“Tổng giám đốc Chu.” Thẩm Mộng đi đến chỗ mấy người bọn họ, khóe môi khẽ cong lên.

Chu Tự Tề gật đầu với cô ta, đạo diễn bên cạnh hết lời khen ngợi Thẩm Mộng, Chu Tự Tề cười nói: “Thẩm Mộng vẫn cần được các vị chiếu cố nhiều hơn.”

“Vâng vâng, chắc chắn rồi.”

Từ Niệm Bắc đứng bên cạnh nhìn thiết bị mà tổ đạo cụ sắp xếp trên sân khấu, đó là một chiếc micro thường thấy trong các chương trình giải trí, tổ đạo cụ đang điều chỉnh thử.

Tư Không đứng cách micrô không xa, chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm cho anh ta.

Lúc ánh mắt của Từ Niệm Bắc đảo qua, ánh mắt của Tư Không cũng đúng lúc nhìn sang, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.

Từ Niệm Bắc cũng mỉm cười rồi gật đầu đáp lại.

Chu Tự Tề đang nói chuyện với Thẩm Mộng, chợt cúi đầu nhìn Từ Niệm Bắc: “Tôi tới thăm tiến độ ghi hình rồi đi ngay, mọi người tiếp tục đi.”

Thẩm Mộng nói: “Chỉ còn phần cuối nữa là xong, tổng giám đốc Chu không đợi đi ăn tối cùng chúng tôi sao?”

Chu tự Tề: “Không được.”

Thẩm Mộng gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy tôi đi dặm lại lớp trang điểm trước đây.”

Chu Tự Tề trò chuyện với đạo diễn hai câu rồi nắm tay Từ Niệm Bắc rời khỏi.

Trở lại xe, Từ Niệm Bắc cài dây an toàn, chợt nghe được lời nói lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh: “Tránh xa Tư Không một chút, nếu không sẽ xảy ra nhiều chuyện ồn ào như trước.”

Từ Niệm Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về tây, lúc nãy đụng mặt Tư Không trong nhà vệ sinh, không ngờ anh ta lại chủ động bắt chuyện với cô.

Giọng nói không phát ra từ micrô càng trong trẻo hơn, anh ta hỏi cô trong hai ngày qua có ổn không, và đừng để ý đến mấy lời nói trên mạng.

Từ Niệm Bắc mở miệng đáp: “Vốn dĩ tôi không gần anh ấy, chẳng phải hôm nay gặp anh ấy cũng là do anh dẫn tôi đến đó sao?”

Chu Tự Tề nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó yên lặng khởi động xe.

Từ Niệm Bắc lén nhìn anh, gương mặt góc cạnh của người đàn ông căng ra, mắt nhìn thẳng về phía trước.”

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“…” Trả lời cô là một sự im lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng, xe dừng lại ở một nhà hàng hải sản cao cấp, đôi mắt của Từ Niệm Bắc sáng lên, đây là nhà hàng mà Tề Bạch Nhu đã hỏi cô lúc trước.

Chu Tự Tề cởi dây an toàn, bước ra khỏi ghế lái. Từ Niệm Bắc đã đi vòng qua đầu xe đứng ở bên cạnh anh, chủ động nắm lấy cánh tay anh, tươi cười nói: “Tôi nói anh nghe, tôm hùm Úc và cua biển ở bên trong quả thực rất ngon, là ăn ngon nhất ở Vân Thành này đấy.”

Đôi mắt của người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc, tầm mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.

Từ Niệm Bắc ngẩn người, nhìn thẳng vào anh: “Không phải anh nói chúng ta cần phải giả vờ hạnh phúc sao? Không nắm hả?”

Chu Tự Tề nhìn sang chỗ khác: “Tùy em.”

Từ Niệm Bắc suy nghĩ, vậy ôm cánh tay đi.

Vào nhà hàng hải sản, Chu Tự Tề tìm chỗ cho hai người bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Từ Niệm Bắc đã sớm chạy đến khu ăn uống lấy đồ ăn.

Cô bưng một đĩa hải sản trở lại, nhìn Chu Tự Tề sạch sẽ bóng loáng trước mặt, cô chớp mắt: “Anh không lấy đồ ăn sao?”

Người đàn ông dời mắt khỏi điện thoại, nhìn cô: “Tối nay có tiệc, ăn xong anh sẽ đưa em về căn hộ, anh còn phải về lại công ty.”

Từ Niệm Bắc đặt đĩa đồ ăn xuống, nhớ lại lịch trình đã thấy trên bàn, cô lắc đầu.

“Không được, anh muốn uống gì không, tôi đi lấy giúp anh, hay anh muốn ăn gì để tôi đi lấy?”

“Nước gì cũng được.”

Từ Niệm Bắc xoay người đi đến khu ăn uống một lần nữa.

Cô đi chưa được bao lâu, một đĩa thức ăn khác được đặt đối diện với Chu Tự Tề, Chu Tư Tề còn tưởng rằng Từ Niệm Bắc trở lại sớm như vậy, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài.

Ngoại hình cân đối, nhưng có hơi lớn tuổi, chắc khoảng tầm 30?

Chu Tự Tề nghĩ.

“Tiên sinh đi một mình sao, nếu anh không để ý thì tôi ngồi đây được chứ?”

“Để ý.”

Người phụ nữ lại không hề ngại, mỉm cười ngồi xuống đối diện anh: “Anh này, đây là buffet, nào có một người lại chiếm tới hai chỗ ngồi, tôi chỉ đi một mình, bây giờ chúng ta ngồi chung một bàn, như vậy sẽ bớt cô đơn biết bao?”

Chu Tự Tề nhíu mày, tầm mắt liếc sang bên cạnh, rõ ràng bên cạnh còn một bàn trống.

Ở khu đồ ăn, Từ Niệm Bắc đang cầm hai lon Coca đi lại đây.

Chu Tự Tề không lên tiếng, muốn xem xem cô nhóc này sẽ phản ứng như thế nào.

Từ Niệm Bắc nặng nề đặt Coca lên bàn, mạnh đến mức những giọt nước đọng lại trên lon đều rơi xuống.

“Coca đây!”

Sắc mặt của người phụ nữ lộ ra hai phần khó coi, nhìn Từ Niệm Bắc như nhìn một cô gái nhỏ yêu kiều nhưng hung dữ, lập tức đứng lên mỉm cười xin lỗi: “Hóa ra hai người đi cùng nhau, thật sự xin lỗi.”

Từ Niệm Bắc nhìn cô ta một cái, đồ ngực to ngu ngốc.

Người phụ nữ lấy điện thoại trong túi ra: “Đây là cháu gái của anh à? Em đã tốt nghiệp đại học chưa? Tôi là người của bộ phận tuyển dụng của công ty Vũ Thịnh, nếu em muốn tìm việc làm sau khi tốt nghiệp thì có thể đến công ty của chúng tôi.”

Chu Tự Tề nhìn mã QR trên điện thoại của người phụ nữ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Không cần.”

“Công ty của chúng tôi là một trong mười công ty hàng đầu ở Vân Thành, cũng không biết có bao nhiêu thực tập sinh muốn vào làm đâu, hơn nữa mức lương của các thực tập sinh cũng không thấp, tôi cũng có thể…”

“Vợ của tôi không cần tìm việc làm, tôi nuôi được, cô đi nhanh giùm cho, ảnh hưởng đến sự ngon miệng của tôi.”

Từ Niệm Bắc yêu kiều nhưng hung dữ nói: “Thím này, xinh đẹp như chúng tôi căn bản không cần tìm việc làm cũng sẽ có đàn ông già cam tâm tình nguyên nuôi thôi.”

Người phụ nữ váy dài rốt cuộc cũng không kìm được sắc mặt, đĩa đồ ăn chưa kịp mang đi đã hậm hực bỏ đi.

Từ Niệm Bắc ngồi vào chỗ, nhìn những thứ mà người phụ nữ để lại với vẻ mặt ghét bỏ, đều là những món cô không thích ăn.

“Anh muốn ăn đĩa này không, nếu không thì để nhân viên mang xuống.”

Người đàn ông lườm cô: “Không ăn.”

Từ Niệm Bắc gọi nhân viên phục vụ và nói lý do tại sao không ăn nó, cô mở lon cola rồi hớp một hơi, chớp chớp mắt nhìn Chu Tự Tề phía đối diện: “Mấy món tôi chọn anh cũng không thích ăn sao? Vậy anh muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi nhé?”

“Từ Niệm Bắc, em thật sự chê anh già sao?”

Từ Niệm Bắc đột nhiên cảm thấy xoắn xuýt, dường như đây là lần đầu tiên Chu Tự Tề gọi cả họ lẫn tên của cô.

Cô đã quen với việc được anh gọi là Tiểu Bắc.

Nhất thời biến thành Từ Niệm Bắc, cô cảm thấy có chút nguy hiểm.

“32 tuổi là độ tuổi tráng niên, không già không già.” Nhưng trước một đứa con gái 22 tuổi như cô đây thì quả thật đã già rồi.

Vế đằng sau Từ Niệm Bắc không dám nói.

Chu Tự Tề nhìn cô, rồi gắp một miếng thịt cua trong đĩa: “Nếu đã biết anh cam tâm tình nguyện nuôi em, vậy tại sao còn ầm ĩ đòi ly hôn?”

Từ Niệm Bắc: “…”

Từ Niệm Bắc lấy đồ ăn rất nhiều, nhưng mỗi thứ chỉ ăn một ít, hơn phân nửa là không ăn hết.

Chu Tự Tề gắp thức ăn còn dư của cô, chậm rãi ăn hết, cuối cùng cũng ăn no đến tám phần, e là đến lúc tiệc tối sẽ không thể ăn được nữa.

Sau khi thanh toán xong, Chu Tự Tề đưa Từ Niệm Bắc trở lại căn hộ.

***

Hôm nay, hình ảnh hai người đến đài truyền hình thăm Thẩm Mộng đã được đăng tải trên Weibo, trên cổ Từ Niệm Bắc có dấu hôn, xu hướng giải trí luôn bị Thịnh Hoa Entertainment dẫn đầu, nhưng cơn bão dư luận về Từ Niệm Bắc vẫn luôn rất xấu, và luôn nằm trên hot search.

Từ Niệm Bắc tắm rửa xong thì nằm lên giường lớn của Chu Tự Tề.

Tuy rằng có thể ngủ trên sô pha, nhưng nào có thoải mái như trên giường?

Sau khi trả lời những câu hỏi han của gia đình và bạn bè, Từ Niệm Bắc đi dạo một vòng giới nước hoa.

Đã gần mười hai giờ, Từ Niệm Bắc ngáp một cái, Chu Tự Tề vẫn chưa về nhà.

Trước đây, nếu Từ Chính Vân vì say rượu trong tiệc tối mà về muộn, ông ấy sẽ qua đêm ở khách sạn, Từ Niệm Bắc suy nghĩ liệu có nên gọi điện cho Chu Tự Tề hỏi rằng tối nay anh có về nhà hay không.

Nếu không trở về thì cô sẽ ngủ trên giường.

Trong lúc đang do dự, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Từ Niệm Bắc ngồi dậy khỏi giường, xỏ dép lê đi ra mở cửa.

Biết Chu Tự Tề trở về, cô lại giống như có chút vui vẻ.

“Tới ngay đây!”

Khi mở cửa ra, cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Thư ký Trương đang đỡ Chu Tự Tề say khướt bên cạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển: “Phu nhân, tối nay tổng giám đốc uống khá nhiều.”

“À ừ, sao uống nhiều thế?” Từ Niệm Bắc đưa tay đón người theo bản năng, lông mày khẽ nhíu, mùi rượu không hề dễ ngửi.

Thư ký Trương nói: “Phu nhân, vậy tôi về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”

Từ Niệm Bắc khó khăn lắm mới đỡ được người đàn ông say khướt đến ghế sô pha, Chu Tự Tề nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, hàng lông mày hơi nhíu lại, trông rất khó chịu.

“Chu Tự Tề, tỉnh dậy đi.”

Từ Niệm Bắc vỗ vỗ mặt anh, thật nóng.

Chu Tự Tề khó chịu mở hé mắt ra, sau đó mệt mỏi nhắm lại.

Từ Niệm Bắc nhẹ nhàng cởi áo khoác và giày da cho anh, còn cẩn thận cởi hai cúc áo phía trên để anh dễ thở hơn.

Chu Tự Tề lại bị vỗ mặt hai lần, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Từ Niệm Bắc: “Chu Tự Tề.”

“Hửm?” Dù say quắc cần câu nhưng anh vẫn trả lời cô.

“Chu Tự Tề, anh muốn uống nước không?”

“Ừm.” Uống nước cũng tốt, cổ họng anh hơi khó chịu.

Một lúc sau, anh cảm thấy bên miệng có một cốc nước, uống hai hớp theo bản năng rồi được Từ Niệm Bắc lấy khăn giấy lau khóe miệng.

Từ Niệm Bắc cầm chăn đắp lên người anh, chỉ chừa mỗi cái đầu: “Chu Tự Tề, đêm nay anh ngủ ngoài sô pha đi nha, tôi vào phòng ngủ trước đây, ngủ ngon ~”

Người con gái lại vỗ mặt anh một lần nữa, thanh âm dịu dàng ngoan ngoãn, còn lộ ra một chút vui sướng.

Ngay sau đó, đèn trong phòng khách tối sầm lại, kèm theo là tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Đầu óc Chu Tự Tề vô cùng choáng váng, anh đưa tay nhéo nhéo ấn đường, nhìn trần nhà tối om, thở dài một cách bất lực.

Xưa nay anh không uống say đến mức như vậy, chỉ là anh muốn nhìn thử một chút, xem rốt cuộc trong lòng cô gái nhỏ này có anh hay không.

Cuối cùng, cô vẫn không hiểu chuyện tình cảm, vẫn không yêu anh.

Thậm chí, anh còn nghĩ đến việc thừa dịp có rượu trong người làm chuyện đó với cô.

Không ngờ, Từ Niệm Bắc lại nhẫn tâm đến mức không thèm đưa anh vào phòng ngủ.

Chu Tự Tề xoa hai bên thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Đối với anh ghế sô pha này quá nhỏ, không thể ngủ thoải mái, nhưng lúc này anh cũng không còn sức để di chuyển bản thân.

Nằm nghỉ được nửa tiếng, anh mới chật vật chống tay ngồi dậy, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Tay chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo, ngây người một lúc, anh chợt thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cũng may, Từ Niệm Bắc vẫn chưa “tuyệt tình” đến mức khóa trái cửa phòng ngủ.

Qua ánh trăng, có thể thấy người trên giường đang yên lặng ngủ say, Chu Tự Tề không bật đèn, lấy một bộ đồ ngủ trong tủ, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Cả người đều toàn mùi rượu, rất không thoải mái.

Từ Niệm Bắc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy có người đi vào phòng ngủ, cô trở mình thì nghe thấy tiếng nước tí tách.

“Uỵnh ——”

Một tiếng động lớn truyền ra ngoài, cuối cùng Từ Niệm Bắc cũng giật mình thức dậy, cô ôm gối ngồi dậy, phát hiện trong phòng tắm sáng đèn, còn có tiếng nước ào ào của vòi hoa sen.