"Nhà anh đây hả?" Kaori đánh giá ngôi nhà hai tầng trước mắt, quay qua hỏi Spanner. Spanner ngậm kẹo mút, gật đầu hàm hồ nói: "Ừm, vào đi."

"Xin lỗi vì đã làm phiền!"

Spanner dừng một chút, nói: "Tôi sống một mình."

Kaori: EXM?!

Spanner: "Tôi thuê nhà ở đây để tiện đến trường thôi."

Kaori: !!

.
.

Sau một chặng đường không dài cũng không ngắn, Kaori cũng thấy khá mệt. Cô nằm trên ghế sô pha, nheo mắt lại. Bỗng, Kaori mở to mắt. Cô bật dậy, hưng phấn nhìn con rô bốt cạnh TV:

"Spanner! Thứ đó là do anh làm sao?!"

Spanner nâng mắt lên nhìn thoáng qua, sau đó cũng tiếp tục động tác tháo lắp linh kiện trên tay:

"Hn. Tôi đang học ngành kĩ thuật mà."

"Ồ..." Kaori xoa xoa cằm, đánh giá nó một lúc: "Công dụng của nó là gì vậy?"

"Cục pin dự trữ thôi... Tự hấp thu và hoạt động điều khiển tự xa."

Kaori sờ sờ một chút, chất lượng cũng khá tốt... Mặc dù hơi non tay nhưng không đảm bảo tương lai cậu ta...

"Này, Spanner." Cô gái tóc bạc tuỳ ý nói: "Làm những thứ này rất không có ý nghĩa. Làm vũ khí chiến đấu thì sao?"

Cờ lê trên tay Spanner rơi xuống đất.

.
.

Sáng hôm sau, Kaori tinh thần sảng khoái xuất hiện dưới phòng khách. Còn Spanner... hai con mắt thâm quầng.

Kaori nhảy dựng lên ôm tim: "Hú hồn linh hồn còn nguyên!"

Spanner bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi.

"Nà-này, sao vậy?"

"Spanner anh chưa nhìn gương sao? Trông anh cứ như cương thi ấy!"

Spanner: "..."

Spanner nuốt nước bọt: "Đáng sợ vậy sao?"

"Nhìn đi."

Spanner len lén nhìn vào gương. Sau đó... không có sau đó nữa. Hắn bị cô đè xuống ghế gưỡng chế đắp dưa chuột cắt mỏng.

Không gian thoáng cái đã im ắng hẳn. Spanner thấy cô không nói lời nào cũng không quen, châm chước hồi lâu mới lên tiếng phã vỡ yên tĩnh:

"Kaori, cái chuyện hôm qua ấy.."

"Chuyện gì?"

"Chuyện chế tạo vũ khí."

"..." Kaori nhìn hắn: "Nên?"

"Có khả thi không? Tôi mới mười bốn tuổi, nếu làm vũ khí chưa chắc chính phủ đã tiếp nhận..."

"Xuỳ." Kaori khinh thường hừ một tiếng: "Mười bốn tuổi thì sao chứ? Nếu như thực nghiệm của anh có giá trị thì sẽ được tiếp nhận...  Mà ai quy định anh phải làm việc cho chính phủ?" Cô gái nhướng mày như khó hiểu: "Mafia không tốt hơn à?"

Spanner khiếp sợ: "Mafia?!"

"Ừm." Cô gật đầu: "Sống ở Ý, đừng nói là anh chưa từng nghĩ đến phương diện này... Mà khoan!"

Cúc hoa Spanner căng thẳng.

"Anh nói anh mười bốn..?"

Cúc hoa Spanner lại giãn ra.

"Spanner! Bằng tuổi tôi mà dám khai bừa!"

Spanner bị KO.

"Đau quá..." Hắn xuýt xoa: "Con gái gì mà bạo lực vậy..."

"Cậu có ý kiến?"

"Không không không!"

"Hừ.." Kaori bĩu môi, vươn tay ra: "Đưa máy tính cậu đây, tôi cho cậu xem một thứ."

Spanner đưa máy tính của mình cho cô, hơi tò mò: "Thứ gì vậy...?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính. Bên trên hiển thị chi chít kí hiệu và mật mã khiến cho Spanner líu lưỡi. Sau cùng, hắn thấy cô gái mở ra một mục nào đó.

"Đây là..."

"Mô hình vũ khí chiến đấu Mosca.1 của tôi đấy." Kaori gõ lạch cạch trên máy tính: "Tôi chỉ có hứng thứ thiết kế thôi, còn việc làm thì trông cậy vào cậu."

Spanner nhìn số liệu trên máy tính, hơi liếm liếm môi. Suy nghĩ cả đêm, khi nhìn thấy thứ này, hắn rốt cuộc quyết định.

Từ bỏ những thực nghiệm tầm thường, thay vào đó là những thứ có giá trị hơn! ...Vũ khí chiến đấu!

Kaori thấy ngọn lửa trong mắt hắn, híp mắt cười khẽ. Cô nhìn qua khung hình bên trong góc, thấy được tin nhắn của một người.

[V]: Đã xong.

Cô gái tóc bạc cụp mắt, vươn ngón tay ra, từ tốn gõ.

[SS]: Gửi đi.

[V]: Tôi biết rồi.

.
.

Vừa onl, cô đã thấy thông báo cuộc gọi nhỡ dồn dập trên màn hình. Hơi líu lưỡi một chút, ngay khi chuông lại đổ, cô nhấn nút nghe.

"Voii!!! Nữ nhân ngu xuẩn này cô đã đi đâu đêm qua!!!"

"Shi shi shi lẽ nào cô ngủ ngoài đường sao~?"

Kaori cười khinh thường: "Xin lỗi đi tôi ở một chỗ có phục vụ chu đáo hơn nữa có trai đẹp và điều cần nhấn mạnh là hoàn toàn miễn phí!"

Manmon bị đả kích: "Miễn, miễn phí..?"

Cái người không bao giờ tham gia vào cuộc gọi nào aka Xanxus lúc này lại hiếm thấy tham dự: "Trai đẹp...?"

"Ừ." Cô làm bộ mê trai: "Soái ca chăm chỉ... Đúng khẩu vị của tôi!"

Leviathan hừ một tiếng qua lỗ mũi: "Cô không về Varia đi còn ăn bám ở đó làm gì? Nếu Nono hỏi tới Boss phải ăn nói thế nào?!"

"Tôi sẽ nói với Nono sau."

"Điều đó không quan trọng..." Squalo gằn từng tiếng, cuối cùng nhịn không được gào ầm lên: "Nhanh cút về Varia đi đừng động kinh chơi trò bỏ nhà ra đi nữa, rác rưởi!"

Fukawa Kaori hơi xoa cằm:

"Chủ tịch giả vờ động kinh lừa gạt nhân viên và cái kết."

Varia: "...."

"Đừng bao giờ khinh thường người khác!"

Nhạc nổi lên: wo man bu ì yang...

Không nhịn được nữa, Varia gào lên: "Cút!"

Chủ tịch... chủ tịch cái [bíp—-]