"Byakuran đại nhân..."

Cervello đi đến phía sau của Byakuran Gesso, cả hai nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

"Cái gì?"

"Không tìm thấy Fukawa đại nhân..."

Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên đôi môi của thanh niên tóc trắng. Hắn ôn nhu nói:

"Gì cơ?"

"Tín hiệu trên người Fukawa đại nhân... đã mất..."

"Ha..." Byakuran Gesso run rẩy bám vào ghế, cứ run run như thế. Ngay lúc Cervello nghĩ rằng hắn sẽ 'khóc' thì bỗng Byakuran cười phá lên: "Ha ha ... ha ha ha!"

Irie Shoichi cậu đúng là... một tay che trời!

Cậu nghĩ rằng chỉ cần gửi Kaori về quá khứ, tôi sẽ không thể làm gì được sao?

Nếu như vậy thì cậu thật là ngu xuẩn!

Hồi lâu sau, Byakuran Gesso ngưng cười, niết niết viên kẹo trong tay, búng ra.

Cùng lúc đó, ở thế giới mười năm trước, tại thị trấn Namimori có một đoàn người đột ngột xuất hiện.

"Phù... Cuối cùng cũng về nhà..." Sawada Tsunayoshi có chút nghĩ mà sợ.

"Hahi, Haru cũng rất sợ!"

"Ha ha, về nhà rồi, mọi người yên tâm."

Trong lúc cả đám còn đang vui sướng nói chuyện với nhau, ở một góc khuất, Fukawa Kaori xoay người, rời đi.

Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, Reborn vừa lúc nhìn qua phía đó, đồng tử màu đen ánh lên những tia sáng không rõ.

.
.
.

Kaori trở về nhà.

Cô tìm kiếm chìa khoá trong chậu hoa, khi xác định hoàn toàn không có, Kaori vươn tay ra niết một cái.

Ổ khoá bằng sắt rắn chắc hoàn toàn bị biến dạng.

"Ầm ầm!"

Có sấm chớp nổi lên, động tác của Kaori ngừng lại.

Ở trên cửa, cái bóng của người nọ xuất hiện, thon dài và cao lớn.

"Ngài đã trở lại."

Kaori đẩy cửa ra, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."

.
.
.

Nhà Vongola Đệ Thập đang chuẩn bị lực lượng cho việc đánh bại Byakuran Gesso.

Lúc trước, nhận lấy sự chấp thuận của Arcobaleno thôi là chưa đủ. Theo lời Reborn nói, bọn họ sẽ phải đạt được lực lượng truyền thừa của ý chí nhà Primo mới đủ. Đến lúc đó, họ mới có thể sử dụng sức mạnh thực sự của chiếc nhẫn.

Lúc Kaori đuổi đến, dường như tất cả đã kết thúc.

"Chúng ta sẽ nhìn thấy diện mạo của người sáng lập ra Vongola. Thủ lĩnh đời thứ nhất, Giotto!"

"Đời, đời thứ nhất!?"

Đám người Tsuna kinh ngạc nhìn bóng người đang bị bao phủ bởi ngọn lửa trước mắt.

Cho đến khi ngọn lửa dần lụi tàn, thanh niên tóc vàng hờ hững mở mắt ra, nhìn thế giới mới bằng cái nhìn trầm lắng và tĩnh mịch.

"Lại gặp mặt, Decimo."

Fukawa Kaori đứng tựa vào tường, lẳng lặng nhìn thanh niên tóc vàng đứng đằng xa. Giotto Vongola cảm nhận được ánh nhìn đó, hơi quay đầu lại. Ngay tức khắc, khuôn mặt nghiêm nghị kia bị thay thế bởi một ý cười mềm mại. Hắn nhìn cô, khẽ gật đầu một cách đầy hoài niệm.

"Hàng trăm năm trôi qua, rốt cuộc thì..."