Không lâu sau, Kaori nghe tin một cứ điểm của Millefiore đã bị Varia cướp mất. Sáu Loài Hoa Đưa Tiễn đã chết năm, một người còn lại là Irie Shoichi thì đang làm chỉ huy ở Nhật Bản, ở trong căn cứ nên còn chưa chết được.... À không, tin tức đã được cải chính, cậu ta đã phản bội Millefiore.

Kaori nhàm chán nằm tựa trên ghế sô pha, một chút cũng không lo lắng gì cả. Cho đến khi bụng réo lên vài tiếng mới không tình nguyện đứng dậy, rầu rĩ đi ra ngoài.

"Bya~ku~ran~"

.
.
.

"Sho-chan phản bội... Hm, thật ra ta đã biết từ lâu." Byakuran Gesso cười tủm tỉm, cũng không quá để ý: "Nếu vậy thì chúng ta cùng chơi một trò chơi đi... Choice, thế nào?"

Ở bên kia đám người Vongola còn chưa kịp nói gì đã thấy sắc mặt của Byakuran Gesso hơi thay đổi. Hắn nghiêng người nhìn về phía sau, nhanh chóng ngắt liên hệ.

"Byakuran." Kaori từ phía sau hắn đi tới, nhíu nhíu mày: "Làm cái gì vậy tên khùng này? Nãy giờ không nghe tôi gọi sao?"

"Kao-chan?" Byakuran ngạc nhiên nhìn cô: "Đói bụng hả? Đợi tôi một chút nữa nhé!"

"Nhanh lên chút." Cô xoa bụng: "Từ sáng đến giờ chưa ăn gì vào bụng, đói kinh khủng."

"Chờ chút chờ chút... Em cứ tới phòng ăn đi, tôi sẽ tới ngay đây."

"Ờ."

Đến khi cô gái khuất bóng, Byakuran mới bật màn hình lên. Hắn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người ấy, cười tủm tỉm: "Sao vậy? Khó tin ư?"

"Ka Ka Ka... Kaori?!" Sawada Tsunayoshi hét ầm lên.

Mà Hibari Kyoya cũng ngay lập tức chạy lại, híp mắt nhìn hắn: "Fukawa Kaori đâu?"

"Kao-chan~" Byakuran cố ý đợi một lúc mới nói: "Em ấy đi phòng ăn đợi tôi tới nấu cơm cho ăn rồi nha~"

"Byakuran..." Irie Shoichi phức tạp nhìn hắn, hơi cúi đầu.

"Được rồi được rồi~" Thanh niên tóc trắng vẫy vẫy tay: "Cứ như vậy đi! Sau đó gặp lại sau!"

Vừa dứt lời, căn cứ đã rung động dữ dội, căn bản cũng không quá hai phút, toàn bộ căn cứ đã bị dịch chuyển đi nơi khác, bỏ lại một đám người ngẩn ngơ một chỗ.

Thật lâu sau, Tsuna mới phức tạp lên tiếng: "Kaori... ở Millefiore sao?"

"Ờ." Spanner nhét kẹo vào miệng, điềm đạm trả lời: "Có chuyện gì không?"

Nhìn vẻ mặt đó của hắn, Irie cũng hơi không vui: "Spanner! Lẽ nào cậu không lo lắng chút nào sao?!"

"Lo lắng?" Spanner ngẩn ra: "Lo lắng cái gì?"

"Lo lắng..."

"Lo lắng cô ấy bị thương tổn hả?" Spanner cười cười, đôi mắt màu xanh nước biển cũng lạnh đi trông thấy: "Không nghĩ rằng ở đây thì cô ấy mới gặp nguy hiểm sao? Thực ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi.." Hắn nhìn thoáng qua Kyoko và Haru, nhếch miệng cười dài: "Luôn miệng nói lo lắng cho hai cô gái này, cậu, không bao giờ cứu rỗi được em ấy đâu. Mặc kệ là cậu—Irie Shoichi, hay là Vongola, hoặc bất kì người bảo vệ nào khác."

"Trái tim của các người chứa quá nhiều thứ, và tôi sợ rằng khi bắt buộc phải lựa chọn, Kaori sẽ lại bị bài xích ở bên ngoài, chỉ vì em ấy có một chút vũ lực."

"Trái tim của các người nếu đã không thể đặt cô ấy ở vị trí thứ nhất, vậy thì đừng cố gắng níu kéo bất kì cái gì cả."

"Các người nghĩ tôi không muốn ở Millefiore sao? Ở đó tôi có thể gặp cô ấy mỗi ngày. Nhưng nếu như không đi, tôi sẽ chết. Tôi còn chưa thể chết được."

Spanner lạnh lùng nhìn bọn họ. Cho đến khi chưa làm được điều gì đó cho Kaori, hắn chưa thể chết được.

"Byakuran Gesso cho dù là mười năm trước hay tám năm sau, vẫn là người hiểu cô ấy nhiều nhất."

"Để cho Kaori... Không bị đám người các cậu làm vướng bận nữa đi."

Đám người các người... Chẳng một ai xứng với cô ấy cả.

Không một ai.