Một đoạn thời gian sau, Thái tử phi rốt cuộc cũng đã hạ sinh một tiểu hài tử, cũng chính là trưởng tử của ca ca nàng.

Nói cách khác, y chính là thái tử kế vị sau khi ca ca nàng lên ngôi.

Quang Thuận đế rốt cuộc cũng đã tính tới chuyện nhường ngôi cho Thái tử, lui về làm Thái thượng hoàng.
Thật ra Quang Thuận đế chần chừ lâu như vậy là bởi muốn dùng danh nghĩa hoàng đế để sau này tứ hôn, chủ trì hôn sự cho Di Nguyệt.

Song có lẽ ông còn phải đợi lâu…
Ngày đại điển đó đồng thời cũng là đại điển phong hậu cho Thái tử phi, khắp nơi lại một phen náo nhiệt.

Lần này Lạc quốc không thể chỉ cử sứ thần sang nữa, nàng đã thật sự mong chờ hắn sẽ tới.

Nhưng không, đại diện của Lạc quốc là một nữ tử, một nữ tử xinh đẹp diễm lệ có dung mạo xuất chúng, có thể nói là một chín một mười với Di Nguyệt.
“Tiểu nữ là trưởng công chúa Thường Hi của Lạc quốc, là công chúa cùng mẫu với Lạc đế.


Vì tình hình trong nước mà hoàng huynh không thể đến mừng nên cử ta đi thay.” Sau lời giới thiệu, Thường Hi gửi những lời chúc mừng như có cánh, cùng với đó là lễ vật vào.

Từ đầu tới cuối nàng ấy vẫn duy trì một bộ dáng đoan chính, nhu mì và rất đúng mực, rất trưởng thành, có thể nói là chuẩn theo khung mẫu được đặt ra cho nữ tử, không thừa không thiếu một li.

Khác với Di Nguyệt có một thân khí chất khác người, Thường Hi là nàng công chúa chuẩn mực nhất.
Đuôi mắt phượng của nàng ấy di chuyển về phía nàng, khoảnh khắc ánh mắt của hai nàng công chúa tôn quý nhất của hai quốc gia hùng mạnh nhất giao nhau, Xuân Thi ở cạnh Di Nguyệt dường như có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn.
Bởi vì ca ca đã lên ngôi hoàng đế nên Di Nguyệt cũng trở thành trưởng công chúa, Thiên Di trưởng công chúa.

Phủ công chúa của riêng nàng cũng đã được chuẩn bị gần xong, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là nàng không còn ở hậu cung nữa.

Nghĩ cũng thật buồn.
Nhưng nàng không phải ở trong phủ trưởng công chúa quá lâu, chỉ ít lâu sau, tình thế đã thay đổi chóng mặt.
Nói về khu vực xung quanh nước Vệ.

Nước Vệ nằm ở phía Nam của đại lúc, phía Nam và Tây Nam đều giáp biển, phía bắc giáp với Lạc quốc và ngăn cách bởi núi Cấm – một dãy núi đồ sộ hùng vĩ và hiểm trở.

Từ núi Cấm có một dòng sông lớn, nước chảy xiếc đổ xuống hạ lưu, con sông đó rẽ làm hai nhánh, một nhánh chia cắt bờ cõi nước Vệ và nước Thục, một nhánh khác phân chia nước Thục và nước Lạc.

Con sông đó gọi là sông Hạ Thủy.

Ngoài ra, ở phía Đông của nước Vệ, biên cương còn có một khu rừng hiểm trở rộng lớn, sài lang hổ báo rình rập.

Bởi khu rừng ở cạnhd òng sông nên cũng được đặt tên theo đó.

Mà châu nhỏ ở ven rừng đó chính là nơi mà Tĩnh vương – hài tử của Hiền phi năm nào đang trấn giữ.
Thục quốc là một quốc gia lâu đời, không yếu cũng không mạnh, từ lâu đã rất yên ắng, không gây sự với ai.

Khác với Vệ quốc và Lạc quốc có kinh đô ở ngay trung tâm đất nước, kinh đô của Thục quốc nằm gần sát sông Hạ Thủy, khu vực gần biên giới với nước Vệ.


Cũng vì đề phòng mà khu vực này đều do thân vương trong triều trấn giữ.

Ngoài ra, ở trên núi Cấm và khu vực phía Tây của hai nước Vệ - Lạc còn từng có một quốc gia, gọi là nước Chu.

Đó là quốc gia của các dân tộc Tây vực, hung hãn hiếu chiến song lại bị tổ tiên Vệ quốc chinh phạt từ khoảng trăm năm trước để cướp đất.

Nhưng tàn dư của Chu quốc hãy còn, sinh sống ở trên núi Cấm.

Họ lập nên một quốc gia, gọi là Chu Khởi, nhưng thường được gọi là người Tây Vực.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu gần đây, cả Tây Vực lẫn Thục quốc đều đang ráo riết chuẩn bị, âm mưu gây chiến tranh rất rõ ràng.

Vệ quốc vừa mới đổi chủ, dù Thái thượng hoàng còn đó nhưng không khỏi có chút không chắc chắn.

Hơn nữa, ca ca nàng cũng không nạp nhiều phi tần, một số quan viên vì thế cũng không mấy hài lòng.
Nhưng không chỉ có nước Vệ bị đe dọa, nước Lạc cũng trong thế kẹp giữa như Vệ quốc.

Bởi thế, hai quốc gia đã quyết định bắt tay nhau loại trừ hậu họa.

Mà cách để bắt tay nhau chính là…

“Em nói gì? Hòa thân?” Di Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng rõ ràng họ hoàn toàn có thể bắt tay một cách bình thường mà, sao phải chọn hòa thân?
“Vâng, em nghe nói vì để đảm bảo không có bất kì sơ suất nào mà đã đi đến tình huống này.

Hơn nữa… thư cầu thân của Lạc quốc đã được gửi tới rồi.

Cả bệ hạ và Thái thượng hoàng đều đang rất giận.” Hạ Uyển đáp.
“Hòa thân sao?” Di Nguyệt nghĩ ngợi, bỗng có chút bất an.

Trên dưới triều hiện tại cũng chỉ còn mỗi nàng là công chúa, nếu là hòa thân… vậy hẳn là nàng? Mà đối tượng chắc hẳn chính là hoàng đế Duẫn Tử Kì.

Hậu cung của hắn còn chưa có ai, nếu xét theo địa vị của nàng, vậy hẳn chính là hậu vị.
Hậu vị của Lạc quốc… vậy mà vẫn rơi vào tay nàng sao?