“Thật kỳ lạ, cuối cùng người rơi nước mắt vì tôi lại là tình địch của tôi… Thật ra, cô biết tôi thích anh ấy nhỉ.”
Là tiếng của Du Tử lộ.
Kiều Giản ngoảnh đầu lại nhìn, dường như anh ấy và mấy vệ sĩ đã bị thương, Du Tử Lộ loạng choạng đứng dậy, liều mạng ra hiệu với cô mau chạy đi.

Mí mắt Kiều Giản hơi lạnh, giật lên một cái, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, lạnh giá bất thường.
Cô không nói không rằng lập tức bế Vật Nhỏ chạy vào bãi đỗ xe, trái tim đập thình thịch hoảng sợ.

Phải biết rằng vệ sĩ theo họ ra ngoài mỗi ngày đều xuất thân từ lính đánh thuê, thân thủ cực tốt, là thứ gì đã khiến họ bị thương?
Không cho phép nghĩ nhiều, cô đã nhanh chóng xuống hầm đỗ xe, vừa định chạy về phía chiếc xe thì bỗng nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt, tốc độ cực nhanh, Kiều Giản không nhìn rõ mặt mũi của đối phương.

Vật Nhỏ trong lòng kêu lên một tiếng, bên này Kiều Giản đã lặng lẽ rút con dao găm đi phượt thường mang theo người ra.
“Kiều Giản, chị sợ không?” Vật Nhỏ hỏi cô.
“Vậy em sợ không?” Kiều Giản cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Kiều Giản không sợ thì em không sợ.”
Một tay Kiều Giản ôm chặt cậu, “Chị không sợ.”
Tầng hầm đỗ xe này không có người, phần lớn vị trí đỗ xe cũng đều để không, diện tích không nhỏ nhưng lại trống trải.

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng trưng chiếu lên lớp cao su dưới đất phát ra ánh sáng lạnh.

Bất thình lình Vật Nhỏ thét lên một tiếng, khóe mắt Kiều Giản liếc thấy một cánh tay trắng bệch đang túm cánh tay Vật Nhỏ, cô không kịp ngoảnh đầu lại nhìn, cánh tay cầm dao vung lên, lưỡi dao sắc nhọn cứa lên mu bàn tay của người đó.
Không kịp nhìn xem có chảy máu không, bởi khi cô ngoảnh đầu thì sau lưng đã chẳng có gì nữa.
Thoắt ẩn thoắt hiện.
“Em có biết vừa nãy ai bắt em không?” Kiều Giản không dám coi thường, nhỏ giọng hỏi.
Vật Nhỏ lắc đầu, “Em chỉ nhìn thấy một bóng đen.”
Kiều Giản hét về phía không khí, “Có bản lĩnh thì ra đây cho tôi, chơi trò đánh lén thế có gì vui sao?”
Không gian rộng thênh thang vọng lại giọng nói của cô, rất nhanh lại vang lên một giọng đàn ông khác, anh ta đang cười, “Không ngờ thân thủ của một người bình thường cũng tốt như vậy.”
Ngay sau đó Kiều Giản cảm thấy có gió lướt qua bên tai, cơn gió cuốn theo mùi tanh của mưa, lạnh giá, một giây sau một chiếc lá chắn chống bạo động bay vù vù qua bên này, chưa đợi Kiều Giản kinh ngạc thốt lên, chiếc lá chắn đã chặn cơn gió mạnh lại.

Sau đó nhìn thấy bóng dáng của Tần Khải nhanh chóng đi qua bên này, anh túm lấy cổ tay Kiều Giản, “Đi!”
Cách vị trí đỗ xe một đoạn đường.
Bãi đỗ xe rộng thênh thang lại có gió ngày càng lớn, giống hệt vừa nãy ở bên ngoài, tựa như sắp có một trận mưa bão đổ ập xuống bãi đỗ xe này.

Kiều Giản nâng cao tinh thần cảnh giác gấp nhiều lần, người có bản lĩnh như vậy chắc chắn là người dị năng, đã thế còn nhắm vào Vật Nhỏ, đầu tiên cô nghĩ đến ty Bổ Tinh, nhưng suy nghĩ lại nói không chừng cũng là người của giới Bồng Lai.
Cô cho rằng người có thể đến cướp Vật Nhỏ là Tiêu Diễm, dù sao Tiêu Diễm đã đánh mất mảnh đất của thôn Vĩnh Lăng, thẹn quá hóa giận cũng rất bình thường, bây giờ xem ra đã thu hút cả người dị năng khác, hơn nữa theo như ý Vật Nhỏ vừa nói, người này rất lợi hại.
Gió ngày càng lớn, thân xe nhỏ bé trên vị trí đỗ đã bắt đầu lắc lư, sức gió mạnh tới mức khiến họ khó có thể di chuyển dù chỉ một chút.
Không xa có một chiếc xe tải lớn đang dừng, hàng mới xếp một nửa vứt ở đó, có lẽ nhân viên đã làm biếng.

Tần Khải kéo hai người đi về phía xe tải, vừa định cho hai người vào thùng xe thì cảm thấy có một cơn gió mạnh ập tới chặn đường đi của họ.


Tần Khải chỉ thấy đỉnh đầu có bóng đen, sau đó nghe thấy Vật Nhỏ chỉ lên nóc xe tải, “Trên đó có người!”
Trên nóc xe quả thực có một người đang đứng, áo khoác đen cộng thêm áo đen quần đen, đầu đội một chiếc mũ phớt màu đen, tay chống một chiếc ô cũng màu đen; mặt người đó trắng bệch, Kiều Giản nhìn thấy cách ăn mặc này liền nghĩ đến sứ giả địa ngục.
“Anh Tần, đi vội vậy.”
Tần Khải khẽ híp mắt, Tư Hạnh.
Anh ta thuộc giới Bồng Lai, được mọi người gọi là “người mưa”, người có thể dùng mưa axit đánh Du Tử Lộ và các vệ sĩ bị thương nặng, anh sớm nên nghĩ đến Tư Hạnh.
Tư Hạnh xòe chiếc ô trong tay ra rồi nhảy từ nóc xe xuống đứng đối diện với Tần Khải, anh ta cười mờ ám, “Ai cũng nói Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh là khắc tinh của người dị năng, vậy anh Tần có biết Tư Hạnh tôi là khắc tinh của anh không?”
Đương nhiên Tần Khải biết điều này.
Anh có thể tùy ý điều khiển vật sống, chỉ cần đối phương dính máu của anh đều bị anh thao túng trong lòng bàn tay, đặc biệt là người dị năng, kẻ có năng lực càng mạnh một khi bị anh điều khiển thì sẽ bị kiềm hãm càng nhiều, vậy nên người dị năng nhìn thấy anh thà rằng đi đường vòng.

Nhưng Tư Hạnh của giới Bồng Lai lại khác, anh ta có thể lợi dụng nước mưa làm cơ thể ẩm ướt, khiến máu của Tần Khải không thể dọng trên người anh ta, Tần Khải không thể điều khiển anh ta, vì thế quả thực người mưa Tư Hạnh là khắc tinh của Tần Khải.
“Đã nghe qua bản lĩnh của anh đây mà vẫn chưa có cơ hội giao đấu, hôm nay lại may mắn được đọ sức rồi.” Mặc dù Tần Khải nói như vậy nhưng trong lòng cũng không quá chắc chắn, với người không thể điều khiển, điều anh có thể làm chỉ là lấy cứng chọi cứng.
Tư Hạnh cười, “Thực ra tôi cũng không muốn giao đấu với anh Tần lắm, dù sao đấu với anh cũng là chuyện hao tốn thời gian và sức lực, không bằng chúng ta thương lượng một chuyện.” Ánh mắt anh ta nhìn Vật Nhỏ ở sau Kiều Giản, “Tôi thấy đứa bé này lanh lợi đáng yêu nên rất thích, biết anh Tần còn độc thân, cô gái này trẻ như thế cũng không giống mẹ đứa trẻ, nếu đã như thế không bằng giao đứa trẻ cho tôi nuôi dưỡng đi.”
Tần Khải hơi nghiêng đầu, “Em mau chóng đưa Vật Nhỏ về xe.”
Kiều Giản không dám trễ nải, mặc dù lo lắng cho Tần Khải nhưng vẫn phải quan tâm đến an toàn của Vật Nhỏ, cô ôm cậu bé chạy về phía xe mình.
Tư Hạnh thấy vậy lắc đầu, “Anh Tần, xem ra hôm nay anh ép tôi phải ra tay rồi.” Nói xong nhấc ô lên, mặt đất bắt đầu có sương mù bốc lên, màn sương ngày càng dày đặc che đi tầm mắt, dưới đất cũng rất ẩm ướt trơn trượt.
Rất nhanh Tần Khải không nhìn thấy tình hình của Kiều Giản và Vật Nhỏ nữa, trước mắt chỉ là một khoảng không trắng xóa, chỉ có thể ra tay dựa vào cảm giác.

Nhưng có sương mù che lấp, tựa như tầng tầng lớp lớp mây dày, căn bản anh không nhìn thấy bóng người của Tư Hạnh, trong lúc cảnh giác bỗng nhiên ngực bị tấn công một cú rất mạnh, tia nước bắn tung tóe ra bốn phía, anh bị sức mạnh này đánh bay lên không trung.
Chiêu này rất độc và chuẩn, trong tình huống không phòng bị Tần Khải đã bị ăn một cú như trời giáng, ngực đau tưởng chừng vỡ nát.

Anh nhịn cơn đau đứng dậy, dường như nghe thấy tiếng Kiều Giản, cô đang kêu tên Vật Nhỏ.
“Tần Khải, không thấy Vật Nhỏ đâu nữa! Anh ở đâu?” Giọng nói của Kiều Giản như gần như xa.
Trái tim Tần Khải run lên.
Trong màn sương trắng xóa vang lên tiếng cười của Tư Hạnh, “Tôi đưa đứa trẻ này đi rồi, anh Tần, anh phải cảm ơn tôi đã không giết anh.”
Tần Khải thử đi tìm theo phương hướng của Tư Hạnh, đáng tiếc lực bất tòng tâm, đầu mày anh nhíu lại thầm phát lực.

Bên kia Tư Lạnh vừa nói xong liền cảm thấy có người đấm một cái vào mặt anh ta, lực mạnh đến mức khiến anh ta bay ra ngoài.

Anh ta nằm bò dưới đất lập tức thu lại màn sương, nhìn kỹ lại thì thấy trên chân Vật Nhỏ đã bị buộc một sợi dây cáp điện, một đầu khác được Tần Khải nắm chặt, dây cáp điện đó ở trên chiếc xe tải vừa nãy.
Sương mù tan đi Tần Khải đã nhìn thấy rõ tình huống trước mắt, một cú đánh nhanh và mạnh đã cướp được Vật Nhỏ về tay, Kiều Giản đi qua với tốc độ cực nhanh, anh liền đẩy cậu bé về phía Kiều Giản, cô giơ tay vững vàng đỡ được, thoạt nhìn Vật Nhỏ đã bị dọa sợ, sắc mặt xanh mét.

Cô kéo Vật Nhỏ tức tốc tránh né, giờ phút này cô trông kỹ Vật Nhỏ chính là chia sẻ gánh nặng với Tần Khải.
Trong không trung Tư Hạnh bắt hụt, anh ta muốn đánh trả nhưng tốc độ lại không bắt kịp Tần Khải, Tần Khải lanh lẹ áp sát, nhân cơ hội ấn lên người Tư Hạnh, nhưng ngón tay lại chạm vào một thứ ẩm ướt, anh mạnh mẽ ra tay, Tư Hạnh lại một lần nữa bị đánh bò rạp xuống đất.
Quả thật không thể điều khiển anh ta.
Đầu mày Tần Khải nhíu chặt, đối phó với người dị năng loại này nếu như muốn dựa vào thể lực đánh bại anh ta không phải là chuyện dễ dàng.
Đang suy nghĩ thì Tư Hạnh từ từ đứng dậy, giơ tay lau khóe miệng, thấy đã chảy máu liền nhổ một ngụm sang bên cạnh, anh ta nhìn chằm chằm Tần Khải và cười lạnh, “Xem ra anh không trân trọng cơ hội được sống rồi.” Nói xong anh ta chống cái ô đang cầm xuống đất, rút một con dao ngọn trong cán ô ra, trên bề mặt con dao nhọn đều là giọt nước.
Anh ta vung tay lên, giọt nước chảy ra từ mũi dao chớp mắt đã thành tia nước, nó rạch nát không khí tựa như thanh gươm ánh sáng, lao vun vún về phía Tần Khải.


Anh nhanh chóng tránh đi, Tư Hạnh lại khua liên tiếp ba dao, ba tia nước bắt chéo trong không trung nhắm vào Tần Khải.

Ánh mắt anh nghiêm lại, mượn tia nước quét qua cứa đứt lòng bàn tay trái rồi chống mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng túm lên, chỉ thấy một binh lính hình thành từ đất đá đội đất đứng dậy, nhảy mắt đã chặn được tia nước bắn tới.
Tư Hạnh, “Ồ, thuật điều khiển của anh Tần thăng cấp rồi.”
Vừa dứt lời binh lính đó giậm chân huỳnh huỵch xông lên, Tư Hạnh cầm dao chống lại, nhưng cơ thể binh lính làm từ đất đá, mọi động tác đều chịu sự điều khiển của Tần Khải, nó liên tiếp ra đòn, Tư Hạnh bị đánh không ngừng lùi về phía sau.
Tần Khải đâm rách tay phải, lại túm ra một binh lính nữa, binh lính gào rú phối hợp với binh lính phía trước cùng đánh Tư Hạnh, anh ta cố gắng đánh trả, nhưng rõ ràng đã ở thế yếu.

Tư Hạnh lại vung dao nhưng bị binh lính bên tay phải ngăn chặn tấn công, nó nhanh chóng quấn hai chân Tư Hạnh, một binh lính khác từ phía sau khóa hai tay anh ta, nhất thời Tư Hạnh giống như bị chôn vùi trong đất, không thể nhúc nhích.
Tần Khải nhân cơ hội tiến lên, tung người nhảy lên nhặt con dao của Tư Hạnh rồi nhanh chóng đâm về phía anh ta.
Tư Hạnh hít sâu một hơi, lập tức nước mưa và nước trên mặt đất toàn bộ đều chảy ngược vào cơ thể anh ta, khiến anh ta trở nên phù thũng kinh người, sau đó nghe thấy một tiếng “bụp”, Tư Hạnh giống một quả bom nổ trong nước, tia nước bắn tung tóe, lực xung kích mạnh mẽ làm hai binh lính nổ tan tành, Tần Khải bị sức mạnh này ép bắn ra ngoài.
Khi anh đứng dậy một lần nữa, Tư Hạnh đã thẹn quá hóa giận, anh ta dang hai tay ra, một cột nước hình chữ nhật hình thành giữa không trung, nhốt Tần Khải vào trong đó, cột nước giống một cỗ quan tài, bên trong toàn bộ đều là nước, không hề có không khí, Tần Khải nổi trong nước, anh định thử trốn thoát nhưng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể nín thở.
Tư Hạnh cười lạnh, “Anh cho rằng nó chỉ khiến anh nghẹt thở chết dễ dàng như vậy sao?” Dứt lời anh ta lại tăng thêm lực, nước trong cây cột hút trở lại tay trái của anh ta rồi phun ra từ tay phải, dòng nước đó bắt đầu khấy đảo điên cuồng.
Bên kia Kiều Giản đã đưa Vật Nhỏ về xe, ngoảnh đầu nhìn thấy cảnh này thì dặn đi dặn lại Vật Nhỏ tuyệt đối đừng xuống xe, sau đó cô khóa cửa xe đi cứu Tần Khải.

Cô siết chặt con dao trong tay, khi đi ngang qua chiếc xe tải kia thì nhanh chóng rút một ống thép to bằng cổ tay.

Kiều Giản chỉ có thể dùng được những công cụ này, cô cũng chỉ có năng lực của người bình thường, nhưng đối diện với người dị năng làm hại Tần Khải, cô không sợ.
Tần Khải bị vây hãm trong nước, khi nước khuấy động mạnh mẽ anh cảm thấy mỗi đoạn xương của mình đều sắp đứt rời, anh thử ngoảnh đầu nhìn Kiều Giản, trong lúc hoảng hốt thì thấy bóng người của cô linh hoạt chạy tới với tốc độ cực nhanh, anh há miệng, anh muốn nói với cô mau trốn đi, muốn nói với cô đừng tỏ ra mạnh mẽ, muốn nói với cô bây giờ có bao nhiêu nguy hiểm… anh muốn nói với cô anh thích cô nhường nào.

Những lời này đều không thốt ra được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể hít thở, anh cố gắng nhẫn nhịn không nhắm mắt, nhưng ý thức đã bắt đầu tan rã, rời rạc.
Trong mơ hồ anh nghe thấy Kiều Giản thét lên một tiếng, ống sắt đang cầm lao vun vun về phía Tư Hạnh, con dao lóe lên mạnh mẽ chặt ngang cột nước.

Tư Hạnh không ngờ cô có năng lực đánh trả, anh ta nôn nóng né tránh ống sắt, song vẫn bị thương ngoài da.

Lại nom thấy con dao đó rạch qua cột nước tạo thành một vết nứt, nước dao động bắt đầu bắn ra xung quanh.
Anh ta gầm lên một tiếng, hai tay lại một lần nữa phát lực, bắn mạnh một cái, nháy mắt cột nước đã nổ tung.

Tần Khải bị bắn lên cao, ngay sau đó ngã xuống đất, cơ thể cong queo không còn giống hình dáng của một người sống nữa.
“Tần Khải!” Kiều Giản thấy vậy toàn thân đều ngây ngẩn, bỗng chốc quỳ thụp xuống đất.
Cô nhìn thấy Tần Khải nằm dưới nền nhà, không có một chút tiếng động, gương mặt đó trắng bệch, khung xương trên người như rối gỗ vỡ vụn.

Cô chưa từng thấy Tần Khải như vậy, Tần Khải mà cô quen phong độ ngời ngời, dáng dấp mê người, thân thể và khí phách của anh, khung xương của anh, máu thịt của anh đều toát ra sự mạnh mẽ và không ai địch nổi, bây giờ, sao anh lại không đứng dậy được?
Ngón tay cô run kịch liệt, cũng không cầm được dao nữa, cô chậm chạp bò về phía Tần Khải, mỗi một bước chân đều là giày vò, đau đớn.

Cô chưa từng tuyệt vọng như vậy, cho dù cách một khoảng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc của Tần Khải.
“Người đàn ông mình yêu chết trước mắt rất đau khổ đúng chứ, đừng sợ, hai người được đoàn tụ ngay thôi.”

Tư Hạnh giơ tay hướng về phía Kiều Giản, cô chẳng chút ảnh hưởng vì hành động đó, cô đã bò đến bên cạnh Tần Khải, bàn tay run rẩy khẽ vuốt ve gương mặt anh.
Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua tay Tư Hạnh.
Tư Hạnh đột ngột sững sờ, ngoảnh đầu qua thì thấy một chiếc xe mô tô lao vun vút qua đây, nhìn kỹ lại, là Kỷ Sở.

Tốc độ xe cực nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của Tư Hạnh, chưa kịp phản ứng Kỷ Sở đã đến trước mặt anh ta, giây phút nhảy xuống khỏi chiếc xe mô tô còn lanh lẹ vòng chân đá một cú, Tư Hạnh bị đá bay đi.
Kỷ Sở nhìn Tần Khải đang nằm dưới đất, trái tim thắt lại, nghiến chặt răng.
“Hóa ra là Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, hân hạnh.” Cùng với giọng nói của Tư Hạnh, làn sương màu trắng đó lại một lần nữa nổi lên, tiếp theo là rất nhiều tia nước bắn qua.
Khi Kỷ Sở hoàn hồn thì tia nước đã làm bị thương cánh tay cô ấy.

Kỷ Sở nhìn chằm chằm phía trước, phẫn nộ, “Trò mèo!” Sau đó lấy lựu đạn ở eo ra, đồng loạt ném tổng cộng bốn quả, lực xung kích của vụ nổ khiến toàn bộ sương mù tan hết.
Tư Hạnh xuất hiện trong màn sương mù, Kỷ Sở thấy vậy liền rút súng cắm ở hai bên chân và bóp cò, đạn điên cuồng bắn quét.

Tư Hạnh không có thời gian trốn tránh, anh ta giơ hai tay lên, một bức tưởng nước dày cộp được tạo ra, đạn bắn vào tường nước tốc độ sẽ chậm lại, khi xuyên qua đó thì không còn lực sát thương nữa.
Đôi mắt Kỷ Sở gần như bị thù hận hun đúc đến mức đỏ rực, cô ấy nhanh chóng lái xe mô tô xông về phía bức tường nước, giây phút sắp đâm vào, cô ấy tung người nhảy lên, vượt qua tường nước.
Một là chiếc mô tô đang lao tới, một là Kỷ Sở ở phía trên, nhất thời Tư Hạnh không thể quan tâm được cả hai đầu, anh ta bị Kỷ Sở đạp mạnh một cái, cơ thể loạng choạng, cô ấy không cho anh ta cơ hội thở dốc, liên tiếp tấn công cự ly gần, Tư Hạnh đánh trả nhưng không phải đối thủ của Kỷ Sở.

Cuối cùng Kỷ Sở vung một nắm đấm, Tư Hạnh bay xa mười mấy mét.
Tư Hạnh từ từ đứng dậy, toàn thân anh ta chìm trong cơn tức giận ngút trời, ánh mắt đột ngột trợn lên, phút chốc có một dòng nước bắn tới.
Kỷ Sở không tránh được nên cứ vậy bị xối ướt, lập tức da dẻ có cảm giác bỏng rát.

Cô ấy thét lên, “Là mưa axit, mau đưa Tần Khải về xe!”
Tư Hạnh định nhân cơ hội tấn công, Kiều Giản chợt đứng dậy, cô giẫm chân vào một đầu của con dao găm đi phượt rồi hất lên, con dao bay lên không trung được cô đỡ gọn, sau đó cô ném dao về phía Tư Hạnh, anh ta không kịp né tránh liên tục lùi về sau.
Kiều Giản lập tức đỡ Tần Khải dậy, vất vả kéo anh đến bên chiếc xe, nhanh chóng mở cửa xe ra.

Vật Nhỏ ngồi ở ghế lái phụ, gương mặt sợ hãi nhìn Tần Khải, “Chú Tần Khải, chú ấy… chết rồi sao?”
Kỷ Sở cũng nhanh chóng lên xe, “Bọn chị sẽ không để chú Tần Khải của em chết!”
Kiều Giản không có thời gian để đau lòng, giờ phút này phải nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe mới được, cô liền lanh lẹ nhảy lên ngồi ghế lái, nhanh nhẹn khởi động xe.

Nhưng màn sương trước mắt lại nổi lên, Kỷ Sở kêu thầm không ổn, Kiều Giản mặc kệ những thứ đó, cô nghiến chặt răng đạp ga xông về phía trước.

Bởi vì trước khi lên xe cô đã khái quát nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, cho dù có sương mù cô cũng có thể đại khái tìm được đường ra.

Chiếc xe nhao đi, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, âm thanh đâm vào vật nặng vang lên sau đó là tiếng chửi thề của Tư Hạnh.
Kiều Giản lại nhanh chóng quay đầu rẽ hướng khác, đang định xông về phía cửa ra thì thấy sương trắng nhanh chóng tan đi, trong kính chiếu hậu Tư Hạnh từ từ đứng dậy, ngọn lửa giận dữ trong mắt gần như đang bùng cháy, anh ta giơ tay lên, những tia nước đó trở thành mưa như trút nước.

Hạt mưa gõ lên nóc xe, ban đầu còn phát ra những tiếng lộp độp, nhưng nóc xe dần dần tan chảy và biến dạng, mùi gay mũi khiến Vật Nhỏ ho mãi.
Kiều Giản vừa nôn nóng vừa tức giận, đạp ga ở mức mạnh nhất chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng không thể tránh được cơn mưa lớn, nóc xe đã bị tan chảy xuất hiện một lỗ lớn, mưa axit xối lên người Tần Khải.

Cơ thể Kỷ Sở cũng dính mưa axit, nhất thời đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Không thể xông ra ngoài, Kiều Giản thấy cánh tay Tần Khải bị bỏng, cô liền đột ngột chuyển hướng, cơ thể đồng thời nhao về phía ghế sau che đi mưa axit trên đầu Tần Khải.

Mưa axit đốt cháy quần áo của cô, cô chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn bỏng rát, giống như bị người ta lột một lớp da vậy.
Vật Nhỏ ra sức gọi tên cô.
Kỷ Sở không thể nhịn được nữa, siết chặt khẩu súng trong tay, mở cửa xe ra, một giây sau đã bị Kiều Giản kéo lại, cô lắc đầu với cô ấy, “Cô không thể ra ngoài, quá nguy hiểm!”
Kỷ Sở không ngoảnh đầu, không nhìn Kiều Giản cũng không xem Tần Khải, chỉ nói, “Mau đưa anh ấy đi!” Dứt lời liền cầm súng xông ra.

Cơ thể cô ấy bị mưa axit thiêu đốt dữ dội, bước chân cũng trở nên loạng choạng.
Kiều Giản hít sâu một hơi, lúc này mới mạnh mẽ đè xuống sự bí bách trong cổ họng, cô với lấy một chiếc ô ở cốp xe, giương lên, mặc dù hiệu quả cực nhỏ nhưng có thể chống đỡ được giây nào hay giây đó.
Cô nhanh chóng trở lại vị trí ghế lái, một lần nữa tức tốc khởi động xe.

Đầu kia Tư Hạnh thấy Kỷ Sở xông qua thì mặt mày xám xịt, anh ta giơ hai tay lên, một cột nước giam cầm cô ấy lại.
Sau đó tay phải anh ta phất về phía chiếc xe, cơn mưa axit đó bỗng tạo thành một bức tường, mặc kệ xe lái về hướng nào cũng bị chặn lại.

Không thể cố chấp xông qua bởi vì độ dày của tường mưa axit, nếu xuyên qua thì đừng nói là xe, ngay cả người cũng bị cháy thành vụn xương.
Kỷ Sở bị khóa trên không trung, Tư Hạnh cười nham hiểm, “Không ngờ Tần Khải lại rất có duyên với phụ nữ, đầu tiên là người phụ nữ trên xe, sau đó là Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh đều cam chịu mất mạng vì anh ta, được, tôi thỏa mãn cô trước rồi đi cho cô ta toại nguyện!”
Sau đó anh ta dùng sức phất tay, nước trong cây cột điên cuồng khấy động, giống hệt như Tần Khải ban nãy.

Nhưng ngay sau đó khóe mắt Tư Hạnh liếc thấy dị vật, ngoảnh đầu qua nhìn, hai quả lựu đạn cắm trong bùn đất, hai sợi dây thép mảnh buộc vào chốt an toàn, một đầu dây thép khác ở trong cột nước, nước vừa khấy động thì chốt an toàn đã bị kéo ra.
Tư Hạnh kinh ngạc, “Đáng chết!”
Hai trái lựu đạn đồng thời phát nổ, cột nước tan thành, Tư Hạnh và Kỷ Sở đồng thời bắn ra.
Mưa lập tức dừng lại, bức tường mưa axit chặn trước thân xe cũng biến mất.
Trong gương chiếu hậu Kiều Giản có thể nhìn thấy Kỷ Sở ngã dưới đất không nhúc nhích, nhưng tên Tư Hạnh đó đang lồm cồm bò dậy.

Kiều Giản rất muốn đi cứu Kỷ Sở, nhưng giờ phút này cô cần phải kéo lý trí về, không thể quay đầu, chỉ có thể dũng cảm xông về phía trước.
Cô nghiến răng giẫm mạnh chân ga, chính vào lúc này một cột nước từ trước mặt bất chợt xông tới, kính chắn gió phía trước lập tức vỡ vụn, Kiều Giản vô thức ôm Vật Nhỏ vào trong lòng, tấm lưng bị mưa axit làm bỏng nay đã cắm thêm rất nhiều mảnh vụn thủy tinh.
Vật Nhỏ kinh ngạc kiêu lên, Kiều Giản vừa định an ủi thì một cột nước khác xông tới từ phía bên ghế lái, Kiều Giản chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn như bị kiếm nhọn đâm qua, vòng tay cô trống rỗng, lại thấy Vật Nhỏ đã bị cột nước kéo ra ngoài xe, bay trên không trung.
“Không được!” Kiều Giản thét lên, nhịn cơn đau xông từ trên xe xuống.
Tư Hạnh không đối xử với Vật Nhỏ như Tần Khải và Kỷ Sở vừa nãy, anh ta thu tay lại, cột nước uốn lượn rồi hạ xuống, Vật Nhỏ bị anh ta kẹp chặt trong lòng.

Thoạt nhìn anh ta giống như kẻ đã đến bước đường cùng, cực kỳ nhếch nhác, vừa định rời đi thì Kỷ Sở yếu ớt cố chống đỡ hơi thở cuối cùng đứng dậy, tay cô ấy cầm súng chĩa vào Tư Hạnh, “Bước thêm một bước tôi chắc chắn có thể bắn nát đầu anh!”
Tư Hạnh xoay người, cũng rệu rã giống như vậy, nhưng trong mắt anh ta ẩn chứa sự độc ác, “Một giây trước khi chết tôi cũng chắc chắn sẽ giết nó! Thứ tôi không có được thì đừng ai hòng có được.”
Câu cuối cùng của anh ta gần như điên cuồng, giống như con sói cố giãy giụa lần cuối, Kỷ Sở thấy vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô ấy cầm súng đứng im không nhúc nhích.

Tư Hạnh cắp theo Vật Nhỏ tập tễnh rời đi.
Khẩu súng trong tay Kỷ Sở rơi xuống đất trước, sau đó cơ thể cũng ngã xuống.
Kiều Giản gian nan bò đến bên cạnh Kỷ Sở, dốc sức đỡ dậy.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, người phụ nữ cô ghét nhất sắp mất đi sinh mạng trước mắt cô, hai người đàn ông cô yêu nhất, một người nằm trong xe không một tiếng động, một người khác bị kẻ xấu bắt đi không biết tìm nơi đâu.
Lần đầu tiên cô căm hận mình là một người bình thường như vậy.
“Kiều Giản…” Kỷ Sở trong vòng tay cô khó khăn gọi.
Viền mắt Kiều Giản đỏ ửng, hỏi cô ấy làm sao vậy? Cô phải làm thế nào mới cứu được cô ấy?
Kỷ Sở lắc đầu, thấy mắt cô long lanh nước liền cố ép ra một nụ cười, “Thật kỳ lạ, cuối cùng người rơi nước mắt vì tôi lại là tình địch của tôi… Thật ra, cô biết tôi thích anh ấy nhỉ.”
Giọng của cô ấy gần như thều thào, Kiều Giản kiềm nén run rẩy, “Đừng nói nữa, đúng rồi, người tên là Thước Ương, tìm anh ấy!”
“Tôi không ổn rồi…” Kỷ Sở siết chặt tay cô, giống như dùng hết chút sức lực cuối cùng, “Nội thương trước kia của tôi còn chưa khỏi, bây giờ… cho dù Thước Ương cũng không làm gì được, Kiều Giản, anh ấy có thể cứu Tần Khải, nhất định phải tìm Thước Ương cứu Tần Khải.

Cô nhớ kỹ… tin tưởng Tần Khải chắc chắn có thể cứu Vật Nhỏ.” Cô ấy buông tay Kiều Giản, dốc sức chỉ về phía chiếc điện thoại nứt vỡ ở phía xa.
“Kỷ Sở!”
“Nói lại với Thước Ương, mặc dù bình thường Tần Khải lạnh lùng, nhưng… anh ấy để ý đến gương mặt của mình nhất, bảo Thước Ương đừng… đừng…” Câu cuối cùng vẫn chưa nói xong, trong vòng tay cô Kỷ Sở đã nhắm chặt mắt, bàn tay trượt xuống.
Nước mắt của Kiều Giản lập tức chảy dài, ngẩng đầu gào lên một tiếng.