Tô Vân Thiên thấy Tô Bắc không hề nể mặt thì tắc nghẹn, nhưng nghĩ đến chuyện phía sau chỉ đành cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt lúng túng của mình.

Ông tỏ vẻ cực kỳ hối hận, cất giọng nghẹn ngào: “Bắc Bắc à, bố mẹ biết những năm qua con đã phải chịu nhiều ấm ức. Dù sao con cũng là ruột thịt của bố mẹ, phải đưa con ra ngoài từ khi con còn bé, bố mẹ cũng rất đau lòng. Nhưng con cũng phải hiểu và tha thứ cho bố, bố gánh trên vai công ăn việc làm của bao nhiêu con người trong công ty mà!”

Lúc Tô Bắc và Tô Noãn ra đời chính là lúc công ty nhà họ Tô lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Lúc đó Tô Vân Thiên đi xem bói, thầy bói nói Tô Bắc chính là khắc tinh của nhà họ Tô. Vì nhà họ Tô, Tô Vân Thiên và Vân Cẩm đã đưa Tô Bắc ra ngoài. Vừa mới đưa đi thì công ty của nhà họ Tô lập tức có khởi sắc, vậy nên Tô Vân Thiên càng chắc chắn rằng Tô Bắc chính là khắc tinh của nhà họ Tô, càng muốn vứt bỏ Tô Bắc đi hơn!

May là có cô thương Tô Bắc, đưa Tô Bắc tới Mỹ nuôi nấng. Tô Bắc thấy Tô Vân Thiên vừa khóc vừa nhắc lại chuyện cũ thì trong lòng vô cùng xúc động.

Cô xúc động nói: “Chuyện đã qua rồi bố đừng nhắc lại nữa.”

Tô Vân Thiên nghe xong thì thuận tiện nói: “Bố biết trước đây là bố mẹ đã đối xử quá đáng với con, nên mong con có thể cho bố mẹ một cơ hội để bù đắp!”

Tô Bắc tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Tô Vân Thiên, chẳng nhẽ năm năm không gặp, lòng tốt của Tô Vân Thiên đã thật sự trỗi dậy rồi sao?

Cô nhìn về phía mẹ và Tô Noãn, chỉ thấy khuôn mặt của mẹ mình đang tràn đầy vẻ hiền từ yêu thương, còn Tô Noãn thì cười gượng cứng nhắc.

Tô Bắc nói: “Bù đắp?”

Tô Vân Thiên nói: “Nhà họ Lộ, con biết không, nhà họ muốn liên hôn với nhà mình. Bố mẹ đã bàn với nhau quyết định gả con sang bên đó làm mợ chủ của nhà họ Lộ rồi!”

Cái gì? Lấy chồng?

Còn là lấy con trai nhà họ Lộ?

Người ta đồn rằng anh ta ốm yếu từ nhỏ, hành tung thần bí khó tìm, ngay cả truyền thông cũng không có bất cứ tin tức gì về anh ta, nghe nói anh ta còn là một kẻ tàn phế.

Tô Bắc đứng phắt dậy, sự cảm động dạt dào ban nãy hoàn toàn biến mất, cô lạnh lùng nói: “Hoá ra bố gọi con về là muốn con đi liên hôn! May mà bố nói sớm!”

Tô Vân Thiên còn chưa kịp nói gì thì Vân Cẩm đã lên tiếng: “Dù sao con trai của nhà họ Lộ cũng là con một, con mà gả qua đó thì chỉ việc ăn sung mặc sướng rồi ngồi hưởng phúc thôi! Vốn là muốn gả Noãn Noãn qua đó nhưng giờ Noãn Noãn lại là ngôi sao ai nấy đều biết, vì sự nghiệp nên bây giờ con bé chưa thể lấy chồng được!”

Tô Bắc cảm thấy người mình đang phát run. Sao cơ?

Bởi vậy nên mới bắt cô cưới à? Đúng là nằm mơ!

Cô còn có hai bé cưng nữa, nếu như cô thật sự đi lấy chồng thì chúng biết phải làm sao?

Cô tức giận hét lên với Vân Cẩm: “Mẹ đừng hòng! Con sẽ không lấy chồng đâu!”

Vân Cẩm sững người, gần như không ngờ rằng Tô Bắc lại phản ứng dữ dội như thế. Thấy Tô Bắc nói nhẹ không nghe thì lập tức lạnh giọng: “Đúng là nhẹ nhàng không muốn lại cứ thích dùng biện pháp mạnh!”

Tô Vân Thiên cũng lập tức thay đổi sắc mặt, u ám nói: “Không đến lượt mày quyết định. Tao không đắc tội được với nhà họ Lộ đâu, hôm nay mày muốn lấy cũng phải lấy, không muốn lấy cũng phải lấy!”

Tô Bắc nhìn bọn họ với vẻ mặt dữ tợn: “Nếu con vẫn không chịu lấy thì sao?”

Tô Vân Thiên mở cho cô nghe một đoạn ghi âm trong điện thoại.

“Anh, sao anh có thể làm thế với em chứ? Công ty của em đóng cửa thì có lợi gì cho anh?”

Tô Bắc lập tức khựng lại, cô?

Lúc cô về nước chẳng phải công ty vẫn yên ổn hay sao? Sao lại bất ngờ xảy ra chuyện vậy?

Tiếp theo đó, giọng nói của Tô Vân Thiên vang lên trong điện thoại.

“Đúng là không có lợi gì cho anh, nhưng phải xem Tô Bắc có chịu hợp tác hay không đã, nếu không, công ty của cô cứ ở đó mà chờ bị mua lại đi!”

Giọng nói đầy giận dữ của Tô Vân Thiến vang lên: “Anh, Bắc Bắc nó cũng là con gái anh, sao anh có thể đối xử với nó như thế...”

Tô Bắc không biết Tô Vân Thiến còn nói thêm gì nữa bởi vì Tô Vân Thiên đã tắt đoạn ghi âm đi rồi.

Đôi mắt đỏ ửng của Tô Bắc nhìn Tô Vân Thiên: “Sao bố có thể đối xử với cô như vậy!”

Tô Vân Thiên nói với giọng tràn đầy mỉa mai: “Có thể làm thông gia với nhà họ Lộ thì chút chuyện này có đáng là gì! Nếu mày không chịu cưới thì hãy đợi công ty của Vân Thiến phá sản đi!”

Cô đã nuôi Tô Bắc lớn, còn giúp Tô Bắc chăm sóc Tô Lẫm, bây giờ công ty gặp khó khăn, cô không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Tô Bắc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mắt cô.

Cô đau khổ: “Được! Con lấy!”