Editor: Nơ

Chu Tự Tề ôm chặt cô gái trong lòng hơn một chút, giọng nói trầm ấm: "Cô ấy là chị dâu của em, sao không lễ phép như vậy?"

"Chị dâu?" Chu Nghệ Tinh cẩn thận nuốt nước bọt, tầm mắt lướt qua kính chiếu hậu, "Không phải vừa rồi chị ta nói rằng hai người đã ly hôn sao?"

"..."

Vừa dứt lời, trong xe yên lặng một cách khó xử, chỉ nghe thấy tiếng ừ hử khó chịu của Từ Niệm Bắc.

Chu Nghệ Tinh nhỏ giọng: "Anh à, hai người thật sự ly hôn rồi hả? Ba mẹ biết chưa?"

Chu Tự Tề ngước đôi mắt đen láy của mình đối mắt với em gái: "Chỉ cần em không nói thì ba mẹ sẽ không biết, nhưng lỡ như một ngày nào đó họ biết, anh sẽ hỏi tội em!"

"Em..." Chu Nghệ Tinh bất mãn muốn phản bác, cô ấy biết hôn nhân thương nghiệp sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy, nhưng người gây rối rõ ràng là Từ Niệm Bắc, vậy tại sao lại hỏi tội cô ấy chứ!


Chu Nghệ Tinh uất ức khịt mũi, đôi mắt có chút thương tâm: "Anh, anh thật sự rất bất công, tại sao anh không trách Từ Niệm Bắc!"

Chu Tự Tề cúi đầu nhìn người con gái trong ngực, khẽ thở dài.

Trong xe trở nên im ắng, Chu Nghệ Tinh cảm thấy buồn bực trong lòng, không muốn tiếp tục hỏi thêm, sợ càng nói lại càng khó chịu hơn.

Từ sau khi anh trai kết hôn, vị trí của cô trong lòng anh rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, ở đâu cũng phải xếp sau Từ Niệm Bắc, ngay cả chiếc túi xách cô thích cũng bị Từ Niệm Bắc cướp mất.

"Nóng..."

Đôi mắt đen của Chu Tự Tề hiện lên vẻ lo lắng, anh cúi đầu nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô.

Khuôn mặt cô gái đỏ lên bất thường, còn đậm hơn cả khi say rượu.

Từ Niệm Bắc đột nhiên mở mắt, khác hẳn vẻ đơn thuần trong sáng trước đây, ánh mắt lúc này mơ màng đầy dụ dỗ.


"Chu Tự Tề, tôi... Tôi nóng quá, khát nước..." Cô khó chịu lắc đầu.

Dáng vẻ này thật khiến đàn ông muốn hung hăng ức hiếp cô, nhưng người con gái không hề hay biết: "Tôi chóng mặt, cả người không còn sức, lại rất nóng, tôi cũng không biết mình muốn gì nữa..."

Giọng nói của người con gái yếu ớt, còn pha lẫn một chút quyến rũ, nhưng âm lượng không hề thấp.

Chu Nghệ Tinh đang ngồi trên ghế lái, nghe thấy câu nói của Từ Niệm Bắc thì trái tim giật thót một cái, chiếc xe đã ra khỏi khu phố náo nhiệt, nếu bây giờ anh trai kêu cô xuống xe thì cô phải làm gì?

"Anh, chẳng lẽ chị ta uống phải thứ không nên uống?"

Sắc mặt Chu Tự Tề sa sầm lại, như có tảng đá đang đè nặng trong lòng, vô cùng khó chịu.

Anh vỗ nhẹ vào mặt người con gái, hỏi cô: "Tiểu Bắc, có phải em uống rượu của người khác không?"


"Ưʍ... Thoải mái quá..." Đôi mắt quyến rũ của Từ Niệm Bắc sáng lên, kéo tay Chu Tự Tề đặt lên mặt mình, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt lo lắng của người đàn ông, bĩu môi nói: "Hà Vực đưa cho tôi rượu, cãi nhau với Chu Nghệ Tinh khiến tôi khát khô cả cổ, nên tôi đã uống."

"Từ Niệm Bắc, chị đừng có quá đáng!" Lòng bàn tay của Chu Nghệ Tinh đổ đầy mồ hôi, người phụ nữ này quả nhiên rất xấu xa, vào lúc này còn không quên hạ thấp cô ấy.

Cả người Chu Nghệ Tinh run lên, quan sát tình hình giao thông trước mặt, sau đó định tấp vào lề để bọn họ giải quyết chuyện đại sự liên quan đến tính mạng.

Không ngờ, Chu Tự Tề lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ấy: "Mau lái xe đến bệnh viện!"

"Anh, thay vì thời gian đến bệnh viện thì chi bằng..."

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh trai mình trong kính chiếu hậu, Chu Nghệ Tinh lập tức ngậm miệng, chuyển hướng tăng tốc đến bệnh viện gần nhất.
Mặc dù cô ấy chán ghét Từ Niệm Bắc, nhưng người phụ nữ này không thể chết được!

Thời gian càng dài, động tĩnh của Từ Niệm Bắc càng lớn.

Khuôn mặt của Chu Nghệ Tinh đã đỏ như trái cà chua, nín thở chăm chú lái xe.

Ở ghế sau, vì để Từ Niệm Bắc im lặng hơn, Chu Tự Tề tháo mắt kính xuống, cúi người hôn lên môi cô.

Một lúc sau, Từ Niệm Bắc khó chịu đẩy anh ra, nhíu mày, trong mắt hiện lên lửa giận: "Đồ khốn khiếp, anh đừng chạm vào tôi!"

Chu Tự Tề: "..."

Cô gái trong lòng nghiến răng, nhất quyết xoay khuôn mặt đang khó chịu sang một bên: "Mùi nước hoa trên người anh là của ai?"