Quảng Xuyên Châu sông ngòi chằng chịt, người đi đường dài, ngồi thuyền nhanh hơn cưỡi ngựa, nhưng đối với những người tu đạo mà nói thì cưỡi ngựa thuận tiện hơn.

Bốn người qua một chuyến cưỡi ngựa, đi không quá ba mươi dặm thì cao thấp đã phân; kỵ mã của Xung Linh và hai người đệ tử của y di chuyển rất nhẹ nhàng thoải mái, tới lui tự nhiên, nhưng con ngựa của Hậu Điểu thì miệng đã sùi bọt trắng, có dấu hiệu tùy thời lăn đùng ra đất.

Xung Linh nhíu nhíu mày, mang theo thằng cha này cũng thật là phiền toái, nhưng lại không thể không mang, tuy trong lòng biết tên này trọng chữ tín, nhưng thực sự để y tự mình đi đến Thần Đô thì không ai đảm bảo được cái gì.

Chuyện sinh tử, có mấy ai có thể chân chính thoải mái chấp nhận?"Có một chút kỹ xảo, đề khí làm cho cơ thể nhẹ nhàng, nhân mã hợp nhất, ngươi có thể xoa nhẹ đầu ngựa, thử cùng nó thiết lập sự liên kết!.

"Đợi sau khi Xung Linh chỉ giáo một chút, Hậu Điểu mới khom người trên ngựa xin lỗi: "Đạo sư thứ lỗi, ta vẫn chưa có thể đề khí! "Xung Linh nhịn không được cười phá lên, y lại quên mất điểm này, tên hình tập này chỉ có cái vỏ Đạo Môn ở bên ngoài, kì thực không hơn được người phàm là bao nhiêu, hơi một chút cường tráng, có thể cảm thụ được thiên địa linh cơ mà thôi, làm sao có thể lĩnh ngộ được thủ đoạn chân chính của người tu hành?Chỉ tay sang một tên đệ tử: "Hiểu Tùng, ngươi đổi ngựa cho hắn.

"Như vậy là đã có biện pháp để tiếp tục di chuyển, cứ đi được ba mươi dặm, Hậu Điểu và hai tên đệ tử đạo gia là Hiểu Tùng và Tế Nguyệt thay nhau đổi ngựa, song song với việc duy trì mã lực, cũng có thể miễn cưỡng làm cho thời gian nghỉ ngơi sau một ngày di chuyển không mất quá nhiều.

Trong hai người đệ tử Đạo Môn, Hiểu Tùng đã đạt đến Tích Cốc cảnh, còn Tế Nguyệt là Bồi Nguyên cảnh, bọ họ ba người phân biệt ở ba cảnh giới: 3, 4, 5, qua một đoạn thời gian ở chung, dường như cũng không phải là mối quan hệ thầy trò thực sự, chỉ là dùng cảnh giới khác nhau để phân biệt ngôi thứ, Hậu Điểu đối với hệ thống trong Đạo Môn hoàn toàn không biết gì, cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng.


Đồng hành cùng một đường, y có thể cảm giác được mấy người này dường như không thân nhau cho lắm, hiển nhiên bản thân y trong mắt của họ chính là một người có hay không cũng được, một tên tội nhân phiền toái, chả có gì quan trọng; y là một kẻ có tính tự cao ngầm, người ta không coi trọng y, y cũng không hơi đâu mà đi xun xoe bợ đít.

Cứ như vậy mà yên lặng lên đường, cứ qua một thành rồi lại một thành.

Đạo Môn đi tuần sát ở An Hòa quốc không hề cố định; có khi một năm vài lần, cũng có khi vài năm một lần; hoàn toàn phụ thuộc vào hướng phát triển của dân tình, biến hóa của thế cục; ngoại trừ những nơi mà dân chúng phản ứng gay gắt với chính quyền là phải bắt buộc đi tuần tra còn lại thì thì kiểm tra ở đâu, địa phương nào cơ bản là tùy cơ mà định, tràn ngập phong cách tự do không câu không thúc của đạo gia.

Ví dụ như lần đi tuần thị này của Xung Linh, chính là nhiệm vụ ngẫu nhiên, ngay cả vụ Quảng Xuyên Châu cũng là cao nhân đạo môn này tùy tay chỉ đạo thôi, trong chuyện này có thể có thâm ý, cũng có thể là không, dù sao thì trong mắt của Đạo Môn cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chuyến đi này của họ chính là những thành thị có Thanh Đường Giang chảy qua nằm trong Quảng Xuyên Châu, mục đích chính là đôn đốc quan phủ các cấp sửa chữa lại hệ thống thủy lợi, còn về phần nội chính của địa phương thì bất quá chỉ là tiện tay mà làm thôi, là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Hai ngày sau, bọn họ đến thành thị kế tiếp trong dự định tuần sát lần này, Lục Bàn Thành.


Sở dĩ gọi là Lục Bàn, chính là nơi này là nơi giao hội của mấy con sông lớn, sông ngòi chằng chịt, có sáu khúc quanh, quanh co như rắn, toàn bộ thành thị cơ hồ bị sông ngòi bao lấy, là một tòa thủy thượng chi thành (thành trên mặt nước) danh phù kì thực, thế nước cực kì phức tạp.

Xung Linh đạo nhân và một đám quan lại lớn nhỏ của Lục Bàn Thành có một phen bàn cãi ra trò, đấu trí đấu dũng, cũng không có khả năng thuyết phục họ đắp đê hộ thành; Hậu Điểu và Hiểu Tùng, Tế Nguyệt cùng đứng sau lưng của Xung Linh, nghe một màn biện luận giữa đạo và tục tại hiện trường đều không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng Tổng trấn bề ngoài biểu hiện khách khí, nhưng thái độ lại cực kì kiên quyết:" Xin đạo trưởng hiểu cho, thủy hệ ở Lục Bàn không thể đắp đê, phân nhánh quá nhiều, sức người không chịu nổi; tiền triều cũng đã từng có đạo trưởng của Đạo Môn yêu cầu đắp đê, kết quả là năm nay đắp, năm sau vỡ, hao người tốn của, đó chính là vết xe đổ.

"Xung Linh cau đôi mày, y làm sao có thời gian đi quan tâm chuyện của tiền triều? Mấy thập niên trước y còn là một tên tiểu tu một lòng tu đạo.

"Có thể là tài lực không đủ? Lục Bàn thành xác thực là có rất nhiều khúc sông, đắp đê đúng là phức tạp, bổn đạo gia có thể vì các ngươi mà tranh thủ một chút ủng hộ từ triều đình, nhưng khẳng định là đại bộ phận Lục Bàn thành của các ngươi phải chịu , suy cho cùng thì đây là việc làm đại công đức, tạo phúc cho con dân ở Lục Bàn, cũng là một phần công đức không đo đếm được, tiện cho Tổng trấn nhà ngươi ngày sau thăng chức.

"Hoàng Tổng trấn vẫn không bị thuyết phục:" Cũng không phải! Khó đắp đê ở Lục Bàn không phải là do tài phú không đủ, mà là do những con yêu quái hung hãn ở dưới sông; mấy con yêu vật này hận nhất là nhân loại đắp đê, nói là ảnh hưởng đến hoàn cảnh sống của bọn chúng, do vậy làm mưa làm gió, những phàm nhân như chúng ta làm sao ngăn cản?Đạo Môn lưu thủ ở bản địa cũng có hạn, việc bảo hộ thành trì là giật gấu vá vai, làm sao có thể bảo hộ được đại giang khỏi bị bọn hà yêu tàn sát bữa bãi? Lần lũ lụt này người bị nạn lại là phàm nhân bá tánh, ta vẫn cho rằng, không giải quyết hà yêu tạo ra sóng lớn, thì đừng nói gì đến đắp bờ an dân.


"An Hòa quốc hoàn toàn không phải là cái gì thế ngoại đào viên, sau khi thiên địa linh cơ xuất hiện biến hóa tại 1500 năm trước, không chỉ mang đến cho nhân loại khả năng tu hành, mà còn mang theo một kiếp nạn, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, kiếp nạn này tựa hồ ảnh hưởng đến hoàn cảnh sống của thế giới này hơn là việc tu chân.

Đây là vấn đề liên quan đến khả năng thích ứng với thiên địa linh cơ của những chủng tộc khác nhau, rất đáng tiếc, động vật bằng bản năng hành động của mình so với nhân loại thì thích ứng nhanh hơn với sự biến hóa này, có thể lại qua mấy năm, nhân loại trên thế giới này sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bây giờ thì không phải.

Vì vậy mới có chuyện yêu ma quỷ quái và nhân loại vừa mới nếm trải cảm giác tu hành tranh đoạt quyền khống chế thế giới này, cũng không phải chuyện này chỉ An Hòa quốc mới có, mà có ở tất cả các quốc gia nhân loại, không có ngoại lệ.

Nhân loại có sở trường học tập, theo thời gian họ sẽ càng ngày càng mạnh; nhưng yêu quái lại nhập môn đơn giản mau lẹ, càng dễ dàng hình thành sức chiến đấu.

Yêu, chính là yêu thú, một số dã thú ở thâm sơn đại trạch bằng bản năng thức tỉnh được huyết mạch từ viễn cỗ trên thân thể mình, chúng không cần công pháp, tự mang hệ thống tu luyện riêng, đây đều là do huyết mạch ban thưởng, so với nhân loại từng bước một đi tới thì tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều.

An Hòa quốc là quốc gia nằm bên trong đại lục, nằm ở phía nam, bốn mùa ấm áp, diện tích quốc gia không lớn, nhưng nhân khẩu đông đúc, thương nghiệp phát triển, trên cơ bản thì không có cái gọi là thâm sơn lão lâm (núi sâu và rừng già), mấy nơi sản sinh ra loài sơn yêu; nhưng ông trời rất công bằng, sau khi thời đại tu hành đến không có quốc gia nào có thể né tránh được trào lưu của lịch sử.

Không có núi sâu thì lại có sông lớn, ít đi sơn yêu nhưng lại nhiều thêm thủy quái, cũng là một vấn đề.

Sơn yêu gây hại lớn, hay là thủy quái tạo nghiệt nhiều, loại sự tình này cũng khó có thể so sánh được; các quốc gia đối với yêu vật trong nước mình đều có một kế sách ứng phó, cũng chỉ có thể là dùng kế sách, vì thực lực nhân loại không đủ để ủng hộ giải quyết triệt để vấn đề này, cần phải có thời gian.


Đạo Môn ở An Hòa quốc cũng vậy, họ phải đối phó với rất nhiều rất nhiều phiền phức, không chỉ có yêu, còn có ma, còn có quỷ!! Lời của tổng trấn vừa nói, Xung Linh đạo nhân lập tức thở ra, y chỉ là tu hành giả ở cảnh giới Liên Kiều, còn chưa đạt được cảnh giới mấu chốt là Thông Huyền, cho nên cũng không có khả năng bay lượn giữa trời, cũng không có khả năng cản sóng trong nước, nếu thủy yêu dám lên bờ thì y còn nắm chắc đọ sức một chút, nhưng nếu bảo y lặn xuống nước đàm phán chiến đấu với thủy tộc thì đó không phải là một đạo nhân có cảnh giới như y có thể làm được.

Nói không có bằng chứng, Xung Linh một nhóm 4 người cùng với các quan lại liền leo lên tường thành phía tây của Lục Bàn thành, nơi đây cũng là một đoạn mà thế nước bên ngoài thành mạnh nhất, Thanh Đường Giang cuồn cuộn đổ về, tiếng sóng vỗ ầm ầm, mặt sông bốc lên vụ khí bừng bừng, khiến người ta nhìn không rõ đến đầu bên kia.

Nhưng Xung Linh đạo nhân tại nơi này hiển lộ ra cảnh giới, y có cảm thụ trực quan nhất, liền biết dưới mặt nước chỗ vụ khí đang bừng bừng bốc lên có không biết bao nhiêu binh tướng tôm đang mài đao soàn soạt, hình như hướng về y thị uy!Chính là,Bán không yêu kiều khởi tầng đài, Truyền ngôn hữu đạo xa mã lai.

Sơn thượng tự tình sơn hạ vũ, Ỷ lan bình lập khán thủy mai!Dịch nghĩa:Không trung mây uốn lượn thành từng tầng, Lời đồn có đường xe ngựa tới.

Trên núi từ lúc trời trong đến dưới núi thì trời mưa, Dựa vào lan can đứng yên xem hơi nước.

(Tác giả lại một lần nữa chế thơ: người ta là Truyền đạo Lưu An xa mã lai bị tác giả biến thành: Truyền ngôn hữu đạo xa mã lai, thơ người ta là: Ỷ lan bình lập khán phong lôi, thơ tác giả: Ỷ lan bình lập khán thủy mai).

.