"Juudaime! Để tôi xem!"

Gokudera nóng lòng mở vali màu đen ra, trong lòng cũng có chút chờ mong.

Mười năm sau hắn...để lại thứ gì?

Hiển nhiên, Tsuna cũng rất tò mò. Cả hai chụm đầu vào nhau nhìn thứ bên trong đó. Nhưng khi vừa nhìn, họ không khỏi ngẩn ra.

Rõ ràng không lộ liễu, nhưng không hiểu vì sao ánh mắt lại bị hấp dẫn. Gokudera bỏ qua bức mật thư trên tay, kinh ngạc nhìn bức ảnh đó.

...Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong tấm hình đó, người con gái tóc bạc kia cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp. Hơn nữa, người này không phải là...

"Kaori?"

Gokudera hơi xiết chặt bức hình. Là sao? Tại sao mười năm sau hắn lại để ảnh của Fukawa Kaori vào trong vali luôn đem theo bên mình? Hơn nữa để Juudaime nhìn thấy, chỉ sợ...

"Đây là chữ gì vậy?"

Lời của Tsuna khiến Gokudera bị hấp dẫn. Hắn lật nó lên nhìn lại, lập tức vì nội dung trong đó làm cho khiếp sợ.

——【Nếu đã không thích trời xanh, hãy để bão tố lấn chiếm bầu trời.】

Nếu đã không thích trời xanh, hãy để bão tố lấn chiếm bầu trời...? Có ý gì?

Hắn nghĩ đến rất nhiều điều, nghĩ đến rất nhiều trường hợp. Nhưng lại hoàn toàn không dám đem nó xem như sự thật.

"Gokudera? Sao vậy?"

"À vâng, không có gì, Juudaime!" Gokudera lấy lại tinh thần giả vờ cười hai tiếng. Sau đó, hắn nhanh chóng dấu nó ra sau lưng, kéo tay Tsuna đứng dậy: "Chúng ta phải thoát khỏi đây đã, Juudaime!"

——【Nếu đã không thích trời xanh, hãy để bão tố lấn chiếm bầu trời.】

——【Để bão tố biến sự não nề của em thành cuồng giông và hỗn loạn.】

——【Để sự cuồng nộ của tự nhiên biểu hiện thành cảm xúc của em.】

——【Để cho Gokudera Hayato hoá thân thành kị sĩ, bảo vệ em cho đến khi lụi tàn.】

"Kaori." Thanh niên tóc trắng khuỵ gối trên nền đất, hai con mắt trở nên mơ hồ và trống rỗng. Trước tàn tro, mùi đốt trụi gay mũi truyền tới, như thực, mà cũng như mộng ảo. Đằng sau hắn, thanh niên tóc nâu cúi gằm đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi."

"..."

"Gokudera, xin lỗi... Vì tôi mà..."

"Không sao đâu." Hắn chống tay đứng dậy, nhìn ngài, cười trong khi hai hàng nước mắt lăn dài: "Juudaime, ngài không có lỗi!"

"Gokudera..."

"A ha ha, nữ nhân phiền phức này chết rồi cũng tốt, chết rồi cũng tốt!"

"Bỗng nhiên tôi đau bụng quá, Juudaime. Có lẽ là do hôm qua không được ăn cơm..."

"Vậy, tôi về trước nha! Tạm biệt ngài, Juudaime!"

"..."

Thanh niên tóc trắng bình tĩnh đi về phía trước, đến nơi Sawada Tsunayoshi không nhìn thấy mới ngã gục, quằn quại trong nỗi đau trong con tim và lan dần lên lý trí.

Hắn run rẩy, vươn tay vuốt ve khuôn mặt cười của thiếu nữ, thống khổ khép mắt lại.

Kaori... Kaori... Kaori... Cái đồ ngốc này....

"Quả là ngu xuẩn mà!"

Một lần thôi, tôi...yêu em.

Thực sự, thực sự rất yêu em.....

Ti amo, Kaori.

"Cái thứ cảm xúc này..." Gokudera của mười năm trước không hiểu, vì sao trái tim lúc này lại đau như vậy.

Hắn không biết, và cũng...chẳng muốn biết.