Sau khi đánh răng xong, Từ Niệm Bắc bị Chu Tự Tề kéo vào phòng khách. Trên bàn ăn có hai bát sủi cảo đang bốc khói, Từ niệm Bắc vốn dĩ không đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhoẻn miệng cười với người đàn ông: “Có vẻ rất ngon.”

Chu Tự Tề vuốt tóc cô, “Không có em thì sẽ không ngon.”

Từ Niệm Bắc: “…”

Không thể không nói, sủi cảo mà Chu Tự Tề nấu rất ngon, hoặc có lẽ là do Từ Niệm Bắc quá đói bụng, cô ăn nhiều hơn bình thường tận năm sáu bát, một ít nước canh trong bát cũng không còn.

Cô sờ bụng, không hề để ý hình tượng mà ợ lên: “No quá đi.”

Chu Tự Tề ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ này của cô, khóe miệng mang theo ý cười: “Ra ngoài đi dạo đi.”

Từ Niệm Bắc đáp: “Được thôi.”

Sau khi thu dọn bàn ăn, hai người tay trong tay đi xuống lầu, từ trong thang máy nhìn xuống là một thế giới trắng xóa.

Chu Tự Tề siết chặt tay cô hơn một chút: “Hình như chúng ta vẫn chưa tổ chức một lễ cưới đúng nghĩa, em cũng chưa mặc váy cưới vì anh.”

Từ Niệm Bắc ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao anh biết?”

Chu Tự Tề mím môi, chột dạ liếc nhìn góc trái bên dưới thang máy, nhỏ giọng nói: “Anh không có mất trí nhớ.”

“Không mất trí nhớ?!” Thanh âm của Từ Niệm Bắc tăng cao, tròn mắt nhìn anh.

Trong lòng Chu Tự Tề không khỏi hoảng hốt, lo lắng cô sẽ tức giận nên lập tức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cần cổ ấm áp ngọt ngào của cô: “Ừm, anh không mất trí nhớ, nhưng anh không nói dối em, chúng ta không ly hôn, trước đây anh cũng không có ký tên vào đơn ly hôn, em vẫn là bà Chu danh chính ngôn thuận!”

Từ Niệm Bắc chớp mắt, cảm thấy ấm áp khi được anh ôm vào lòng, thậm chí hơi thở của anh phả vào cổ cô cũng khiến cô cảm thấy an toàn.

“Tiểu Bắc, em đừng tức giận có được không?”

Khi thang máy xuống đến tầng một, cánh cửa mở ra.

Chu Tự Tề muốn dẫn cô đi ra ngoài, nhưng Từ Niệm Bắc lại ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Người đàn ông đột nhiên căng thẳng trong lòng, “Tiểu Bắc?”

Từ Niệm Bắc mỉm cười nhìn anh: “Em còn muốn tự thiết kế váy cưới, áo hở lưng hay hở ngực đều ổn phết.”

“Được, nếu em thích thì chúng ta có thể tổ chức luôn hai lễ cưới.” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.

Từ Niệm Bắc nắm lấy tay anh, trịnh trọng nói: “Được thôi, không được nuốt lời!”

Chu Tự Tề bật cười rồi ôm cô, cả hai giẫm lên tuyết trắng đi về phía trước.

Những bông tuyết bắt đầu chậm rãi rơi xuống, nhỏ như cát mịn.

Từ Niệm Bắc sờ lên đầu mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, một bông tuyết dừng trên chóp mũi của cô.

Cô nhẹ nhàng nói: “Chu Tự Tề, tuyết rơi rồi này.”

“Ừ, tuyết rơi rồi.”

***

Sau khi đi dạo một vòng, cả hai về nhà tắm nước nóng rồi quấn mình trong chăn.

Từ Niệm Bắc vẫn còn hồi hộp, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng Chu Tự Tề chỉ thành thật ôm cô, hôn lên mặt cô như thường mà thôi.

Trong lòng cô cũng không biết nên vui hay là thất vọng.

“Hiện tại Tề Bạch Nhu thế nào?”

“Ra nước ngoài, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.” Chu Tự Tề thuận miệng đáp, không muốn đề cập thêm.

Bị bạn thân phản bội, trong lòng ai cũng sẽ có một vết sẹo.

Người đàn ông ôm chặt lấy cô: “Ngủ đi, ngày mai anh phải đến công ty, em có muốn đi cùng anh không? Nếu có thời gian thì buổi trưa chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết về váy cưới hoặc là lễ đường.”

Từ Niệm Bắc gật đầu, sau đó dụi mặt vào lồng ngực anh.

***

Trong ba ngày liên tiếp, Chu Tự Tề không hề chạm vào Từ Niệm Bắc.

Từ Niệm Bắc trở nên sốt ruột.

Chẳng lẽ cô tệ đến vậy sao? Nên mới khiến Chu Tự Tề gặp phải áp lực tâm lý gì đó.

Tối đến, Từ Niệm Bắc ngồi trên bồn cầu gọi điện cho Đỗ Tinh Nguyệt.

Trong lúc đang thuật lại nỗi lo lắng của mình, thì Chu Tự Tề đột nhiên xông vào phòng tắm, điện thoại trên tay cô rơi thẳng xuống sàn.

Người đàn ông vừa đi vừa cởi quần áo: “Tiểu yêu tinh!”

Tiểu yêu tinh: “Aiya… hồi hộp quá… em đây rất mong chờ…”

|HOÀN CHÍNH VĂN|