Suy nghĩ của Lâm Kiều hơi rối loạn, đến đọc đề cũng không thể tập trung được.

Hai mươi phút trôi qua, Hoắc Ngập thấy cô không làm xong cũng không tức giận, trước tiên nói cho cô hiểu vấn đề của đề bài hai trang phía trước, sau đó để cô mang về viết.

Anh nắm chắc thời gian thật sự chuẩn, nói xong đề bài thì tiết tự học buổi tối cũng không khác lắm mà kết thúc.

Lâm Kiều thu dọn đồ dùng, ra khỏi lớp cùng Cố Ngữ Chân.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, bên ngoài đã đen nhánh, chỉ còn mỗi bên trong khu dạy học còn sáng đèn.

Các bạn học lục tục đi về phía cầu thang, các cô đi chậm, các bạn học đi phía trước đã đổi sang nhóm khác, là lớp bên cạnh, đang thảo luận về việc của Hứa Niệm.

“Nghe nói Hứa Niệm muốn tạm nghỉ học một năm, không trở lại đi học.”

“Trong thời gian ngắn chắc chắn cũng sẽ không về, nói không chừng sẽ chuyển trường, các cậu nói xem Hứa Niệm đang nghĩ cái gì không biết, vì một nam sinh mà đến mức này sao?”

Phía trước có nữ sinh buộc đuôi ngựa có vẻ hiểu rõ, “Vậy cũng phải nhìn xem nam sinh kia là ai, cấp bậc nam thần thì là chuyện bình thường thôi.”

“Vậy là ai?”

“Vậy mà còn phải hỏi sao, Hứa Niệm không phải thường hay ngốc ở hội học sinh sao, mấy cậu nói xem trong hội học sinh ai xuất sắc nhất?”

“Hoắc Ngập.”

“Ồ! Cũng đúng, nên là thế, ngoại trừ cậu ấy, tớ cũng không nghĩ ra sẽ là ai khác, lớn lên đẹp, tính cách còn dịu dàng, quá hoàn mỹ.”

“Yêu cầu của Hoắc Ngập chắc là rất cao, nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy như vậy, vậy mà không một ai thành công, cũng không biết bạn gái của cậu ấy về sau sẽ như thế nào, nói không chừng cũng hoàn mỹ giống nhau nhỉ?”

Lâm Kiều đi qua ánh đèn chiếu ở cửa cầu thang, thấy Hoắc Ngập đi xa ở phía trước.

Anh cùng Lý Thiệp sóng vai mà đi, đi về hướng ký túc xá của nam sinh, bóng dáng bị đèn đường kéo dài, lại chậm rãi biến ngắn.

Chân trời điểm xuyết mấy ngôi sao thưa thớt, phía chân trời là tầng tầng màu xanh thẳm bị nhuộm đẫm, bóng dáng của anh dần dần biến mất trong bóng đêm.

Lâm Kiều cầm bài thi, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, mới thu tầm mắt về, cùng Cố Ngữ Chân đi về phòng ngủ.

Lâm Kiều nghiêm túc chữa xong bài thi, ngày hôm sau chuẩn bị đưa cho Hoắc Ngập xem, nhưng chỗ của anh lại trống không.

Đến giờ này rồi, người còn chưa tới.

Cô thấy có chút kỳ lạ, dù sao Lý Thiệp cũng đã tới rồi, từ trước đến nay đến sớm đều là anh, hẳn sẽ không có khả năng đến trễ.

Học hết tiết đầu, Hoắc Ngập vẫn chưa tới, Lâm Kiều mới ý thức được anh xin nghỉ.

Anh không ở trong trường học, vậy chính là đi ra ngoài.

Lâm Kiều nhìn bài thi không biết sao lại thế này, trong lòng vắng vẻ, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, nỗi lòng có chút hỗn loạn.

Hy vọng không phải như cô phỏng đoán, nếu là thật sự, thì tốc độ này cũng quá nhanh, làm người khác khó có thể tiếp thu.

Lớp học buổi chiều, Lưu Hữu Dung sắp xếp hạng mục công việc cho đại hội thể thao ngày mai, Hoắc Ngập không có ở đây, cô Lưu cần phải chú ý nhiều việc hơn chút, đặc biệt là Trần Tuyên Trùng khó quản này.

Vì thế, nửa tiết đầu lớp sẽ sắp xếp tập hợp ở chỗ nào, nửa tiết sau sẽ ân cần dạy bảo mấy học sinh có vấn đề.

Lâm Kiều lúc trước không có đi báo danh đại hội thể thao, học tập cô đã không theo kịp, cũng không có thời gian rảnh cho việc huấn luyện, cho nên đại hội thể thao, cô sẽ thuộc về nhóm đi mua nước.

Lâm Kiều đứng ở bậc thang bên sân vận động, nhìn vào trong sân, bọn họ đã xếp xong đội ngũ, tại vị trí tập hợp, trong sân cũng bắt đầu thi đấu, người xem trên đài náo nhiệt chú ý.

Lâm Kiều nhìn khắp nơi, không hề thấy Hoắc Ngập.

Cô tìm một vòng, thấy người ngồi ở trên đài xem cùng Lý Thiệp, bên kia không sắp xếp lớp, chung quanh vị trí đều trống không, chỉ một mình cậu ta ngồi ở chỗ kia, vô cùng bắt mắt.

Lâm Kiều ra khỏi khán phòng, theo bậc thang đi lên trên, đi đến trước mặt Lý Thiệp, “Hoắc Ngập hôm nay không tới sao?”

Hai chân Lý Thiệp vắt chéo, liên tục ngáp, vô cùng lười nhác, “Chắc là không tới rồi, đang ở bên cạnh thanh mai yêu dấu thì cũng phải tốn mất mấy ngày.”

Lâm Kiều nghe vậy sửng sốt.

Lý Thiệp thấy biểu tình này của cô, nhịn không được hỏi, “Cậu tìm cậu ta làm gì, một ngày không thấy đã nhớ đến hoảng? Cậu ta chính là đồ khốn nạn, cậu như cái kẹo sữa chắc không thể khống chế được, học tập thật tốt đi, đừng học những cái đó, không…”

Cậu ta mới lẩm bẩm vài câu, điện thoại đã vang lên, cậu nhận máy, “Sao hả?! Tôi ngồi ở vị trí cao nhất trên đài chủ tịch.”

Lỗ tai Lâm Kiều bị cậu ta rống ngốc, thật ra cũng không cần nghe điện thoại, đứng ở chỗ này gào vài tiếng, loa cũng không cần, người cậu ta tìm nhất định có thể nghe được.

Lâm Kiều ngoáy ngoáy lỗ tai, thở dài, quay đầu đi xuống dưới, mới đến vị trí của lớp, Cố Ngữ Chân đã chạy lại, “Lâm Kiều, có đi đến quầy bán quà vặt hay không, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt ăn.”

Lâm Kiều gật gật đầu, “Được.”

Tới lối vào quầy bán quà vặt, Lâm Kiều nhìn một vòng, đang chuẩn bị chọn mấy thứ, vừa nhấc đầu đã thấy Trần Tuyên Trùng cùng mấy nam sinh lớp bên cạnh đang đi vào.

Cô hơi cau mày, tiện tay cầm chai sữa chua rồi đi tính tiền.

Trần Tuyên Trùng thấy cô lại coi như không nhìn thấy, cũng không giống trước kia mà đi tìm ngược, hiển nhiên là Hoắc Ngập đã nói chuyện với cậu ta.

Không nghĩ rằng Trần Tuyên Trùng thật sự sẽ nghe lời Hoắc Ngập, một học sinh đến giáo viên nói cũng không nghe, lại nghe lời lớp trưởng dịu dàng hiền lành, cảm giác có chút kỳ lạ.

Nhưng nếu nghĩ lại, các bạn học trong lớp đều rất nghe lời Hoắc Ngập, vậy nên cũng không còn kỳ lạ gì nữa.

Lâm Kiều kéo Cố Ngữ Chân đi vào từ cửa sân vận động, trong sân đang thi chạy 800m, Vương Trạch Hào của lớp họ cũng đang ở bên trong, cả lớp đều đang kêu cố lên.

Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân không kịp quay lại vị trí cũ, đứng ở bên lan can, nhìn cuộc thi đấu khẩn trương phía dưới.

Một bên cũng đứng một nhóm nữ sinh, nhưng lại không xem thi đấu, mà là đang nhỏ giọng nghị luận, “Mấy cậu có thấy Hoắc Ngập lớp hai chưa, cậu ấy vừa rồi đưa theo một nữ sinh đến đây.”

“Thấy rồi, nữ sinh kia không phải học sinh trong trường chúng ta, tớ chưa từng gặp bao giờ.”

“Chắc ở trường khác tới chơi rồi, đồng phục trên người to rộng thế kia, giống như đang cùng với Hoắc Ngập…”

“Thôi dừng đi, cậu cứ nói như vậy, tớ lại bùng lên một loại cảm giác đau lòng, cậu ấy thật sự đang yêu đương sao?”

“Chắc chắn rồi, nếu không sao lại mang theo nữ sinh nhà người ta tới trường chúng ta xem đại hội thể thao chứ, đại hội thể thao cấp ba nào mà chả có, cứ một hai phải đưa tới đây xem, chắc chắn là tìm cơ hội yêu đương.”

Lâm Kiều hơi dừng một chút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy Hoắc Ngập.

Anh cùng Lý Thiệp ngồi song song trên bậc thang, bên lan can đứng dựa một nữ sinh, mặc bộ đồng phục to rộng, ba người vừa nói vừa cười.

Lâm Kiều uống sữa chua, nhìn bọn họ nhấp môi dưới.

Tô Nhạn nhìn dưới đài, xoay người đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoắc Ngập, chỉ hướng nam sinh đang chạy dẫn đầu trong sân, “Là người lớp hai các cậu à, chạy rất nhanh, sắp lấy được hạng nhất rồi đấy!”

Hoắc Ngập hơi giương mắt, nhìn về phía nam sinh đang chạy trên sân thể dục, “Người chạy đếm ngược kia mới là lớp tôi.”

Anh vừa dứt lời, Lý Thiệp ở bên cạnh như được tiêm máu gà, đột nhiên đứng lên, duỗi tay tạo thành cái loa, “Vương Trạch Hào, cậu mẹ nó chạy vọt lên cho tôi, chạy bộ còn chạy thứ hai từ dưới lên, cậu có thể đi chết được rồi!”

Cố Ngữ Chân bị hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, tầm mắt mới rơi xuống trên người Lý Thiệp, liền thấy bên cạnh Hoắc Ngập còn ngồi một nữ sinh.

Cô ấy nhìn về phía Lâm Kiều, quả nhiên ảm đạm thân thương mà nhìn.

Suốt một buổi sáng, Hoắc Ngập đều không về khu vực của lớp, các bạn học biết anh đưa một nữ sinh tới đại hội thể thao, đều sôi nổi suy đoán là bạn gái của anh, lực chú ý bị dẫn đi không ít.

Giữa trưa đi ăn cơm, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân chờ các bạn học trong khán phòng đi ra bớt, mới đứng dậy đi về phía cửa.

Hoắc Ngập cũng giống như bọn họ, đợi đám người rời đi bớt mới từ bên trên đi xuống dưới.

Cố Ngữ Chân càng nhìn càng tức giận, lớp trưởng mang theo nữ sinh tới đại hội thể thao, một buổi sáng đến một lời giải thích cũng không có, thậm chí còn không xuống dưới nói với Lâm Kiều một lời nào.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp đi!

Cố Ngữ Chân lấy hết can đảm, gọi một câu với người đang đi ở phía trước, “Lớp trưởng.”

Tô Nhạn còn đang nói chuyện, nghe vậy ngừng lại, ba người quay đầu nhìn lại.

Lâm Kiều vốn dĩ đang uống sữa chua, nghe thấy Cố Ngữ Chân gọi người lại cũng ngây ngẩn cả người.

Cố Ngữ Chân có chút khẩn trương, kéo Lâm Kiều đi lên, “Lớp trưởng, chúng tớ không biết nên đi đâu ăn cơm, có thể đi ăn cùng mấy cậu được không?”

Lý Thiệp tay đút túi quần, thấy Cố Ngữ Chân đột nhiên mở miệng cũng không kinh ngạc, ngược lại rất có hứng thú mà nhìn về phía Lâm Kiều, dường như cảm thấy là cô nhờ Cố Ngữ Chân gọi Hoắc Ngập lại.

Hoắc Ngập nhìn sang, cười nói với Cố Ngữ Chân: “Vậy thì cùng nhau đi.”

“Cảm ơn lớp trưởng!” Cố Ngữ Chân nghe được lời này, lập tức kéo Lâm Kiều đuổi kịp.

Vài người đi cùng một chỗ, đột nhiên yên tĩnh rất nhiều, không ai nói chuyện.

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập đang đi phía trước, đột nhiên có một loại cảm giác mới lạ, có thể là sau khi nghỉ một ngày nên không gặp, cũng có thể là có bạn của anh ở cạnh, bọn họ không hề có gì để nói.

Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy, cô cho rằng quen thuộc cũng không giống như là sự quen thuộc mà cô nghĩ, ít nhất cô cũng không thể giống như Tô Nhạn, có thể cùng anh chơi thân như vậy.

Tâm trạng của cô có chút rầu rĩ, cắn ống hút trong chai sữa chua, xẹt một tiếng, một hơi mà uống hết.

Âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng ở trong không khí yên tĩnh lúc này lại vô cùng rõ ràng, vài người đều quay lại nhìn về phía cô.

Hoắc Ngập cũng nhìn sang, Lâm Kiều mới ý thức được âm thanh của mình có chút vang.

Tô Nhạn đứng một bên nhìn, chủ động mở miệng chào hỏi, “Hi, xin chào, chúng ta lần trước từng gặp nhau rồi, cậu còn nhớ không?”

Lâm Kiều gật gật đầu, “Còn nhớ, xin chào.”

Tô Nhạn chào hỏi xog, lại quay đầu trò chuyện với nhóm Hoắc Ngập, cô ấy vẫn thấy chơi với nam sinh thoải mái hơn.

Cố Ngữ Chân nghe thấy mà sốt ruột, Lâm Kiều thế mà còn ôn tồn cùng cô nàng kia chào hỏi, chẳng lẽ không phải nên trực tiếp đi lên kéo cánh tay lớp trưởng, biểu thị công khai chủ quyền sao?

Cố Ngữ Chân nhìn Hoắc Ngập đang cười đùa cùng với Tô Nhạn, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều đang tìm thùng rác ném chai sữa chua, đột nhiên có một loại cảm giác Hoàng thượng không vội, mà thái giám đã muốn hộc máu.

Mấy người bọn họ cũng chưa đói lắm, nên tùy tiện tìm một quán ăn mà đến.

Lâm Kiều vừa đến đã biết quán này không hề rẻ, một bữa ăn xong cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, phí sinh hoạt của cô chắc chắn lại phải giảm đi.

Vốn dĩ muốn chạy, nhưng Cố Ngữ Chân sống chết túm cô không bỏ, mang một tư thế chắc chắn phải ăn.

Lâm Kiều cũng chỉ có thể ngồi xuống, lúc gọi món, nhìn mấy con số phía trên mà phát ngốc, không gọi nữa.

Tô Nhạn mắt nhìn thực đơn, có vẻ cũng không có hứng thú gọi món, “A Ngập, tôi với cậu gọi giống nhau đấy.”

“Được.” Hoắc Ngập nhìn sang, “Mấy cậu muốn ăn gì?”

Lâm Kiều từ thực đơn ngẩng đầu nhìn về phía anh, rất muốn nói một câu, ‘Tôi không ăn’.

Chỉ là cô nói không nên lời, tựa như không trả lời được bài toán học anh đưa ra, “… Các cậu chọn đi.”

Dù sao cũng đều là một đao, người khác xuống tay cũng thoải mái hơn.

Lý Thiệp thành thạo gọi một đống lớn, Hoắc Ngập đại khái gọi mấy món mà nữ sinh đều thích ăn, còn gọi thêm ba cốc sữa chua được làm thủ công.

Lâm Kiều thấy anh gọi sữa chua, so với một đống đồ ăn kia còn đắt gấp hai.

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn Hoắc Ngập, rất muốn hỏi, phía trước nhiều tên đồ uống nước trái cây dễ nghe như vậy, như thế nào lại cố tình nhìn đến một loạt sữa chua ở cuối cùng?

Chẳng lẽ là thấy nó có giá cao, cho nên cảm thấy uống ngon?

Tô Nhạn rất giỏi khuấy động không khí, trên cơ bản đều là cô ấy đang nói chuyện, trêu chọc Hoắc Ngập cười, Lý Thiệp cùng cô ấy cũng rất hợp nhau.

Trên đường, Tô Nhạn đi ra ngoài nhận điện thoại, trên bàn ăn mới yên tĩnh lại.

Lý Thiệp nhìn Tô Nhạn đi ra ngoài, chống tay dựa vào trên bàn đánh giá Hoắc Ngập, “Ngày hôm qua xin nghỉ cùng tiểu thanh mai kia đi chỗ nào chơi, hôm nay mới về.”

Cố Ngữ Chân ngây dại.

Lâm Kiều nghiêm túc ăn hạt trái cây trong cốc sữa chua, nghe vậy dừng lại, hơi nhìn sang.

Hoắc Ngập chỉ cười, không nói gì.

Lý Thiệp nhanh chóng đã đoán ra được, “Có phải bây giờ lại thích tiểu thanh mai kia hơn hay không? Chà, đáng thương cho chị gái giúp cậu giặt đồng phục kia, chỉ chớp mắt đã vứt sau đầu, tên tra nam này, tôi đã biết rõ cậu mà, lúc trước gọi chị còn thuận miệng vô cùng, đến tay rồi liền mất đi cảm giác mới mẻ.”

Khóe môi Hoắc Ngập cười như không cười, “Chưa tới tay.”

“Khụ khụ khụ!” Lâm Kiều uống đến sặc.