Kaori mở mắt ra, che miệng ngáp một cái. Cô ngồi dậy vươn vai, làm một vài động tác thể dục buổi sáng rồi mới đi vệ sinh cá nhân.

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa, Kaori nghĩ có lẽ là do Kẹo Thành Tinh Byakuran Gesso đến nên cũng không nghĩ nhiều, rút nhíp đánh răng ra nói: "Vào đi."

Thiếu niên mặc đồ trắng bước vào, trên tay cầm một khay bánh ngọt và một ly sữa nóng. Người này lúc đi vẫn luôn cúi đầu, đứng trước cửa nói: "Đại nhân, đồ của ngài."

Kaori chớp chớp mắt, vẫn duy trì động tác đánh răng, hàm hồ nói: "Để trên bàn đi."

Thiếu niên nghe giọng nói này lập tức ngẩng đầu lên, khi đối diện với thiếu nữ tóc trắng mắt mèo trước mắt, bàn tay cầm khay cũng run lên khe khẽ. Kaori nhướng mày lên, nghĩ rằng hắn chưa nghe rõ liền nhổ bọt vào bồn, súc miệng rồi mới đi ra:

"Để ở bàn là được rồi, cảm ơn."

"...Vâng." Thiếu niên trả lời, sau đó cung kính xoay người rời đi.

"Chờ đã." Kaori bỗng dưng gọi hắn lại. Đối diện với ánh mắt ấy, cô xoa cằm, nghĩ nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Tên của anh là gì?"

"Tôi là Leonardo Lippi."

Leonardo? Kaori nghĩ mãi cũng không nghĩ ra người này là ai, vì vậy cô đem cảm giác quen thuộc này là ảo giác, vẫy vẫy tay: "Anh đi đi."

"Vâng."

Leo đi ra cửa, cẩn trọng đóng lại. Trước khi nó hoàn toàn khép lại, Leo nhìn thấy thiếu nữ bưng bánh ngọt lên ăn, khuôn mặt ấy hạnh phúc như ngày nào.

Cứ như chưa từng biến mất.

Ánh mắt của hắn mịt mờ trong thoáng chốc, rồi sau đó, người thiếu niên tên Leonardo Lippi này lại trở về với dáng vẻ ôn hoà nhưng cũng hơi tự ti, tiếp tục với công việc của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đến khúc cua, hắn bắt gặp Byakuran Gesso đi đến. Thanh niên tóc trắng dùng đôi mắt màu típ đẹp đẽ nhìn hắn, nhếch môi lên cười:

"Leo-kun đã đưa bữa sáng rồi sao?"

"Vâng."

"Kao-chan có ăn không vậy?"

"Tôi cũng không biết, Byakuran đại nhân."

"Ừ nhỉ~^^" Byakuran bừng tỉnh đại ngộ: "Leo-kun cũng không được phép ở lại mà ha? Tôi quên béng mất!"

Leo cúi đầu: "Vâng."

Ngay tại lúc hắn nghĩ rằng Byakuran Gesso sẽ cứ thế mà đi. Ai lại biết được, ngay khoảnh khắc hai người đứng song song với nhau, kẻ huỷ diệt kia lại ôn nhu thì thào:

"Cậu có thấy Kao-chan của tôi đáng yêu không?"

Leonardo cứng đờ, ngay lập tức, hắn nở nụ cười tươi rói: "Thưa, có ạ!"

Byakuran Gesso nhìn hắn một cái, cũng cười:

"Tất nhiên rồi~ Kao-chan cô ấy... Là độc nhất vô nhị đó nha~^^"

"Là của tôi đó~"