Không khí trong phòng thẩm vấn không hề tốt đẹp gì, đóng kín lâu ngày khiến trên cửa sổ ngưng đọng một lớp sương trắng mỏng. Đã vào tháng Năm, nhưng thời tiết bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp, bởi vì nhiệt độ trong ngoài chênh lệch khá lớn, không ngừng có dòng nước làm cửa sổ thủy tinh vẽ nên những đường chia năm xẻ bảy, nếu như từ bên trong nhìn ra, trời đất một mảnh đen đục, nhìn không thấy một tia sáng.

Điều kiện nơi này không tốt cũng không xấu, vốn dĩ là phòng thẩm vấn, không tắt điều hòa cũng xem như vẫn còn tính người. Từ lúc giam đến nay, cô đã bị thẩm vấn không dưới mười lần, nhưng kết quả đều như thế. Không ai có thể cạy ra được chút đáp án có giá trị nào từ miệng cô cả. Tất cả bọn họ đều chán ghét cô, nói cô không biết phân biệt phải trái, cố làm ra vẻ đàn bà.


Bất quá nếu bọn họ vẫn không ngừng kiên trì, cô cũng sẽ kiên trì tới cùng.

Hôm nay cô có thể có ly cà phê uống, toàn nhờ phúc của nhân vật lớn đang ở đối diện này.

Hứa Khinh Ngôn sắc mặt không thay đổi, trên mặt tái nhợt gầy gò, không nhìn ra được một chút hoảng hốt đáng lẽ phải có từ một người đang bị tình nghi. Ngoại trừ mệt mỏi bị lưu lại sau mấy ngày liền bị ép kháng cự.

Cô bình tĩnh đến nỗi sắp tiến đến trạng thái chết lặng. Hứa Khinh Ngôn yên lặng rủ mắt xuống, chỉ nhìn chằm chằm cái ly. Hai tay đang mang còng, miễn cưỡng có thể cầm được ly giấy. Trong ly cà phê đã uống hết một nửa, còn thừa lại một nửa sớm đã lạnh tanh.

Sự trầm mặc kéo dài khiến căn phòng lâm vào một bầu không khí cổ quái, tiếng gió của điều hòa dường như càng lúc càng lớn, khiêu khích những yếu tố tiềm ẩn không an phận trong không trung.


Tào Kình đối mặt với Hứa Khinh Ngôn không nói một lời, đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần bất an. Anh ta thừa biết Hứa Khinh Ngôn con người này nhìn bề ngoài bình đạm thanh thản, thực chất bên trong rất ương ngạnh. Nghĩ đến việc từ trong miệng cô hỏi ra thứ gì, xác thực không hề dễ dàng, khó trách đồng nghiệp của anh đều lần lượt thua trận.

Nhưng anh ta tin tưởng mình không giống với bọn họ.

Tào Kình thoáng nghiêng người về phía trước, nắm chặt nắm đấm, tận lực kiên nhẫn nói với Hứa Khinh Ngôn: "Em có thể nói sự thật với tôi, không cần phải sợ hãi, nếu như hắn ta uy hiếp em, tôi cũng có thể bảo vệ em, em còn có người nhà."

Hứa Khinh Ngôn mí mắt cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục lắc lư ly giấy.

"Em thật sự muốn tự mình gánh vác những việc sẽ xảy ra sao? Em có biết hậu quả là gì không?"


Lúc Tào Kình muốn nói rõ lý lẽ, Hứa Khinh Ngôn bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: "Tôi chỉ là vừa lúc xuất hiện tại đó."

Câu nói này cô đã nói không ít hơn mười lần, cô không chê phiền, thì bọn họ nghe cũng thấy phiền thay.

Tào Kình hít một hơi, nhìn gương mặt không một tia gợn sóng ấy hỏi: "Em cảm thấy sự trùng hợp như vậy tôi sẽ tin sao? Nơi đó có gì, em nhất định biết, nếu không với tính cách của em, em sẽ không đến."

Hứa Khinh Ngôn một lần nữa cúi đầu xuống.

Tào Kình nhịn không được nói: "Việc em làm không chỉ là đang mai táng chính mình, mà còn ảnh hưởng đến pháp luật. Trước đây em không phải người như thế. Chính đám bại hoại bọn chúng đem Nguyệt Sơ kéo xuống nước, nếu không có chúng, Nguyệt Sơ sẽ không rời xa chúng ta sớm như thế, em cũng giống tôi đều hận bọn chúng mà, không phải sao?"
Hứa Khinh Ngôn chậm rãi nhấc mí mắt lên, trong con ngươi đen trắng rõ ràng, in ra khuôn mặt anh tuấn của Tào Kình: "Anh hiểu rất rõ tôi sao?"

Tào Kình cảm thấy vấn đề này căn bản không cần thiết hỏi: "Chúng ta đã quen biết rất nhiều năm."

Hứa Khinh Ngôn yên lặng gật đầu: "Tôi quen biết anh mười lăm năm."

Tào Kình nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, muốn từ trên nét mặt đó tìm ra tình nghĩa mười lăm năm, nhưng sự lạnh nhạt của cô làm lòng không chỗ ở của anh ta chìm xuống: "Em biết hắn ta bao lâu, mà lại một lòng muốn bao che cho hắn?"

Hứa Khinh Ngôn vẫn cười cười, thân thể có chút ngửa ra sau: "Tào Kình, đừng lại hỏi tôi nữa, anh muốn đem mọi chuyện tính trên đầu tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn."

"Sao em có thể làm ra được chuyện này." Tào Kình không khỏi có chút bực bội.

"Ai biết được."
Cô đúng là đang thờ ơ cười, thần sắc Tào Kình có chút hoảng: "Tôi không nghĩ tới em đã phải che giấu kĩ càng đến như vậy, bắt đầu từ khi nào. Lần kia lúc ăn cơm, em đã quen biết hắn rồi đúng không, vậy mà em còn gạt tôi nói các người chỉ từng gặp qua một lần."

"Không cần nhiều lời thêm nữa, Tào đầu to, anh đã hiểu rất rõ tôi, liền hẳn phải biết, tôi không thích nhiều lời, một chữ cũng sẽ không nói." Hứa Khinh Ngôn né tránh vấn đề của anh ta, sau đó lần nữa lâm vào trầm mặc, thưởng thức cái ly trong tay.

"Hứa Khinh Ngôn." Tào Kình trong lòng một trận cuồn cuộn, nhịn không được nắm chặt tay cô, cảm giác lạnh buốt, làm anh ta vì đó mà sững sờ, "Em căn bản không phải phụ nữ nên đi con đường này, hắn ta chính là một vòng xoáy, em đi theo hắn sẽ chỉ càng lún càng sâu, hiện tại còn kịp, tôi có thể giúp em thoát ra."
Hứa Khinh Ngôn nhàn nhạt nhìn tay anh, ánh mắt có một giây phức tạp, nhưng rất nhanh lấy lại sự thờ ơ. Cô tránh thoát, ngẩng đầu, môi mỏng khẽ cử động "Hứa Khinh Ngôn bây giờ đã không còn là Hứa Khinh Ngôn trước kia rồi."

Câu nói này giống như được ném ra vô cùng mạnh, cảm giác nó như kim loại cứng rắn. Mà những lời này của cô càng giống như đục một cái lỗ to xuyên qua trán Tào Kình, khiến anh ta cảm thấy khiếp sợ sâu sắc đến mức trong lúc nhất thời không cách nào có thể đáp lại.

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Tào Kình quay đầu, lập tức ý thức được mình phản ứng quá kích động, điều chỉnh cảm xúc, nói: "Mời vào."

Hà Quan nghiêm mặt tiến vào nói với bọn họ "Nhị Gia đến bảo lãnh cô ta."

Tào Kình không thể không ngẩn ra: "Sao... làm sao có thể chứ?"
"Đã được phê duyệt."

Tào Kình nhận lá đơn nhìn kỹ từng chút một, thủ tục khởi đầu không có vấn đề. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới người này còn có thể có quan hệ lớn như thế, đem Hứa Khinh Ngôn bảo lãnh ra ngoài.

Tào Kình nhìn Hứa Khinh Ngôn, cô ngược lại không phản ứng nhiều lắm, nhưng bên trong con ngươi màu đen kia trong nháy mắt chợt sáng lên rất khó phát giác, bình tĩnh mà dịu dàng.

Cửa mở ra, Hứa Khinh Ngôn chậm rãi đi khỏi cục cảnh sát, có hai tên cảnh sát đi ở phía sau cô. Tào Kình cũng theo chân. Bước đi của cô chậm chạp, thản nhiên đi về phía lối nhỏ phía trước.

Hà Quan phía sau Tào Kình nhỏ giọng nói: "Cô ta như vậy ngược lại có mấy phần ra dáng Nhị phu nhân."

Giọng điệu hắn ta là lạ, không thể nói là mỉa mai hay là đáng tiếc, Tào Kình cực nhanh liếc hắn ta một cái, hung hăng nói: "Không được đem cô ấy cùng đám súc sinh kia gộp lại thành một."
Đường ra cổng không dài, trên đường đi tất cả mọi người đều nín thở tập trung, nhìn chằm chằm, một khắc cũng không dám thư giãn, ánh mắt đóng đinh ở trên người Hứa Khinh Ngôn, dường như muốn từ trên khuôn mặt bình tĩnh của cô tạc ra trăm nghìn cái động.

Muốn bắt một người của Lý gia đã khó khăn thế nào, huống chi là người của Nhị Gia, vốn là muốn thừa cơ đào ra được chút gì, lại xui xẻo đụng phải Hứa Khinh Ngôn cái người ngoài lạnh trong lạnh này, cực kì khó chơi, chơi bọn họ như trò chơi mèo vờn chuột.

Đêm nay khăn che mặt của Hứa Khinh Ngôn bị vạch trần, chợt vang lên lời đồn, bên cạnh Lương Kiến Không xuất hiện một người phụ nữ. Cô giống như đang dạo chơi giữa biên giới của xã hội đen tối và cuộc sống bình thường. Nhưng lại là người phụ nữ duy nhất có thể ở gần Lương Kiến Không, có người nói cô rất được Lương Kiến Không tín nhiệm, lại có người nói cô chỉ bị Lương Kiến Không xem như công cụ, thậm chí còn có lời đồn quan hệ giữa cô và Nhị gia có chút giương cung bạt kiếm*, có thể không ai có thể xác nhận được thân phận thật sự của cô.
*trạng thái thù địch lẫn nhau

Hứa Khinh Ngôn bước qua cánh cửa cuối cùng, sau cánh cửa là gió lớn cùng những giọt mưa lạnh ngắt liên tục đập vào mặt cô, khiến cô cả người trực tiếp run lên. Có người cảnh giác tiến lên giúp Hứa Khinh Ngôn mở còng tay.

Cô ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, làm sao cũng không nghĩ tới cô cũng có ngày đến cục cảnh sát, còn bị bạn tốt của mình thẩm vấn, cảm xúc trong lòng thực sự khó nói lên lời.

Tào Kình ở sau lưng, chưa từ bỏ ý định nói: "Khinh Ngôn, đừng ngày càng lún sâu, nhân cơ hội hiện tại tôi còn có thể giúp em."

Hứa Khinh Ngôn dừng lại một lát, không đáp lời, sải bước tiến đến màn đêm nặng nề.

Tào Kình đứng từ cánh cửa nhìn ra ngoài, trong một khoảng đen vẫn đục, mơ hồ có một bóng dáng cao lớn, ánh mắt anh ta lập tức dừng lại tại bóng dáng phía trên kia, lông mày chăm chú nhíu lại.