí ái muội nơi này.

Hoắc Ngập chân dài không có chỗ duỗi, thường thường sẽ động vào cô, Lâm Kiều cứng đờ mà hơi thu lại, nhưng cứ lần nào rụt chân lại, chân anh vẫn cứ trực tiếp động vào cô.

Trong lòng Lâm Kiều khẩn trương thật sự.

Anh giống như không phát hiện, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, không hề xem điện thoại, cũng không mở miệng nói chuyện.

Lâm Kiều nhấp môi, hỏi không ra miệng, khó khăn lắm mới tới cửa trường.

Hoắc Ngập xuống xe trước, giúp các cô mở cửa xe.

Lý Thiệp gian nan xuống xe, rất có hứng thú nhìn về phía bọn họ, uống say cũng vẫn còn tính bát quái.

Lâm Kiều xuống xe, “Chúng tôi… Chúng tôi đi về trước.”

Khóe môi Hoắc Ngập cong lên, đèn đường chiếu xuống, môi mỏng ẩn hiện vệt nước, tươi cười mê hoặc, “Ngủ ngon.”

Lâm Kiều cụp mắt xuống, hoàn toàn không dám đối diện với anh, kéo cánh tay Cố Ngữ Chân, đi nhanh vào trường.

Cô kéo Cố Ngữ Chân như đang chạy trốn, càng đi càng nhanh, khó khăn về tới dưới ký túc xá, mới dừng lại thở dốc.

Cố Ngữ Chân thở còn gấp hơn cô nhiều, không nghĩ rằng Lâm Kiều có thể chạy trốn nhanh như vậy.

Về tới nơi, cô ấy đã nghẹn cả đêm, rốt cuộc có thể nói, “Kiều Kiều, lúc lớp trưởng túm lấy cậu, tớ sợ đến ngây người!”

Lâm Kiều căn bản nói cũng không nên lời, bởi vì cô cũng sợ ngây người.

Anh thế nhưng thật sự hôn xuống…

Cố Ngữ Chân cười, nhịn không được bát quái, “Lớp trưởng đều ngầm A* như vậy sao?”

*A: Móa, tôi chưa tìm được nghĩa, cầu phổ cập kiến thức…

Suy nghĩ của Lâm Kiều hỗn loạn, “Tớ không biết vì sao cậu ấy lại hôn tớ.”

“Chắc chắn là thích thì mới hôn cậu đó?”

Cố Ngữ Chân một lời trúng đích, làm Lâm Kiều cả buổi tối lăn qua lộn lại cũng chưa ngủ.

Thích cho nên mới hôn?

Lâm Kiều chống cằm dựa trên bàn học, quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chuyển động, bên tai là tiếng giảng bài của giáo viên.

Nhưng cô nghe không vào, tầm mắt dừng ở không trung mà phát ngốc.

“Ở hai bài này, tôi sẽ mời hai bạn học sinh lên làm.”

“Bài bên trái này, số 46 lên làm.”

Số 46 đương nhiên là người cuối cùng, trong lớn vốn dĩ có 45 người, người vào cuối cùng chính là Lâm Kiều, số 46 tất nhiên chính là cô.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, Lâm Kiều cảm thấy trong phòng học yên tĩnh, mới nhận ra là đang gọi mình.

“Số 46 lên làm bài.”

Lâm Kiều hoảng hốt đứng lên, đi lên bục giảng, cầm phấn viết.

“Còn đề kia số 1 lên đi.” Giáo viên toán học thuận miệng gọi.

Động tác của Lâm Kiều hơi dừng lại, cầm phấn không dám quay đầu lại.

Bởi vì số 1 là Hoắc Ngập.

Cô đi đến bên trái bảng đen, Hoắc Ngập đã đi tới, khoé mắt còn có thể thoáng nhìn thấy anh duỗi tay lấy phấn.

Lâm Kiều nhấp môi, ngước mắt nghiêm túc đọc đề.

Đã biết tập hợp M=… Cho N nhỏ hơn hoặc bằng M, hãy tìm giá trị của số thực a và cho biết mối quan hệ giữa các tập M, N, P.

Đề bài là một dòng chữ lớn, Lâm Kiều chỉ đọc hiểu tiếng Trung, còn phần giải thì đang chờ não tải về…

Hoắc Ngập đã đọc hiểu đề, tốc độ của anh rất nhanh mà làm xong.

Sau đó chỉ còn lại một mình cô bị mọi người vây nhìn, trong lòng cô loạn hết lên, cầm phấn ở trên bảng đen ngừng thật lâu, nhưng không viết được gì.

Bên cạnh Hoắc Ngập thấp giọng mở miệng, “Từ x2+x-6=0, đến x=2 hoặc là x=-3.M={2, -3}…”

Lâm Kiều nghe thấy đáp án mà sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dựng lỗ tai lên nghiêm túc nghe viết.

Hoắc Ngập một bên viết một bên báo đáp án, hai bên đều không chậm trễ, anh thong thả ung dung viết, giống như đang cố tình chờ cô.

Lâm Kiều cùng Hoắc Ngập đều đồng thời viết xong lời giải, giáo viên toán học có chút khó hiểu gọi Hoắc Ngập lại thấp giọng hỏi.

Lâm Kiều trở về chỗ ngồi, bạn học xung quanh đều đang thảo luận.

“Cái bài kia đối với lớp trưởng ý, không phải một giây là ra đáp án sao?”

“Đúng vậy, tớ còn nhìn lại đề vài lần, có phải đề này có huyền cơ gì hay không?”

“Không biết á, đến giáo viên cũng thấy khó hiểu kìa.”

Lâm Kiều hơi hơi dừng một chút, nhìn Hoắc Ngập ở phía trước, anh vừa nói chuyện xong với giáo viên đang quay về, đi qua bên cạnh cô còn mang theo làn gió nhẹ.

Cô hơi hơi chớp mắt, trong mơ hồ như cảm giác được hơi thở mát lạnh trên người anh, mang theo hương nhàn nhạt quanh quẩn mà đến, tim đập dần dần rối loạn.

Hết tiết, trong đầu Lâm Kiều vẫn còn đang ong ong, cứ nhìn chằm chằm vào sách ngữ văn trên bàn.

“Lâm Kiều, có đi vệ sinh hay không!”

Bên tai đột nhiên có tiếng người gọi cô.

Lâm Kiều phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, “Cậu gọi tớ?”

“Gọi cậu vài lần rồi, cậu cũng không nghe thấy, nhìn chằm chằm sách ngữ văn làm cái gì thế, môn văn của cậu cũng có thể thi được thủ khoa, còn muốn nhìn chằm chằm sách ngữ văn làm gì?”

Giọng nói của Lý Kỳ Kỳ rất lớn, trong phòng học người rải rác, tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy được.

Lâm Kiều cuống quít duỗi tay che lên trên sách ngữ văn, “Tớ chưa muốn đi.”

“À.” Lý Kỳ Kỳ lên tiếng, đứng dậy liền nhảy ra ngoài.

Lâm Kiều theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau bên phải.

Hoắc Ngập cũng nhìn sang, hiển nhiên nghe được lời Lý Kỳ Kỳ vừa nói.

Lâm Kiều có chút hoảng hốt, lập tức thu hồi tầm mắt, đây là lần thứ hai khẩn trương mà không biết phải làm sao.

Khoảng cách lần đầu tiên, cũng chỉ là một ngày trước…

Lâm Kiều duỗi tay cầm sách ngữ văn, muốn cất vào cặp sách, khẩn trương đến hoảng loạn, phía sau có người đến gần, “Giữa trưa có đề nào muốn hỏi không?”

Lâm Kiều thoáng nhìn qua đồng phục của anh, tay run lên, sách ngữ văn còn chưa kịp cất vào cặp sách, bìa sách chói lọi lộ ra bên ngoài.

Hoắc Ngập cụp mắt thấy được sách ngữ văn cô nắm chặt trong tay.

Lâm Kiều không hiểu sao như có loại cảm giác tâm sự bị bại lộ, vội vàng cất sách vào cặp, theo bản năng trốn tránh tầm mắt của anh, “Tôi còn có bài thi chưa làm xong.”

Hoắc Ngập nở nụ cười, “Vậy cậu làm xong rồi tới hỏi tôi.”

Lâm Kiều vội vàng gật đầu, Hoắc Ngập xoay người rời đi.

Cô hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp hòa hoãn, Hoắc Ngập đã quay lại, cái này làm cô hoàn toàn không có phòng bị, sửng sốt ngớ người.

Hoắc Ngập cười, duỗi tay đưa tới một cây kẹo bông gòn, “Hôm trước thấy ở trong tiệm, rất giống chị.”

Kẹo bông gòn là hình một cô gái nhỏ, bện tóc ngoan ngoãn mềm mại, rất đáng yêu.

Lâm Kiều chớp mắt, hô hấp cũng cứng lại.