Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

Trong rừng gió thổi lá cây xào xạc, gió xuyên qua rừng bị hâm nóng dưới ánh mặt trời.

Khi Tần Chất mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao. Trước đây hắn đều tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng, lần này lại ngủ say như vậy, có thể thấy được mấy ngày nay đã bị giày vò mệt mỏi đến mức nào.

Hắn nhìn về phía chó con nằm bên cạnh đang nắm lấy ống tay áo của hắn, thu mình lại thành một đống nhỏ ngủ rất ngon bên cạnh hắn, khóe miệng còn chảy ra một vệt nước trong suốt.

Tần Chất kéo ống tay ướt của mình lại, đứng dậy tìm kiếm hồi lâu mới thấy một dòng suối nhỏ.

Hắn tiến lên cúi người, hai tay múc nước suối để rửa mặt, nước suối hơi lạnh hắt lên mặt vô cùng tỉnh táo.

Mấy ngày liên tiếp Bạch Cốt vẫn chưa hồi phục, hơn nữa nhìn dáng vẻ mất hết tính người của nàng sau khi khôi phục, không biết những nỗ lực hắn bỏ ra bây giờ có trở nên vô ích hay không.

Dòng suối nước chảy chầm chậm trong suốt nhìn thấy đáy. Ở sâu phía dưới có một cành cây khô, rong rêu bám đầy khiến màu nước gần như có màu xanh biếc đem đến cảm giác mát lành.

Tần Chất hơi nhíu mày, suy tư một lát cuối cùng gạt qua một bên, đứng dậy tháo đai lưng cởi áo. Mấy ngày nay hắn bị quấn lấy còn chưa được rửa mặt, hiếm khi có được một chút thời gian có thể sửa sang lại một chút, đương nhiên phải nắm bắt thời gian, miễn cho chó con kia lại ầm ĩ muốn tắm rửa cho hắn.

Nhưng Tần Chất rốt cuộc vẫn mang phận xui xẻo, sợ cái gì sẽ gặp cái đó, lúc này hắn mới bước vào suối tắm rửa được một lúc.

Xa xa truyền đến tiếng chó con đang chạy tới, tốc độ nhanh đến mức Tần Chất còn chưa kịp quay lại nhìn thì nàng đã lao tới như một cơn gió. Vẻ mặt nàng hoảng hốt giống như một chú chó con bị vứt bỏ, nhìn thấy Tần Chất thì vui mừng khôn xiết, phi thẳng xuống suối.

Nàng thấy Tần Chất đang tắm rửa cũng không kiêng dè, “ào ào” gạt nước đi thẳng đến chỗ hắn, vẻ mặt nịnh nọt: “Kiển Kiển, để ta tắm cho ngươi~”. Nói xong, nàng liền duỗi tay tự mình xắn ống tay áo lên, chuẩn bị giúp thú cưng yêu quý tắm rửa.

Lúc trước tiểu Kiển Kiển rất dễ tắm, chỉ cần ngâm vào trong nước, kỳ cọ một chút là được, nàng chưa được tắm cho con lớn như bây giờ lần nào nên nhất thời có chút hoang mang, nhìn trần trụi chẳng có một cọng lông, tắm cho không biết cảm giác sẽ như thế nào?

Sắc mặt Tần Chất tái nhợt, không thèm liếc nàng lấy một cái, mở miệng thản nhiên phun ra một chữ: “Cút”.

Bạch Cốt đương nhiên nghe không lọt tai, da mặt xưa nay vốn dày tám tấc, ngay cả góc tường còn kém hơn nàng một chút, tí tẹo phản kháng lãnh đạm như vậy làm sao khiến nàng để vào mắt.

Thấy dáng vẻ Tần Chất như vậy, nàng cân nhắc một chút liền quyết định lấy mạnh hiếp yếu, cưỡng chế trước đã, trước tiên cứ mạnh mẽ tắm cho hắn một lần, sau đó sẽ dần quen thôi.

Nàng càng nghĩ càng nóng lòng muốn thử.

Thế nhưng, nàng chưa kịp ra trận mà bản thân đã bị tiêu diệt trước. Nàng mới vừa giơ móng vuốt lên đã bị Tần Chất dúi đầu xuống nước với vẻ mặt vô cảm.

Mà Tần Chất hiển nhiên cũng lười nói chuyện với nàng.

Bạch Cốt bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc uống một ngụm nước, lúc đứng lên nhếch miệng, bất động đứng trước mặt nhìn hắn, hiển nhiên là không vui.

Sắc mặt Tần Chất nhàn nhạt, tự mình hắt nước rửa mặt, hoàn toàn coi như Bạch Cốt không tồn tại.

Bạch Cốt đứng quan sát một lúc lâu, thấy Tần Chất thật sự không muốn để cho nàng tắm rửa cho hắn mới cảm thấy mất hứng, vẻ mặt không vui từ từ đi lại vào bờ, tiện tay ôm lấy quần áo của Tần Chất rồi ném chúng vào một góc khuất thật xa. Xong xuôi nàng quay đầu lại không cam lòng nhìn thoáng qua, rảo bước thong thả vào rừng hái nấm chơi.

Động tác của nàng rất nhanh, quay ra quay vào đã hái được một túi nấm. Nàng đang vui mừng khôn xiết thì thấy Tần Chất từ xa đi tới, dừng lại cạnh đó vài bước, tựa vào gốc cây không nói một lời nhìn Bạch Cốt.

Quần áo trên người hắn ướt như thể vừa mới được giặt, hắn cứ thế mặc vào mà không có kiên nhẫn đợi phơi cho khô.

Bạch Cốt vén vạt áo mang theo một đống nấm đẹp mắt, thấy Tần Chất đứng cách đó không xa nhìn nàng, biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ bé cực kỳ vô tội, như thể vừa rồi không có làm chuyện xấu gì.

Tần Chất lạnh nhạt nhìn nàng một lúc lâu, khóe môi chợt mỉm cười, sắc mặt có thể nói là cực kỳ ôn hòa: “Đang hái nấm à?”.

Bạch Cốt thấy Tần Chất hiếm khi tốt bụng và lịch thiệp như vậy, vội vàng xách nấm trong trong vạt áo của mình đưa đến trước mặt hắn, vẻ mặt nịnh nọt: “Kiển Kiển, ngươi xem ta hái nhiều nấm như vậy, cho ngươi hết đó~”.

Tần Chất nghe vậy cười khẽ một tiếng, đưa tay cầm lấy một cây nấm nhỏ màu sắc cực kỳ bắt mắt nhìn một cái, lại tùy tiện ném trở về: “Cứ để nấm đó đã, trong rừng này nhàm chán, không bằng chúng ta chơi đùa một chút để giết thời gian?”.

Bạch Cốt sáng mắt lên, vội vàng gật đầu.

Tần Chất thấy thế chợt nở nụ cười, tóc đen ướt đẫm, vẻ mặt càng thêm mê hoặc. Lúc đường nét trên khuôn mặt hắn cong lên chợt khiến người khác cảm thấy như đang bước vào chốn tiên lâm, cánh hoa đào hoa lê nhất thời dồn dập rơi xuống, đẹp say đắm lòng người.

Bạch Cốt có chút ngơ ngác không kịp phản ứng.

Tần Chất đưa tay tháo đai ngọc xuống, công tử quần áo chỉnh tề bất chợt lại thêm mấy phần nhàn tản tùy ý, nhìn qua càng thêm ôn nhu.

Ngón tay thon dài thao tác mấy lần, buộc thắt lưng dệt bằng lụa thành một cái nút rất đẹp, rất có sức hấp dẫn với chó con trước mặt, đôi mắt nàng tròn xoe quan sát động tác của hắn.

Tần Chất cởi thắt lưng thắt nút lỏng lẻo trên cổ tay mình, nhìn về phía chó con trước mặt chậm rãi nói: “Thắt lại cho ta”.

Bạch Cốt nghe vậy phản ứng rất nhanh, vội vàng nhét vạt áo mang theo một đống nấm vào thắt lưng, đưa tay dựa theo chỉ thị của Tần Chất bắt đầu thắt bên này một vòng bên kia một vòng, quấn một hồi thế nào lại trói hai cổ tay mình lại.

Tần Chất ung dung thu tay từ trong nút thắt về, nhưng vây lấy móng vuốt của chó con lại là nút chết.

Bạch Cốt chỉ cảm thấy kỳ lạ, hết nhìn cổ tay mình rồi lại nhìn sang Tần Chất. Nàng còn chưa hiểu sao lại biến thành như vậy thì đột nhiên hoa mắt, bị người ấn đầu xuống đất, trong mắt nàng vẫn còn có chút ngây ngốc mơ hồ, ngây ngô gọi: “Kiển Kiển?”.

Tần Chất cười lạnh một tiếng, nhấc cả người nàng xoay mình hướng xuống dưới, chân dài bước qua ngồi đè lên người nàng, xé một góc vạt áo trói chân nàng lại, giơ tay đánh mạnh lên người chó con mấy cái.

Nào ngờ chó con không hừ một tiếng, Tần Chất cau mày, đưa tay dò xét trong túi nhỏ của nàng, lấy dao găm bên trong ra.

Da thịt Bạch Cốt quá dày, chẳng hề đau chút nào nhưng trong lòng lại có vài phần sợ hãi, run rẩy tủi thân nói: “Kiển Kiển, Bạch Bạch không muốn chơi nữa~”.

Tần Chất nhìn thấy dáng vẻ này, lại nhớ tới vừa rồi khó khăn lắm mới tìm thấy quần áo, ban ngày ban mặt, hắn vậy mà chỉ có thể…!

Cảm giác thật sự không thể nào diễn tả, cứ nhớ tới là hắn cực kỳ phẫn nộ. Chó con này thật sự cần phải bị đánh, hôm nay hắn thề phải giáo huấn cho chó con này khóc thành tiếng.

Tần Chất giơ tay lên cởi tóc nàng, vuốt ve đầu nàng một lúc, mái tóc đen bóng mượt được chải chuốt gọn gàng, mạnh mẽ xoa thành ổ gà: “Ta thấy đầu ngươi cũng tròn lắm, lại mịn màng, cạo sạch nhất định sẽ rất đẹp”. Trong lúc nói chuyện, tay cầm dao của hắn hạ xuống cắt mấy sợi tóc.

Bạch Cốt cảm giác được tóc mình bị cắt, hai mắt chợt mở to đầy vẻ kinh ngạc, cảm xúc ập đến như sét đánh giữa trời quang!

Người ngồi trên người nàng cúi xuống, đưa sợi tóc đứt ra trước mặt nàng, thấp giọng cười nói: “Dao găm của Bạch Bạch cắt tóc rất là bén…”. Vừa nói tay hắn lại ấn vào cái đầu xù của nàng xoa đi xoa lại: “Lát nữa biến thành đầu trọc nhất định sẽ rất đẹp”.

Bạch Cốt nhìn thấy sợi tóc trong tay Tần Chất, nhớ tới mỗi sáng tự mình vất vả chăm sóc tóc, nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe đau khổ.

Tần Chất thấy nàng không có phản ứng liền giơ tay vén tóc lên định tiếp tục cắt, chó con đang nằm sấp đã cúi đầu khóc ra tiếng, cả người run lên, tội nghiệp vô cùng.

Tần Chất hơi sửng sốt, khóc thật à?

Hắn đứng dậy khỏi người chó con, đưa tay kéo cổ áo xách nàng lên. Mặc dù chẳng có giọt nước mắt nào nhưng hốc mắt nàng đã đỏ hoe. Nàng cúi đầu nức nở, phát ra âm thanh khiến người khác nghe thấy không hiểu sao lại cảm thấy thương cảm, cơ thể vừa bị kéo nhấc lên như vậy càng có vẻ đáng thương.

Tần Chất thấy thế liền dừng lại, thả lỏng cổ áo chó con, đưa tay cởi trói ở tay và chân nàng.

Bạch Cốt vừa rơi xuống đất cũng không hề nổi giận, dường như càng thêm ấm ức, cúi đầu thút tha thút thít chỉ thấy vẻ thê lương buồn thảm.

Tần Chất nhìn một lúc lâu, thấy chó con thật sự rất khổ sở, hắn đưa tay vỗ nhẹ bả vai nhỏ của nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ta chỉ cắt mấy sợi tóc, chưa đến vài ngày sẽ mọc lại thôi”.

Bạch Cốt nghe vậy chỉ yên lặng quay lưng bóng lưng về phía hắn, trong lòng cực kỳ khổ sở, căn bản không muốn nhìn thấy mặt hắn.

Tần Chất gặp phải cảnh tượng hiếm thấy, nhớ tới sức dằn vặt của chó con, hắn chờ đợi ngày này như vậy nhưng chỉ sợ lại phải mất thêm thời gian ở nơi đây, nghĩ thế liền mở miệng nhẹ nhàng dỗ dành: “Bạch Bạch, tóc ngươi rối rồi, ta chải lại cho ngươi một chút nhé?”.

Chó con nghe vậy buồn bực không nói một câu, cũng không phản ứng. Tần Chất đợi một lát rồi đưa tay dùng ngón tay vuốt tóc nàngNàng không nổi giận, cũng không tránh ra, chỉ khẽ gật đầu thút thít.

Tần Chất biết được ý tứ, đưa tay vào trong túi nhỏ của nàng lấy ra chiếc lược ngọc trắng. Hắn giúp nàng chải tóc thật mượt, động tác ngày càng thuần thục, thậm chí hắn còn ghi nhớ cả cảm giác khi chạm vào tóc nàng, cho dù nhắm mắt sờ một cái cũng có thể cảm nhận được mái tóc đen này là của Bạch Cốt.

—–