Chỉ chốc lát, Tôn Phù đã trở lại, y cao hứng nói với Cơ Tự: “Tiểu cô, Lang Gia Vương thị đồng ý rồi. Có phải tiểu cô quen biết với tiểu cô Vương Ly không? Mới vừa rồi nàng ta nghe thấy tiểu cô họ Cơ còn hỏi tôi vài câu qua rèm xe nữa.”

Cơ Tự ngước mắt nhìn Tôn Phù: “Nàng ta hỏi gì?”

Tôn Phù nói: “Nàng ta hỏi tên của tiểu cô, còn hỏi có phải chúng ta đi chung với Tạ Quảng từ Kinh Châu đến không. Tiểu cô, tiểu cô Vương Ly rất nhã nhặn, sau khi hỏi thăm khách sáo vài câu còn thưởng vàng cho tôi nữa. Đây là tiểu cô đầu tiên trong nhóm sĩ tộc ăn nói khách khí và hòa nhã nhất mà tôi từng gặp đấy.”

Cơ Tự thầm nghĩ: Vương Ly này quả là bỏ không ít tâm tư với Tạ Thập Bát nhỉ, ngay cả mình đi chung với chàng đến Kiến Khang cũng điều tra ra được.

Có điều nàng cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Đối với Cơ Tự, nếu đã đuổi theo được Vương Ly thì đã nhẹ nhõm phần nào rồi.

Đúng lúc này, Tôn Phù tò mò hỏi: “Tiểu cô, chúng ta phải đuổi theo lang quân Tạ gia cơ mà? Sao lại dừng ở đây không đi nữa?”

Cơ Tự trả lời: “Tạ Thập Bát và bộ khúc của hắn chắc chắn là cưỡi ngựa, chúng ta không thể nào đuổi kịp đâu.”

Tôn Phù thầm nói: Nếu đã biết không đuổi kịp vậy còn đuổi theo làm gì? Có điều y cũng đã quen nghe theo lệnh của Cơ Tự, tuy có điều bất mãn nhưng cũng không hỏi nhiều.

Thấm thoát đã đến hoàng hôn. Kiểu sĩ tộc cao quý như Lang Gia Vương thị xuất hành ắt hẳn đã lo liệu hết mọi chuyện, hôm nay đi được khoảng mười dặm đã ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi. Khi Cơ Tự bước xuống xe ngựa, bãi cỏ bát ngát phía trước đã trải một lớp gấm trắng thật dày dài chừng ba trăm mét, mười mấy tỳ nữ xinh đẹp đang yêu kiều dâng hương, nấu ăn, trải giường đánh đàn. Một lúc lâu sau, trên gấm trắng đã dựng lên mấy doanh trướng, mỹ thực muôn màu muôn sắc xếp thành một hàng dài trăm thước.

Nhóm Tôn Phù nào từng thấy cảnh xa hoa thế này? Y ngẩn ngơ một hồi lại quay sang khẽ nói với Cơ Tự: “Tiểu cô, có phải lang quân Tạ gia nghèo hơn cả họ không? Tôi chưa từng thấy ngài ấy bày vẽ thế này bao giờ.”

Cơ Tự cười xòa: “Nếu Tạ Lang đi chung với nhóm con cháu thế gia này thì chắc chắn sẽ xa xỉ vô độ cho xem.”

Tôn Phù ồ một tiếng. Đúng lúc này có hai hộ vệ và hai tỳ nữ bước ra khỏi đội ngũ của Lang Gia Vương thị, đi đến trước mặt Cơ Tự. Đương nhiên với thân phận của nàng thì họ không cần phải hành lễ, nhưng vì xuất thân là người hầu của thế gia nên lời ăn tiếng nói và cử chỉ đều nho nhã lễ độ. Hai hộ vệ đứng hai bên, còn hai tỳ nữ tiến lên, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu cô Cơ gia, tiểu cô nhà ta muốn gặp người.”

Vương Ly ư? Cơ Tự ồ một tiếng rồi gật đầu: “Được, xin dẫn đường.”

Lát sau, Cơ Tự được dẫn đến trước thảm gấm trắng, vừa nhìn đã thấy Vương Ly ngồi ngay ngắn sau bình phong. Sáu tỳ nữ đi ra khỏi bình phong cũng như hai tỳ nữ dẫn Cơ Tự đến đều đồng loạt cúi đầu nhìn đôi giày bó lấm lem bùn đất của nàng.

Lát sau, giọng một tỳ phụ trung niên vang lên: “Để nàng ta đi chân không vào đi. Ai mà biết được chân của tiểu cô xuất thân hàn môn như nàng ta có sạch sẽ không, e là thảm gấm không thể dùng lại được nữa rồi.”

Cơ Tự cười khẩy: Với cái kiểu xa xỉ của các người, tấm thảm gấm này trải lên mặt cỏ cũng đã dính bẩn rồi, tất nhiên sẽ dùng một lần rồi vứt đi thôi, bây giờ lại cố ý đổ lên đầu ta, đúng là đồ hẹp hòi.

Thời khắc này Cơ Tự rất muốn quay người rời đi, nhưng nàng không thể. Đúng vậy, thật sự không thể. Người ta là Lang Gia Vương thị còn cao sang quyền quý hơn cả hoàng thất nữa. Người nơi này không chỉ có Vương Ly, ngay cả một tỳ nữ, tỳ phụ chỉ cần thuận miệng nói vài câu cũng có rất nhiều người sẵn lòng thay mặt họ trừng trị Cơ Tự. Thế nên nàng chỉ đành cúi đầu im lặng.

Lát sau, một nô tỳ đi đến, nàng ta khẽ nói: “Cơ tiểu cô, đây là đôi giày tơ, mời tiểu cô mang vào rồi hẵng đi gặp tiểu cô nhà ta.”

Cơ Tự khách sáo cảm ơn rồi xỏ đôi giày kia, bước lên gấm trắng đi về phía bình phong.

Tỳ nữ dẫn nàng vào thi lễ, cung kính nói: “Tiểu cô, Cơ tiểu cô đã đến.”

Một giọng thiếu nữ thanh nhã truyền đến: “Để nàng ta vào đi.”

“Vâng.”

Vì vậy Cơ Tự vòng qua phía sau bình phong, thấy Vương Ly đang ngồi trước đàn ngọc, đôi tay trắng nõn nhẹ gảy dây đàn.

Phải nói thế nào nhỉ, Vương Ly quả thật rất đẹp, vóc dáng mảnh mai trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo như vẽ, chỉ ngồi đó thôi đã toát lên vẻ cao quý lộng lẫy. Nàng ta mang một vẻ kiêu ngạo khó tả, khác hẳn mấy tiểu cô Cơ Tự từng gặp. Kiểu kiêu ngạo đến từ huyết mạch tôn quý, thứ dân thiên hạ đều quỳ lạy mình, dù cho nàng ta không khinh người nhưng vẫn có vẻ ngạo mạn.

Nhưng theo Cơ Tự, nhan sắc Vương Ly này có phần kém cạnh Kinh Ly mỹ nhân đệ nhất Kinh Châu kia, sở dĩ mỹ danh nàng ta lan xa như vậy chắc hẳn do xuất thân từ Lang Gia Vương thị thôi. Thật ra không có ai biết rõ hơn Cơ Tự, lúc này Lang Gia Vương thị đã bắt đầu xuống dốc. Một là trong gia tộc không có quan lớn, hai là không anh tài lại cộng thêm chẳng thèm ngó đến quân quyền thực vụ, vì thế đã dần dần giao mạch sống vào tay người khác rồi.

Lúc Cơ Tự ngắm nhìn Vương Ly, Vương Ly cũng đang đánh giá lại nàng. Đến tận khi thấy ánh mắt nàng ta, Cơ Tự mới nhớ ra mình còn chưa hành lễ với đối phương nữa. Vì vậy nàng lùi về sau một bước, khẽ nhún chào trước Vương Ly, cung kính nói: “Cơ thị nữ tham kiến tiểu cô.”

Vương Ly gật đầu, dịu dàng cười đáp lại: “Nghe nói cô quen biết Tạ Quảng à? Cô đã là bạn của Tạ Quảng, vậy cũng là bạn của ta rồi.” Tiếp theo, Vương Ly lại nói, “Sau này gặp phải việc gì khó khăn cứ đến tìm ta.” Rồi cúi đầu hờ hững cất giọng, “A Doanh, tiễn khách.”

“Vâng.”

Thế là Cơ Tự còn chưa kịp ngồi xuống đã bị tiễn ra ngoài. Sau khi cởi giày tơ ra, thay giày của mình vào, Cơ Tự liền nhẹ nhàng bước đi. Bất kể là ánh mắt hay cử chỉ của nàng đều không hề có vẻ thấp thỏm bất an hay kính sợ tiểu cô Vương Ly cao quý như công chúa kia.

Tỳ phụ bên cạnh Vương Ly đưa mắt nhìn nàng rời đi, không nhịn được nói: “Tiểu cô, nếu để người ngoài biết được người triệu kiến ả, không phải là đã nâng cao vị thế của ả sao? Chỉ là nữ cô nhi hàn môn thôi, theo nô tỳ thấy, tiểu cô cẩn thận quá rồi. Tạ gia là dòng dõi thế nào cơ chứ? Xưa nay sĩ thứ không được cưới gả, Ta gia chắc chắn không đồng ý để Tạ Thập Bát cưới nữ cô nhi hàn môn này làm thiếp đâu. Trần Quận Tạ thị sao lại dám để loại nữ tử nghèo hèn sinh ra con cháu nhà mình chứ.”

Vương Ly rủ mắt, khẽ nói: “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc Thập Bát ca ca có hứng thú với loại nữ tử nào thôi... Ta chỉ muốn hiểu huynh ấy nhiều hơn một chút.”

Chớp mắt, Vương Ly lại tự nhủ: Cơ tiểu cô này cử chỉ lỗ mãng vô lễ, nhưng nàng ta lại có thể gần gũi với Thập Bát ca, xem ra Thập Bát ca đã phiền chán với những hành vi của nhóm sĩ tộc rồi. Với lại, lúc Cơ tiểu cô này gặp ta, ánh mắt nàng ta thản nhiên không hề kính sợ, lúc thối lui cũng dứt khoát không hề lưu luyến. Có thể thấy được nàng ta là người sắc sảo, tính cách lỗi lạc như đấng trượng phu. Thì ra Thập Bát ca ca thích qua lại với kiểu nữ tử như vậy ư? Cuối cùng ta đã hiểu...

Nàng bất chợt nhớ đến câu "nữ tử nghèo hèn" của tỳ phụ kia, không khỏi thở dài: “Ngô ma ma, ma ma sai rồi.” Vương Ly chậm rãi đứng dậy, nói khẽ khàng, “Trong thiên hạ, sĩ tộc cũng được, thứ tộc cũng thế, huyết mạch sang hay hèn vốn sinh ra đã vậy, chỉ có Cơ thị là khác.”

Trong ánh mắt khó hiểu của tỳ phụ và tám tỳ nữ, Vương Ly giải thích: “Cơ Tự là hậu duệ của Hoàng đế. Thời Hán, Lưu Bang và Lưu Tú nghĩ trăm phương nghìn kế chứng minh mình là hậu nhân của Viêm Đế. Thời gian trước ta nghe người ta nói, hoàng đế Bắc Ngụy ở phía Bắc cũng luôn muốn gán dòng dõi nhà mình vào hoàng đế... Đích mạch của Hoàng đế, con cháu của nhà Chu tám trăm năm, có nền tảng vững chắc như vậy, nếu Thập Bát ca ca muốn cất nhắc nàng ta, nâng gia tộc nàng ta lên hàng thế gia, chắc chắn sẽ không nhiều người phản đối đâu. Dù sao, huyết mạch của nàng ta quả thật là rất đặc biệt.”

Phút chốc Vương Ly lại nói: “Thôi, chỉ là một kẻ không đáng nhắc đến, đừng nói đến nàng ta nữa.”

Bên này sau khi Cơ Tự trở về từ chỗ Vương Ly, doanh trướng cũng đã dựng xong, nàng bảo bộ khúc đánh xe lừa đến gần chỗ Lang Gia Vương thị rồi mới an tâm nghỉ ngơi.

Hôm sau, đội ngũ lại nhổ trại lên đường, hai ngày trôi qua, cuối cùng họ đã đến bờ sông Trường Giang. Từ Kiến Khang đến Dương Châu tốt nhất là đi bằng đường thủy, đến thành Dương Châu rồi lại chuyển sang đường bộ.

Chuyến đi này, đội ngũ của Lang Gia Vương thị có đến nghìn người, cộng thêm đội xe chở hành lý và đội của Cơ Tự, quả thật là một đội ngũ hùng hậu. May là danh tiếng của Lang Gia Vương thị vẫn còn, chỉ cần vài câu nói, trên bến tàu đã xuất hiện bảy chiếc thuyền lớn.

Chỗ tốt khi đồng hành với đại thế gia chính là vậy, dù chủ nhân của những con thuyền này có lai lịch thế nào thì cũng không dám hạ độc thủ với họ. Thế nên, sau khi ba mươi chiếc xe lừa của Cơ Tự tiến vào khoang thuyền, nàng rất an tâm chạy lên tầng trên tiếp tục suy tính hoàn thiện kế hoạch của mình.

Chưa đến hai ngày, thành Dương Châu đã xuất hiện trong tầm mắt. Sau khi đến nơi, Cơ Tự không hề đi tiếp mà từ biệt đám người Lang Gia Vương thị, ở lại trong thành.

Bất kể là Lang Gia Vương thị hay là đội ngũ của Tạ Lang, người họ muốn đón đều ở đầu Bắc Dương Châu. Theo nàng đoán, đội ngũ của Lang Gia Vương thị còn phải đi năm sáu ngày nữa mới đến được.

...

Đây là lần đầu tiên Vương Ly rời khỏi Kiến Khang, lầu đầu tiên ngồi xe lừa lâu như vậy. Đường dài đằng đẵng, băng rừng lội suối, thật sự là vô cùng cực khổ. Giờ phút này mấy tỳ nữ thấy tiểu cô nhà mình ngồi xe lừa đến mức eo mỏi lưng đau, cả đám đều đau lòng rơi lệ.

Một tỳ nữ vừa bóp eo cho nàng ta vừa khóc lóc: “Tiểu cô tội gì phải làm vậy? Đang yên đang lành lại vất vả chạy đến Dương Châu.”

Tỳ phụ trung niên kia cũng nói: “Tiểu cô, chuyến này chúng ta quả thật phí công. Không ngờ Dương Châu lại có người Hồ ra vào. Vị khách này vì tránh người Hồ nên trước đó đi theo lang quân Tạ gia rời đi rồi. Ngay cả bóng dáng lang quân Tạ gia chúng ta cũng không nhìn thấy. Lần này tiểu cô cực khổ mà chẳng có ai cảm kích cả.”

Vương Ly cũng hơi buồn, nàng ta thở dài: “Thì đành vậy thôi.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của một bộ khúc: “Tiểu cô, Tam Thập Tứ lang bảo muốn ở Dương Châu một thời gian, người hỏi ý tiểu cô thế nào?”

Vương Ly tức giận, khẽ oán trách: “Ca ca cũng thật là. Huynh ấy cho rằng ta không biết huynh ấy muốn ở lại Dương Châu là vì núi cao hoàng đế xa, thoát khỏi quản thúc, điên cuồng một trận sao?” Nói đến đây, nàng ta thở dài rồi nói vọng ra bên ngoài, “Với tính tình của ca ca ít nhất cũng phải ở đây ba bốn tháng, ta không ở lại được. Ngươi đi bảo với ca ca, chia cho ta một nửa số bộ khúc, tự ta về Kiến Khang.”

“Vâng, tiểu cô.”

Nhưng Vương Ly không ngờ được, người nàng ta vốn cho rằng đã lỡ dịp gặp gỡ lại vô tình trông thấy vào ba ngày sau.

***

Đứng trên sườn núi, Vương Ly vén rèm xe lên, nhìn Tạ Lang đang bị bọn thổ phỉ bao vây ở khe núi phía trước. Lần đầu tiên trong đời, nàng ta không hề ngất xỉu vì cảnh máu me, cũng không khóc lóc vì tiếng la hét đinh tai nhức óc. Nàng ta đứng trên xe lừa, nhìn nhóm hộ vệ của Tạ Lang lần lượt ngã xuống, nhìn đám thổ phỉ càng lúc càng áp sát, tim của nàng đập cuồng loạn một cách khó hiểu.

Vương Ly run giọng nói: “Mau, tất cả mọi người đều xông lên, nhất định phải cứu được Tạ Thập Bát lang.”

Tất cả mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Vương Ly. Dù cho tỳ nữ hay tỳ phụ bên cạnh nàng ta cũng đều tán thành. Nếu phía trước là con cháu của Trần Quận Tạ thị, thì dù cho họ chỉ còn lại một người cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Năm trăm bộ khúc Vương thị lập tức hô lên, xông đến khe núi trong nháy mắt, chém giết đám đạo tặc.

Tạ Lang tinh thông binh pháp, mặc dù chuyến này chỉ có mười mấy người nhưng chỗ chàng đứng có địa hình hiểm yếu, chẳng qua theo từng hộ vệ ngã xuống, vị thế của chàng cũng đã suy yếu.

Đúng lúc này chàng nghe được tiếng thét vang dội, thấy cờ hiệu của Lang Gia Vương thị. Nháy mắt đó, Tạ Lang thầm nghĩ, ta đã được cứu rồi.

Nhưng ý nghĩ này vô cùng ngắn ngủi, lúc thấy đám đạo tặc áp đảo bộ khúc Vương thị, chàng bừng tỉnh: Không được, đám đạo tặc này có quân lính của người Hồ trà trộn vào, bộ khúc Lang Gia Vương thị không thể chống đỡ được.

Nghĩ đến đây, Tạ Lang thét lên một tiếng, nắm lấy trường kích lao xuống sườn núi. Lúc chàng đang lăn xả chém giết cùng với chúng bộ khúc Lang Gia Vương thị, chuẩn bị phát hiệu lệnh thì thình lình một giọng nữ tử nức nở vang lên: “Thập Bát ca ca, sao huynh bị thương đến mức này?” Tiếng nói vừa dứt, Vương Ly xông đến đứng trước mặt Tạ Lang. Sau khi rơi lệ nhìn toàn thân Tạ Lang máu me bê bết, nàng ta bỗng xoay người lại, giang rộng hai tay đứng chắn trước Tạ Lang, phẫn nộ quát lên với đám đạo tặc, “Hôm nay có ta ở đây, không ai có thể làm hại Tạ Thập Bát được.”

Tiếng quát của Vương Ly rất vang dội, không chỉ có Tạ Lang mà tất cả mọi người xung quanh đều giật mình. Lúc cả đám quay đầu nhìn tiểu cô đẹp tựa tiên nữ dám đứng chắn trước mặt Tạ Lang thì bất chợt sườn núi phía trên đầu truyền đến tiếng nổ long trời lở đất.

Tiếng nổ này vang rền mang khí thế kinh người, âm thanh đinh tai nhức óc.

Không biết ai có thể sai khiến mấy trăm người đồng thời thổi kèn lệnh, khiến cho cả núi rừng đều vang vọng âm thanh chấn động.

Trong khi Tạ Lang vẫn còn kinh ngạc, đám đạo tặc kia đã sắc mặt đại biến. Vốn đội bộ khúc Lang Gia Vương thị đã có chút sợ hãi, nhưng tiếng kèn lệnh vừa vang lên, bọn thổ phỉ đã nảy sinh ý định rút lui.

Đúng lúc này, trong tiếng kèn lệnh lại trộn lẫn tiếng trống dồn dập.

Đùng, đùng, đùng, tiếng trống hùng hậu vang dội, trầm trầm kéo đến, mang theo sát khí ngập trời, tựa như nghìn quân vạn mã đang ẩn mình mai phục trong rừng sâu núi thẳm.

Tên đầu sỏ của đám đạo tặc liền huýt sáo ra hiệu.

Thấy đám đạo tặc định rút lui, bất kể là Tạ Lang hay nhóm bộ khúc Lang Gia Vương Thị đều vui mừng còn không kịp. Bởi vì bản thân họ biết, nếu mình cứ tiếp tục đánh nhau với đám đạo tặc này thì chẳng khác nào lấy ngọc chọi đá, nếu chết thì thật sự rất thiệt thòi. Thế là chúng vừa rút lui thì họ liền lùi ra hai bên nhường đường.

Trong tiếng trống càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng đằng đằng sát khí, năm trăm tên đạo tặc lùi về sau vài chục bước, rồi tên đầu sỏ quát to một tiếng, bọn chúng cuống cuồng chạy đi.

Lúc mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Vương Ly tinh mắt nhìn thấy trên sườn núi có một bóng dáng màu trắng thấp thoáng. Nàng ta lập tức hô hoán, vội vàng lùi lại đứng sát trước ngực Tạ Lang, quát về phía sườn núi kia: “Ai?”

Mọi người đồng loạt nhìn lên.

Trong cái nhìn chăm chú của vài trăm người, Cơ Tự mặc váy trắng, tà áo bay phấp phới, mắt sáng như sao bước ra. Nàng đứng trên sườn núi cao cao, nhìn xuống mọi người rồi chuyển sang Tạ Lang, cười khanh khách nói: “Tạ Thập Bát, khéo thật, không ngờ ở cái nơi hoang vu hẻo lánh thế này mà chúng ta cũng gặp được nhau.”