Editor: Trà Xanh

Triệu Hương Vân bị Triệu nhị thúc bán lúc 6 tuổi, hiện giờ đã hai mươi năm trôi qua, tuy Triệu Yến Bình không bỏ cuộc, A Kiều cũng từng cầu xin Bồ Tát phù hộ hai anh em được đoàn tụ, nhưng sâu trong nội tâm, A Kiều cũng cho rằng khả năng Triệu Yến Bình tìm được muội muội vô cùng xa vời.Cho nên, gặp một mỹ nhân cực giống Liễu thị đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, A Kiều như đang nằm mơ, cảm thấy không chân thật, cho đến khi Giang nương tử đưa bạc cho nàng, A Kiều mới hoàn hồn. Dù mình đoán sai, dù mỹ nhân đó chỉ cực giống Liễu thị nhưng không có quan hệ gì với Triệu gia, A Kiều cũng cần đuổi theo hỏi một câu!

Không liên quan gì đến tình cảm của nàng đối với Triệu Yến Bình, A Kiều muốn giúp gia đình đoàn tụ.

Đẩy cửa phòng thu chi ra, A Kiều nắm túi tiền vội vàng đuổi theo.

Con phố chính rất dài, chợ đèn hoa sắp kết thúc, trên đường phố chỉ còn dăm ba bá tánh, bởi vậy tuy rằng đôi nam nữ thần tiên kia đã đi một khoảng xa, A Kiều vẫn nhận ra bọn họ. Nàng chầm chậm chạy theo, nhưng khi nàng cách hai người chỉ còn 50 bước, một bóng đen đột ngột che trước mặt nàng, cản đường nàng.

A Kiều nhìn đối phương kinh sợ.

Đó là một nam nhân có khuôn mặt bình thường mặc đồ đen, đi trên đường sẽ không khiến cho ai chú ý, nhưng lúc này A Kiều nhìn ánh mắt hắn lạnh băng giống cơn gió giữa trời đông giá rét, ở cổ tay áo hắn còn lộ ra một phần cán dao.

Toàn thân A Kiều sắp đông cứng, người này muốn giựt tiền hay cướp người?

Phía sau vang lên tiếng bước chân, A Kiều quay đầu thấy Giang nương tử đuổi theo, A Kiều hơi khôi phục chút can đảm, đang định cảnh cáo đối phương, nam nhân mặc đồ đen đột nhiên mở miệng, lạnh lùng hỏi nàng: “Ngươi cũng là người tiệm thêu? Đi theo chủ tử của chúng ta làm gì?”

Chủ tử?

A Kiều nhìn phía trước, thấy đôi nam nữ đi tới một chiếc xe ngựa, nam tử đang đỡ nữ tử lên xe, A Kiều vội vàng giải thích: “Chủ tử các ngươi đưa quá nhiều bạc, ta muốn thối lại.”

Trong mắt nam nhân mặc đồ đen hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Thưởng cho các ngươi, trở về đi, chủ tử của chúng ta không thích người ngoài quấy rầy.”

Xe ngựa đã xuất phát, A Kiều nhìn xe ngựa, lại nhìn nam nhân mặc đồ đen trước mặt, nghĩ thầm hộ vệ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, vị nam chủ tử kia sẽ rất khó tiếp cận, nàng đi dò hỏi thân phận của mỹ nhân, liệu có làm mất lòng vị nam chủ tử không? Có khiến bản thân mình và mỹ nhân đều gặp rắc rối không?

“Được, vậy đa tạ chủ tử các ngươi, xin hỏi chủ tử các ngươi là…”

“Không muốn chết thì đừng hỏi lung tung, cẩn thận xui xẻo từ miệng mà ra.” Nam nhân mặc đồ đen lạnh giọng ngắt lời A Kiều, chỉ về hướng cửa hàng: “Quay về, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, con dao găm trong tay áo hắn hiện ra hoàn toàn, bị hắn nắm trong tay.

A Kiều nhát gan và trân trọng tính mạng, nàng xoay người quay về.

“Bà chủ, có chuyện gì?” Giang nương tử gặp nàng, thấy sắc mặt nàng không ổn, thở hổn hển hỏi.

A Kiều lén quay đầu lại, thấy nam nhân mặc đồ đen vẫn đứng tại chỗ, nàng vừa kéo Giang nương tử về vừa nói qua loa rằng mình định thối tiền nhưng người ta không cần.

Từ Giang nương tử đến bốn nha hoàn bên cạnh A Kiều, không ai biết nàng suy nghĩ điều gì.

Cửa hàng đóng cửa, đám nha hoàn cũng đi nghỉ ngơi, A Kiều không ngủ được, trong đầu toàn là bóng dáng của đôi nam nữ.

Nghĩ đến gì đó, A Kiều vén chăn, khoác thêm áo choàng xuống giường, cầm đèn đi vào phòng thêu.

A Kiều thích nghiên cứu mẫu thêu mới, khi rảnh rỗi sẽ tự tay làm vài thứ linh tinh, phòng thêu có đủ loại nguyên liệu, cũng có giấy và bút mực để nàng viết viết vẽ vẽ. Nữ công của A Kiều và kỹ năng vẽ đều được học trong bốn năm ở Hoa Nguyệt Lâu, nữ tiên sinh dạy nàng đã khen rằng nàng khéo tay, tuy nhiên A Kiều không biết trình độ vẽ của nàng ở mức độ nào, dù sao những mẫu thêu hoa và phong cảnh mà nàng nghĩ ra rất được khách nữ yêu thích.

A Kiều cũng học vẽ người, nhưng ít khi vẽ. Sau khi rời Hoa Nguyệt Lâu, A Kiều chỉ lén vẽ Triệu Yến Bình vài lần, cũng coi như có bảy phần tương tự.

Trời giá rét, chỉ có phòng ngủ đốt lửa than, A Kiều ôm văn phòng tứ bảo trở lại phòng ngủ, ngồi trước chậu than sưởi ấm tay, sau đó bắt đầu mài mực.

Không cần vẽ mỹ nhân, nàng giống thái thái Liễu thị như đúc, chỉ trẻ trung xinh đẹp hơn và thiếu sự thăng trầm như Liễu thị.

Nam nhân…

Vì đối phương quá xuất chúng, khi hắn đứng cùng mỹ nhân chọn hoa lụa, A Kiều cũng thấy rõ gương mặt của hắn, mới đây thôi nên A Kiều rất ấn tượng.

Sau khi chỉnh sửa, A Kiều thức trắng đêm, rốt cuộc vẽ ra một bức giống nhất.

Sợ ánh mắt mình không chuẩn, khi trời sáng, A Kiều gọi Hạ Trúc, bảo nàng chọn một bức giống nam nhân tuấn tú kia nhất.

Trên mặt bàn bày bảy tám bức, Hạ Trúc khiếp sợ: “Tiểu thư vẽ hắn làm gì?”

A Kiều thì thầm: “Ngươi đừng xen vào, cũng đừng nhắc chuyện này với ai, chỉ nói cho ta biết bức nào giống nhất.”

Hạ Trúc cau mày, cẩn thận đối chiếu, chọn bức mà A Kiều cũng cho rằng giống nhất.

A Kiều cẩn thận cuộn bức tranh lại, kèm theo một phong thơ và bỏ vào một ống đựng tranh trống.

Đến hoàng hôn, A Kiều phái Đông Trúc tới ngõ Sư Tử chờ, không cần đến cửa Triệu gia, chỉ chờ ở đầu ngõ, đem ống đựng tranh đưa cho Triệu gia, đồng thời truyền lời nhắn, nàng đã làm xong chuyện Triệu gia nhờ, mở ống tranh ra xem sẽ biết.

Đông Trúc nghe lệnh đến ngõ Sư Tử chờ đến khi trời tối, Triệu Yến Bình cuối cùng cũng từ Đại Lý Tự trở về.

Đông Trúc vội vã về nhà, truyền lời nhắn rồi rời đi.

Triệu Yến Bình nhìn bóng dáng nàng, cầm ống tranh về nhà, ăn tối với mẫu thân và muội muội đã chờ hắn thật lâu, sau đó một mình đến thư phòng.

Mở ống tranh ra, bên trong có một bức vẽ và một phong thơ.

Triệu Yến Bình đọc thơ trước.

Nửa đầu lá thơ nói chuyện nữ quyến của Vĩnh Bình Hầu phủ, căn cứ những gì A Kiều nghe được, Thẩm Anh gả vào hầu phủ sẽ không có gì không ổn.

Phần sau của lá thơ đề cập chuyện xảy ra đêm qua, nói về vị mỹ nhân có dung nhan cực kỳ giống Liễu thị khi còn trẻ, nhắc chuyện A Kiều truy hỏi nhưng không thành công, cũng nhắc tới ngoại hình của nam tử, và số tuổi đại khái.

Đôi tay Triệu Yến Bình cầm thơ run nhè nhẹ, đọc lại đoạn sau lần nữa, hắn vội vàng mở cuộn tranh ra.

Triệu Yến Bình từng thấy A Kiều vẽ hoa vẽ chim, chưa bao giờ thấy nàng vẽ người, hiện tại cũng không bận tâm thưởng thức sự kỳ diệu gì, hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt nam nhân, so sánh với các quan viên lớn nhỏ mình đã gặp từ khi vào kinh, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình người này. A Kiều nói phong độ của hắn không tầm thường, không phải là con nhà giàu bình thường, bên người lại có hộ vệ âm thầm bảo vệ, nhất định là quan to hiển quý mà Triệu Yến Bình hiện tại không có tư cách tiếp xúc.

Hắn chưa gặp, Tạ Dĩnh và ân sư Lư thái công có lẽ đã từng gặp.

Tạ Dĩnh hiểu rõ việc hắn tìm kiếm muội muội, sáng sớm hôm sau, Triệu Yến Bình chọn đi con đường từ Vĩnh Bình Hầu phủ đến hoàng thành. Hắn chờ không lâu lắm đã thấy Tạ Dĩnh cưỡi ngựa, bên cạnh có hai vị nam tử mặc quan bào khoảng ba mươi tuổi, có lẽ là hai vị đích huynh của Tạ Dĩnh, Vĩnh Bình Hầu thế tử và Tạ nhị gia.

Triệu Yến Bình bước ra từ sau gốc cây.

Hắn cao to, rất khó bỏ qua, Tạ Dĩnh vừa định gọi, phát hiện vẻ mặt Triệu Yến Bình nghiêm nghị, Tạ Dĩnh nhíu mi, xoay người thỉnh hai vị huynh trưởng đi trước, hắn đi thẳng đến chỗ Triệu Yến Bình.

Vĩnh Bình Hầu thế tử và Tạ nhị gia quan sát Triệu Yến Bình rồi cưỡi ngựa đi xa.

“Triệu huynh tới tìm ta à? Sao gấp vậy?” Tạ Dĩnh nhảy xuống ngựa, quan tâm hỏi han.

Triệu Yến Bình dẫn Tạ Dĩnh đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, vì còn sớm nên xung quanh rất yên tĩnh, Triệu Yến Bình lấy bức vẽ trong ngực, mở ra hỏi hắn: “Tạ huynh đã gặp người này chưa?”

Tạ Dĩnh cúi đầu nhìn, sau khi thấy rõ, vẻ mặt hắn trở nên phức tạp, hỏi lại Triệu Yến Bình: “Ngươi hỏi thăm người này làm gì?”

Triệu Yến Bình nghe hiểu, vừa cuộn bức vẽ vừa nhìn chằm chằm Tạ Dĩnh: “Ngươi đã gặp hắn, hắn là ai?”

Tạ Dĩnh im lặng, trầm giọng hỏi: “Đại Lý Tự muốn điều tra hắn hay sao?”

Triệu Yến Bình không muốn hắn hiểu lầm, thấp giọng nói: “Không liên quan đến Đại Lý Tự, tối hôm qua người này dẫn một nữ tử đến chỗ Mạnh cô nương mua hoa lụa, Mạnh cô nương nói, nàng đó vô cùng giống mẫu thân của ta, giống một khuôn đúc ra.”

Tạ Dĩnh rốt cuộc hiểu rõ vì sao Triệu Yến Bình hỏi thăm người nam nhân này, nhưng sắc mặt hắn không chút nào khá hơn, thậm chí còn lùi lại hai bước.

Triệu Yến Bình cứ nhìn chằm chằm hắn.

Vẻ mặt Tạ Dĩnh tái nhợt, hắn cúi đầu, bỗng nhiên nhận ra, nếu hắn nói, hắn có thể không cưới được Thẩm Anh, nhưng Tạ Dĩnh càng rõ, Triệu Yến Bình quan tâm đến muội muội bị thất lạc nhiều năm biết bao nhiêu.

Cười khổ một tiếng, Tạ Dĩnh ngước mắt, thấp giọng nói: “Nếu Mạnh cô nương không vẽ sai, nếu ta không nhận sai, người trong tranh là Tuyên Vương.”

Triệu Yến Bình nhìn hắn kinh ngạc.

Tạ Dĩnh dời mắt, trong đầu vô cùng rối rắm, qua một lúc mới giải thích: “Tuy ta nhận ra hắn, nhưng ta và hắn không có quan hệ thân thiết gì. Vương gia có thê có thiếp, ta là ngoại nam, ngay cả sau khi đích tỷ gả làm Vương phi cũng chưa gặp được mấy lần. Ta chưa từng gặp nữ tử khác trong vương phủ, cho nên năm đó ngươi nhờ ta tìm Hương Vân cô nương ở kinh thành, ta thật sự không biết gì cả, phụ thân phái thủ hạ đi tìm hiểu cũng không có gan đến vương phủ hỏi thăm.”

Triệu Yến Bình hiểu ý Tạ Dĩnh, hắn tin Tạ Dĩnh không cố ý giấu giếm hắn.

Tuy nhiên, dựa theo miêu tả của A Kiều, cử chỉ thân mật của Tuyên Vương và mỹ nhân đó giống như phu thê…

“Vương phi …”

“Dung nhan tuy đẹp nhưng không hề giống thái thái.”

Hai người thân nhau, Triệu Yến Bình chỉ mở đầu, Tạ Dĩnh đã đưa ra đáp án: đích tỷ của hắn, tức là Tuyên Vương phi, tuyệt đối không phải là Triệu Hương Vân.

Nếu không phải, bất kể vị mỹ nhân cực giống Liễu thị có thân phận gì ở Tuyên Vương phủ, là trắc phi, di nương, thông phòng hay là ngoại thất thậm chí còn không thể nào vào được vương phủ, hay là ca cơ thanh lâu bị Tuyên Vương bao nuôi, chỉ cần nàng được Tuyên Vương cưng chiều sẽ không được lòng Tuyên Vương phi. Như vậy, trừ phi có thể chứng minh mỹ nhân đó không phải là Triệu Hương Vân, nếu không Triệu Yến Bình sẽ không yên tâm đem một muội muội khác gả vào nhà mẹ đẻ của Tuyên Vương phi.

Tạ Dĩnh không cam lòng.

Hắn hy vọng mỹ nhân kia không phải là Triệu Hương Vân, nhưng cũng hy vọng nàng đúng là, để huynh muội Triệu Yến Bình có thể đoàn tụ, cũng để Thẩm Anh gặp được tỷ tỷ mà nàng chưa bao giờ thấy.

Việc cấp thiết là tìm ra vị mỹ nhân đó, có đáp án mới có thể xác định đi con đường nào.

“Các quan lại đều biết Vương gia đàng hoàng, chưa từng đến thanh lâu, cho dù đi cũng sẽ không công khai đi với ca cơ đến chợ đèn hoa dạo chơi, tương tự như vậy, nàng kia không phải là ngoại thất, chắc chắn là nội quyến có danh phận trong vương phủ.” Tạ Dĩnh liếc nhìn tường viện của dinh thự hai bên, đi đến bên cạnh Triệu Yến Bình, thấp giọng thì thầm.

Triệu Yến Bình tán đồng nhận định này, hắn chưa bao giờ gặp Tuyên Vương, nhưng có nghe nói về cuộc đời và sự nghiệp của Tuyên Vương. Đương kim Hoàng Hậu từng sinh Thái Tử, đáng tiếc Thái Tử mất sớm, Hoàng Hậu nhiều năm không có con, đã ôm một vị hoàng tử mất mẹ nuôi nấng dưới danh nghĩa của mình, hoàng tử đó hiện giờ là Tuyên Vương. Hoàng Hậu đặt nhiều kỳ vọng vào Tuyên Vương, quản giáo rất nghiêm, các hoàng tử khác từng có hành vi bất hảo nhưng Tuyên Vương tự hạn chế vô cùng nghiêm ngặt.

Dựa theo lời nói và việc làm thường ngày của Tuyên Vương, tối hôm qua hắn sẽ không dẫn mỹ nhân nào ra cửa.

Nhưng A Kiều nói trong thơ, dường như tâm trạng Tuyên Vương không vui, như vậy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó với Tuyên Vương, nên lâu lâu buông thả một lần.