Tiệc mừng nước Vệ thắng nước Lạc, nhưng lại để hoàng tử nước Lạc tham dự, còn đặc biệt ngồi ở một góc có thể thấy được toàn cảnh quân thần đang ăn mừng, quả đúng là trêu ngươi.

Sao hắn có thể bình tĩnh như thế nhỉ? Hắn cũng mới mười hai thôi mà.
“Đông Ca, vị kia là hoàng tử nước Lạ phải không? Ta thấy hình như hắn không thoải mái cho lắm.” Di Nguyệt nói nhỏ.

Đông Ca cúi sát người nàng, đáp: “Vâng.

Nhưng chúng ta không làm được gì đâu ạ, là hoàng tử đồng ý tham dự bữa tiệc này.”
Di Nguyệt ngỡ ngàng trong chốc lát.

Kiếp trước, chiến sự thắng lợi đi cùng với tang sự của Thái tử, cái nàng tham dự là một lễ tang của người kế vị đất nước chứ không phải một bữa tiệc mừng linh đình thế này.

Vậy nên, phản ứng của Tử Kì làm nàng bất ngờ.
Nàng chỉ nhớ kiếp trước, trong khi mọi người trong cung xa lánh nàng, hắn lại không hề tỏ thái độ gì cả.

Đôi khi, nàng còn tưởng là hắn thương cảm với mình.


Nhưng sau này, lúc nàng gả cho hắn, lúc nào hắn đối xử với nàng cũng lạnh nhạt, luôn ngủ lại Trường Xuân cung chứ không ghé qua chỗ nàng nửa bước.

Nàng không biết gì về hắn cả, nàng chỉ biết rằng hắn có một vị muội muội tên là Thường Hi.
“Nguyệt nhi, con mệt sao?” Hoàng hậu chú ý tới nàng, hỏi.

Di Nguyệt mỉm cười lắc đầu: “Không ạ, con chỉ hơi tò mò một chút.”
“Nguyệt nhi của trẫm tò mò cái gì, hửm? Lại đây phụ hoàng giải đáp cho con.

Lại đây lại đây, lại ngồi cùng phụ hoàng.” Đây không phải lần đầu nàng cùng ngồi với Quang Thuận đế trong yến tiệc nên Di Nguyệt cũng rất tự nhiên đi tới cạnh ông.

Quang Thuận đế bế nàng đặt lên đùi, đút cho nàng một quả nho, hỏi: “Nguyệt nhi muốn hỏi gì?”
“Phụ hoàng, vì sao hoàng tử nước Lạc lại dự tiệc? Con tưởng cậu ta phải hận lắm.”
“Ừm, phụ hoàng cũng không chắc.

Lúc biết cậu ta đồng ý trẫm cũng hơi bất ngờ.

Nhưng trẫm nghĩ trẫm đoán được lí do.” Quang Thuận đế ngẫm nghĩ rồi đáp.

Có lẽ vì đã uống qua mấy lần rượu nên ông cũng không quá tỉnh táo, có thể sẵn sàng trả lời những điều mà bình thường ông không muốn cho nữ nhi biết.
“Phụ hoàng kể con nghe đi, được không?”
“Ừm… Hắn là Duẫn Tử Kì, thất hoàng tử nước Lạc.

Mẫu thân thân sinh của hắn là Hoàng quý phi, từng nhận được vô vàn sủng ái, địa vị có thể nói là át cả trung cung hoàng hậu.

Cũng bởi mẫu thân, thêm vào đó là sự thông minh trầm ổn nên Lạc đế cũng vô cùng yêu thích hắn.

Bởi vậy, vị trí Thái tử nước Lạc trước kia vốn là chưa định được, thậm chí còn có tin đồn rằng Lạc đế chuẩn bị sắc phong hắn là Thái tử.

“ Quang Thuận đế uống thêm một ngụm rượu, vỗ vỗ lưng nàng để nàng dựa vào.

“Tuy nhiên, sau đó Hoàng Quý Phi bị buộc tội thông ***, bị tống vào lãnh cung và đã được ban chết.


Từ đó, hắn như trở thành đồ bỏ đi.

Vừa rồi vì để cầu hòa mà Lạc đế đã không chút lưu tình đem hắn làm con tin, mặc kệ sống chết.

Trẫm nghĩ, hắn với Lạc quốc là hận.”
“Ồ…” Di Nguyệt nhận ra thì ra hiểu biết của nàng về hắn lại thiếu sót nhiều như vậy.

Mấy ngày sau yến tiệc, Di Nguyệt trằn trọc rồi cũng quyết định đi tìm gặp Tử Kì.

Dẫu sao nàng cũng nợ hắn thật nhiều, à không, phải nói là rất nhiều.

Hắn trải qua nhiều khó khăn như vậy, tới lúc vừa lập được cơ đồ không lâu thì lại bị nàng – người mà hắn tin tưởng phản bội, làm cho nước mất nhà tan, hắn chết cũng không được toàn thây.

Bởi vậy, nàng muốn bù đắp cho hắn.
Di Nguyệt mang theo Xuân Thi và Hạ Uyển, đi lại xung quanh cửa Tĩnh Cung đã mấy ngày, nhưng lại không thấy ai mở cửa.

Tới ngày thứ bảy, đang lúc nàng chán nản thì rốt cuộc hắn cũng đã chịu ra ngoài.
Hắn mặc một bộ y phục mà xám tro vô cục đơn bạc, đôi mày kiếm chau lại khi nhìn thấy thân ảnh áo đỏ là nàng, sau đó liền xoay người bỏ vào trong.
“Nè chờ đã…” Di Nguyệt vội lên tiếng gọi.

Hắn không xoay người lại, chỉ có đôi mắt sắc nhọn như chứa cả dao găm liếc về phía nàng.


Hai nha hoàn theo sau cũng bị hắn dọa sợ, song rất nhanh lại chuyển thành tức giận.
Tử Kì không mấy quan tâm.

Hắn xoay người bỏ vào.

Hạ Uyển nhanh mồm nhanh miệng lại gọi: “Không nghe thấy sao? Công chúa của chúng ta đang gọi đó.”
Duẫn Tử Kì quay lại, chỉ nhìn một lúc rồi mới lẳng lặng đáp: “Có việc gì?”
Giọng điệu của hắn vô cùng lạnh nhạt, như thể không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này nữa.
“Đây là công chúa tôn quý nhất nước Vệ đó, đừng có mà vô lễ!” Hạ Uyển có chút giận.

Công chúa của các nàng từ nhỏ tới lớn đều được người ta nhìn vào ngưỡng mộ và tôn sùng, lần đầu thấy có kẻ xất xược như vậy.

Công chúa lớn lên đáng yêu như vậy, các công tử được nàng bắt chuyện đều vô cùng yêu thích, sao lại có kẻ không biết điều thế này?
“Hạ Hạ, không được vô lễ.” Di Nguyệt nhắc nhở.
Đúng là trớ trêu… từ hoàng tử được muôn vàn sủng ái, chỉ kém chút là trở thành nhất quốc chi quân, nay lại thành chất tử mà một nha hoàn cũng có thể lên giọng khó dễ.