Trở về phòng tắm rửa, Đào Chi vừa kỳ lưng cho nàng vừa nói: “Hồi nãy bộ dạng Hầu gia thật đáng sợ, có dọa tiểu thư không?”

Diên Mi ngồi trong thùng gỗ vỗ nước pằng pằng, không lên tiếng.

Đào Cành ngoài sợ hãi còn cảm thấy Tiêu Lan có chút đáng thương, rồi nghĩ tới trận nháo hồi nãy, đoán trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, không chừng sẽ lăn qua lăn lại người khác.

Nàng ta nhìn thân thể nhỏ bé của Diên Mi một chút, lại nhìn nhìn bản thân, ngầm đỏ mặt.

Chờ Diên Mi tắm xong đi ra, nàng ta cắn cắn môi, cũng lấy nước cho mình tắm rửa đơn giản một chút.

Trở lại chính phòng, Tiêu Lan còn chưa trở về, nha đầu lúc nãy ở trong phòng đã bị quản sự Doãn đại nương đem đi, chỉ để lại Đào Hoa và Đào Diệp mà nàng mang đến, Doãn đại nương đứng ở cửa phòng, cung kính hành lễ: “Ban ngày chỉ lo hầu hạ nữ khách, còn chưa chính thức bái kiến phu nhân, bây giờ xin hành lễ với ngài.”

Doãn đại nương là người trong cung Hoàng hậu ra, toàn thân mặc một bộ y phục màu nâu đỏ, đầu bôi dầu không rối một sợi tóc nào, lại hành lễ nói: “Hôm nay phu nhân mới vào phủ, lão nô sợ ngài không quen dùng mấy nha đầu mới tới nên vẫn để người bên cạnh phu nhân hầu hạ, bây giờ lão nô đi trước, có chuyện gì ngài cứ gọi một tiếng là được. Còn có Bạch tiểu nương tử, lão nô tạm thời đem nàng an bài ở Đông Sương, chờ mấy ngày nữa phu nhân có thời gian thì an bài lại cho nàng.”

Bạch tiểu nương tử kia chính là người mà Hoàng thượng ban thưởng tới, gia thế trong sạch, tên là Bạch Thiến, trực tiếp làm thiếp.

Diên Mi nghe cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu một cái, Doãn đại nương thấy nàng không phân phó gì nữa thì lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn chủ tớ hai người, Diên Mi mới tắm xong, đầu tóc còn đang nhỏ nước, Đào Chi dùng khăn lau đầu cho nàng, “A” Diên Mi kêu nhỏ một tiếng, Đào Chi túm tóc làm nàng đau.

”Là em không tốt, là em không tốt”, Đào Chi gấp gáp xoa xoa cho nàng, trong lòng nàng ta có chuyện, đang rất căng thẳng, khó tránh khỏi không để ý lực tay, - - Phó phu nhân dặn dò, buổi tối Diên Mi không thể làm “lễ phu thê”, nàng ta phải chờ ở đây, miễn cho Hầu gia có “hỏa” phát không ra... Có thể trải qua một trận hồi nháo lúc nãy, nàng ta sợ tối nay Hầu gia không kiên nhẫn, nếu không, mình trực tiếp...

Tiểu nha đầu Đào Diệp thở hổn hển, từ hành lang gấp khúc chạy đến, hướng về phía bên trong thấp giọng bẩm: “Phu nhân, Đào Chi tỷ tỷ, Hầu gia vào cổng rồi.”

Đào Chi không kịp nghĩ quá nhiều, kéo Diên Mi vào phòng phía tây, ôm chậu sứ có Nhị Ô đưa cho nàng, một bên nói nhanh dặn dò: “Tiểu thư ngồi đây hong tóc, em đi trải giường, một chút sẽ về, nhớ kỹ là lát nữa bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được đi ra! A, chờ em xong rồi sẽ ra gọi”

Nàng ta nói xong thì vội vàng chạy về chính phòng, phốc phốc thổi tắt đèn, chỉ còn hai cây nến đỏ đốt ở xa, nhìn giường lớn bằng gỗ lim một lúc, Đào Chi lưu loát cởi quần áo ra chui vào trong chăn gấm.

Trong giường u ám tối tăm, nàng ta che kín mũi miệng, chỉ còn lại một đôi mắt lộ ra ngoài, thân thể trong chăn khẽ run.

Không bao lâu, Tiêu Lan vào phòng.

Hắn mới tắm rửa xong, chỉ mặc một bộ đồ màu xanh, đứng bên cạnh nhìn nhìn, thấy trong mền nhô lên một bọc nhỏ, dễ nhận ra tân phu nhân của hắn đã lên giường rồi.

”Nàng ngủ rồi?” Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng.

Đào Chi nghĩ nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Hầu gia.”

Tiêu Lan cũng nằm lên giường, “ừ” một tiếng, nói: “Lăn qua lăn lại cả ngày, nàng nhất định là mệt rồi, ngủ đi.”

Đào Chi vùi đầu thấp hơn, không biết hắn đến cùng là có ý gì, thông cảm cho mình? Hay đợi nàng ngủ một giấc rồi mới làm? Vậy cũng không được rồi.

Nàng ta chờ một lúc, giương mắt nhìn trộm, thấy Tiêu Lan nằm nghiêng ở ngoài đưa lưng về phía mình, giữa bọn họ cách nhau rất xa, đủ cả hai người nằm.

Ngủ thật hả? Đào Chi hơi hoang mang. Nhìn bóng lưng Tiêu Lan, lại nhìn mành trướng thêu chỉ vàng đằng trước, vải màu đỏ sậm, hoa văn thêu bằng chỉ vàng, nhìn như ẩn như hiện, nghe nói là trong cung ban thưởng, một trượng có thể mua được cả tòa nhà lớn, toàn bộ Kim Lăng, có thể sử dụng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhìn một chút, Đào Chi Nhi không biết mình có phải hay không bị kim trướng mê hoặc, thời khắc này lại rất muốn nam nhân bên cạnh xoay người, tùy tiện nói với mình một câu thôi cũng tốt.

Nhưng Tiêu Lan vẫn không hề cử động.

Đào Chi nghĩ hắn là Hầu gia, tám phần không thích chủ động, lại nghĩ tới tranh vẽ trong sách kia, cố gắng chịu đựng xấu hổ, chậm rãi nhích ra ngoài, đến gần, nàng ta cúi thấp người, cẩn thận vén một góc chăn của Tiêu Lan ra, từ từ chui vào...

**************************

Diên Mi ngồi một lúc, tóc đã hết nhỏ nước, nàng lấy ngón tay gõ gõ cái mai của Nhị Ô, Nhị Ô không để ý tới nàng, đầu núp ở trong mai rùa không chịu ra.

Vô cùng buồn chán, nàng có chút mệt mỏi, quyết định trở về ngủ.

Đào Chi rời đi hơi lâu, sửa sang lại giường chiếu sao chậm vậy? Đúng rồi, hôm nay không phải là ở nhà, sau này nơi này chính là nhà nàng, căn phong kia chính là phòng của nàng.

Đó là phòng của nàng, giường của nàng, bàn thấp của nàng, chiếu của nàng... Nàng cần phải tự tay sờ một cái, để mau mau quen thuộc nhà mới một chút.

Đúng rồi, giường của nàng phải chia cho người khác một nửa, nghĩ vậy, trong lòng nàng không vui, nhưng hôm nay biết “người khác” là ai rồi, nhớ lại quả đào bự ngày đó, vẫn có thể chịu được.

Nàng ôm lấy chậu sứ, hướng Đông phòng đi tới.

Bên ngoài có mưa, đập lộp độp lên cửa sổ, trong phòng chính đèn đã tắt, nến đỏ cũng tắt luôn.

”Đào Chi Nhi?” Diên Mi kêu một tiếng, đồng thời cảm thấy mình đâm vào cái gì đó, sau đó, trong phòng sáng đèn.

Người nàng đụng vào đang đứng đằng kia, mặt xanh mét, liếc mắt nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Đào Chi đang quỳ, lạnh lùng nói: “Phu nhân giải thích đi, việc này là sao?”

Diên Mi đi qua hắn, nhìn trên giường trước: Đệm chăn có chút hỗn độn. Lại cúi đầu nhìn Đào Chi: Nàng ta chỉ mặc yếm với quần lót.

Nàng lập tức sáng tỏ - - Đào Chi ngủ trên giường của mình. Chăn mền cạnh bên ngoài... Hẳn là Tiêu Lan.

Mặt Diên Mi dần dần trắng bệch, nàng lấy một cái áo ngoài ném cho Đào Chi, hơi thở không ổn định, phun ra hai chữ: “Ra ngoài.”

Mặt Đào Chi đỏ ửng mất tự nhiên, bị bộ dạng Diên Mi dọa sợ, quỳ trên mặt đất, gấp gáp giải thích: “Hầu gia, điều nô tỳ vừa mới nói đều là sự thật!”

Tiêu Lan nhíu mày kiểm tra thực hư ngọn đèn trong phòng, mỗi một chén nhỏ đều tới gần ngửi ngửi, nghe nàng ta nói thì cười một tiếng, nói: “Phải không?“. Sau đó, không hề báo trước, đột nhiên đến gần Diên Mi, duỗi ngón tay ra nắm lấy cằm của nàng, làm bộ muốn hôn.

Diên Mi giãy dụa kịch liệt.

Tiêu Lan dừng động tác lại, chậm rãi đứng thẳng, quan sát Diên Mi từ trên xuống dưới, thầm nghĩ thị nữ này còn không nói dối.

Hắn buông lỏng tay, lại kiểm tra cây đèn, cuối cùng dừng lại trước hai cây nến đỏ, lại gần ngửi, chỗ nến còn nóng tỏa ra mùi thơm mà hắn vô cùng căm ghét, lại hơi ngửi thấy, trong đó rõ ràng còn trộn một mùi hương ngọt ngào - - một loại hương giục tình chất lượng kém.

Gây hấn trắng trợn như thế, Tiêu Lan cũng đoán ra được là ai.

Trong đầu cũng minh bạch dụng ý của người này, - - thứ bà ta muốn chính là không lúc nào không nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhắc nhở mẹ con bọn họ thiếu bà ta cái gì.

Hắn đẩy cửa sổ ra, ra sức ném hai cây nến đỏ ra đình viện.

Doãn đại nương nghe tiếng động đi ra nhìn, không thấy ai gọi thì yên lặng trở về; Bạch Thiến bên kia hình như đã ngủ say, căn bản không có động tĩnh; mà hai người nha đầu Thần Phi đưa lại đi ra nhặt nến đỏ lên, quần áo hai người đều hơi mở ra, rõ ràng biết trong nến đỏ có cái gì, tối nay cũng không có ý định ngủ, chờ tân phu nhân kia chịu không nổi, Hầu gia sẽ gọi các nàng.

- - Hai người đều là nô tỳ bị đưa vào, Thần Phi nương nương nói, nếu muốn được nâng thành cơ thiếp, hôm nay sẽ giúp các nàng một phen, còn phía sau toàn bộ phải dựa vào bản lĩnh chính mình.

Một người trong đó đánh bạo nói: “Hầu gia, vẫn chưa tới giờ, nến đỏ tắt không phải là điềm tốt.”

Tiêu Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì ngươi đem nó đi đốt, mỗi tay cầm một cái, đứng ở trong đình soi.”

Ngay lập tức, nha đầu kia biến sắc, Tiêu Lan đã bỏ cửa sổ xuống.

Lúc này Đào Chi cảm thấy trong người mình không ổn, chân mềm oặt, bụng dưới ngứa ngáy, Tiêu Lan cau mày nói: “Ngươi về phòng đi.”

Bọn hạ nhân đều ở cùng một chỗ, Đào Chi bây giờ trở về không thích hợp, liền cắn răng cầu xin: “Phu nhân, cho nô tỳ trực đêm ngoài hành lang đi.”

Mặt Diên Mi vẫn trắng bệch, trong lòng nàng vẫn không hiểu Đào Chi bị làm sao, nhưng dù sao cũng không thích hợp, nàng chỉ chỉ phòng phía tây, ý muốn nàng ta đi qua đó.

Trên người Đào Chi Nhi khó chịu đừng đợt từng đợt, cũng không giải thích với Diên Mi, bọc y phục lại đi qua tây phòng. Kỳ thật, nàng ta cái gì cũng chưa làm, tay mới mò tới cổ Hầu gia, ai nghĩ tới phản ứng Tiêu Lan lại vô cùng lớn, nhanh chóng xoay người lại gỡ cánh tay nàng ta xuống, quả thực Đào Chi bị hù chết.

Tiêu Lan nhìn Diên Mi một chút, xoay người đi vào Đông phòng, Diên Mi ở phía sau đi theo hắn.

Đến đông gian, Tiêu Lan ôm ra hai cái chăn, không phải chăn uyên ương nhưng đều mới.

Diên Mi nhìn thấy giường lạ thì có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao cái giường này cũng không bị ngủ qua, nàng rối rắm là, trên giường không có rèm, thì lấy cái gì ngăn cách hả?

Nàng đứng trên mặt đất xoay vòng vòng, bỗng thấy trên mấy chân bàn đều buộc dây đỏ, mắt sáng lên, liền bước lên tháo ra, cột lại, sau đó nàng đem mấy dây đỏ đó treo lên giữa giường.

Tiêu Lan vẫn nhìn lạnh lùng, giờ thì quả thực dở khóc dở cười, xem ra quả thực vị Phó tiểu nương tử này có chút bệnh lạ, cũng không phải Phó gia nói sai.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn ngược lại thả lỏng.

Lúc này Diên Mi lại chỉ chỉ mặt hắn nói: “Thật là đỏ.”

Hồi nãy Tiêu Lan cũng ngửi mùi thơm kia không ít, giờ không những mặt đỏ mà hơi thở cũng nóng lên, nhưng mà hắn thoáng quét mắt nhìn qua hạ thân của mình, - - cũng không có phản ứng gì lớn.

Đây cũng không nằm ngoài dự đoán nên hắn rất bình tĩnh.

Nhắm mắt lại, tùy ý để cơ thể đổ mồ hôi, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, có chút không khí ẩm ướt lọt vào, bên trong thoải mái một chút, Tiêu Lan cũng không muốn nói gì nữa, nhưng nghe thấy tiếng Diên Mi lại nhẹ nhàng truyền đến: “Huynh có trồng đào sao?”

Đây là muốn nói gì? Tiêu Lan suy nghĩ một chút, nói thật: “Ta không trồng đào.”

Bên trong không có âm thanh.

Tiêu Lan cho rằng nàng đã ngủ, hơn nửa buổi lại nghe nàng hỏi: “Vậy huynh sẽ giúp ta trồng chứ?”

Tiêu Lan nhắm hai mắt lại, tùy ý đáp: “Sau này có thể thử xem.”

Diên Mi giống như còn muốn nói chuyện, Tiêu Lan nhịn không được, tăng thêm giọng, nói: “Ngủ thôi.”

Diên Mi không tình nguyện, chu môi một cái, nhưng lại giống như tìm thấy cảm giác an toàn, nhắm mắt lại ngủ.