Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

Tần Chất hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, hoàn toàn khác với công tử ôn hòa thường thấy, trong khoảnh khắc liền biến thành một người khác.

Bàn tay đặt trên vai Bạch Cốt khẽ cử động, chiếc lục lạc bên hông nhẹ nhàng lắc lư, bên trong phát ra âm thanh cực nhỏ, giống như có cái gì đó đang từ từ bò ra.

Bạch Cốt nhìn về phía nước thối rữa tràn ngập trong mộ, đôi mắt hơi trầm xuống, đưa tay đẩy hắn ra, che vết thương bên hông chậm rãi đứng lên, nhìn ý chí cực kỳ rõ ràng.

Tần Chất bị đẩy sang một bên thấy thế từ từ đứng dậy, không nói một lời nhìn Bạch Cốt, ánh mắt tối sầm lại, càng lộ ra vẻ mặt khó lường.

Nước thối rữa hơn phân nửa, châu báu rất nhanh bị hòa tan, ngay cả bức tường chạm khắc bằng vàng xung quanh cũng dần dần bị ăn mòn, lăng mộ sụp đổ cũng chỉ còn trong khoảnh khắc.

Bạch Cốt xoay người kéo Tần Chất qua, trên mặt tràn đầy vẻ u ám không kiên nhẫn: “Lập tức bày trận ra ngoài”.

Tần Chất chẳng hề vội vàng, thu lại vẻ hung dữ hiếm thấy trong mắt, nhìn nước thối sắp tràn đến chân, từ tốn giải thích: “Bày trận xong thì chúng ta cũng đã bị tan chảy hơn nửa, không kịp thời gian, huống chi ta cần một khoảng đất trống…”. Hắn hơi dừng lại, nhìn về phía Bạch Cốt, ý cười trên mặt không giảm, đôi môi mỏng khẽ mở ra như có như không: “Mà không bị bó tay bó chân như lúc này…”.

Bạch Cốt nghe vậy liếc nhìn Tần Chất, nhận ra hắn không nói dối liền thu hồi dao găm trong tay, cố nén đau đớn, kéo hắn đi nhanh ra ngoài.

Bắp đùi Tần Chất bị thương nặng đến tận xương, lúc trước lại bị nội thương, hắn còn không có nội công nên chống đỡ được đến bây giờ đã là hiếm thấy. Dưới sự lôi kéo như vậy, cả người hắn lảo đảo suýt nữa té ngã, đợi đưa tay bám vào bả vai Bạch Cốt mới cố gắng ổn định được.

Bạch Cốt bị đè đến nỗi thân người trầm xuống, lục phủ ngũ tạng giống như bị hai tay kéo lấy bóp chặt, trong lúc đau đớn suýt chút nữa đã ngất đi. Bạch Cốt quay đầu quắc mắt liếc Tần Chất, lớn tiếng quát: “Phế vật!”.

Vết thương trên đùi này giống như đứt gân, so với chịu nội thương còn đau hơn vài phần. Mỗi bước đi của Tần Chất đều giống như đi trên mũi đao khiến hắn lộ ra chút lãnh khí trước đây chưa từng biểu lộ.

Bạch Cốt chợt nghe thấy tiếng quát lớn này thật không thích hợp. Ngày thường tính tình của hắn tốt, có chút kiên nhẫn cũng thôi. Hiện giờ chính là thời điểm quan trọng mà nàng lại để đắc tội với vị quý công tử quen an nhàn sung sướng này, ánh mắt lúc hắn đảo qua Bạch Cốt giống như một con rắn độc, đôi mắt không có chút nhân tính, lạnh lẽo thấu xương khiến người ta không rét mà run.

Bầu không khí nhất thời giống như đỉnh đầu treo một thanh kiếm, chuôi kiếm được buộc bởi một sợi tơ nhẹ sẽ đứt bất cứ lúc nào, như thể một khắc sau thanh kiếm sẽ rơi xuống lấy mạng người.

Hai người đi thẳng một đường không nói gì, đi qua lăng mộ lớn như vậy, lúc sắp ra lối đi bên ngoài lăng mộ, Tần Chất đột nhiên dừng bước. Bạch Cốt không kịp thu lực, bị kéo lại nên trán va mạnh cằm hắn, đau đớn chết lặng một chút, da thịt hai người đụng chạm khiến nàng cực kỳ không thoải mái.

Nàng lập tức lui về một bước, khuôn mặt càng thêm u ám, bàn tay đang nắm chặt cánh tay của người đàn ông ngày càng dùng sức, cất cao từng chữ cảnh cáo: “Đừng giở trò với ta nữa”.

Dáng vẻ lạnh lùng kia của Tần Chất dù sao cũng chỉ mới chớm nở, vừa nhìn liền biết là điệu bộ của công tử hiền lành lời nói an nhàn, nghe vậy có chút thâm ý nhìn Bạch Cốt: “Bạch huynh muốn chết nhưng ta thì không, bước ra ngoài rồi sẽ không có đường lui”.

Bạch Cốt nghe thế nào cũng không hiểu, nàng quay đầu nhìn về phía lối đi, cơ quan trong này biến hóa khó lường, lúc vào bình yên vô sự, không có nghĩa là lúc về cũng sẽ an toàn như vậy.

Nàng lập tức buông Tần Chất ra, đưa tay vào trong túi nhỏ lấy ra một viên bi thép, sau đó ngồi xổm xuống đặt viên bi thép trên mặt đất lăn về phía trước. Viên bi vừa chạm đất, mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên như một tấm ván lật chợt sập xuống, viên bị còn làm được gì đã biến mất.

Những miếng ván lật lần lượt sập xuống hai bên, những con đường bằng phẳng ban đầu đều lơ lửng trên không, phía dưới đen kịt không thấy đáy, giống như vách núi, có những ngọn giáo nhọn hoắt ở bên dưới, lờ mờ phát ra những tia sáng sắc bén.

Thông đạo dài như vậy nhưng không có chỗ mượn lực, cho dù là Bạch Cốt cũng không có khả năng đi qua, huống chi còn phải mang theo Tần Chất không biết võ công. Một lát sau, những tấm ván lật hợp lại, khôi phục như cũ, căn bản không nhìn ra chút khe hở nào.

Dòng nước thối phía sau từ từ lan đến, âm thanh của những vật bị ăn mòn truyền vào tai khiến người ta không kìm được sợ hãi.

Trước sau đều là đường chết, nếu cố gắng hết sức thì có thể thoát ra ngoài, nhưng ra đến bên ngoài thì chưa chắc, chưa nói đến với thân thể bị trọng thương làm sao có thể vượt qua cơ quan dày đặc, cho dù là Thang Treo Hồn cũng chưa chắc đi ra được, nhưng mang theo Tần Chất thì chỉ sợ ngay cả nơi này cũng không ra được.

Bạch Cốt suy nghĩ rồi nhìn về phía Tấn Chất, thấy thần sắc hắn bình tĩnh trầm ngâm. Phát hiện tầm mắt Bạch Cốt đang rơi trên người mình, đột nhiên hắn ngước mắt lên, hình như đã phát hiện được suy nghĩ trong lòng nàng, mặt mày hơi cong càng hiện ra vẻ ôn nhu như ngọc, chỉ chậm rãi nói: “Người xưa có câu Tránh được mồng Một nhưng không tránh được hôm Rằm, không biết Bạch huynh cảm thấy lời này có đúng hay không?”.

Bạch Cốt thu lại ánh mắt trầm mặc một lát, chợt mở miệng yếu ớt: “Đúng hay không ta không biết. Ta chỉ biết sống đến ngày Rằm thì sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn mồng Một”.

Tần Chất nghe vậy cười nhạt ra tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, mặt mày nhuộm vẻ sơ cuồng, hoàn toàn không giống công tử đoan chính ngày trước, phong tư khác biệt càng thêm mê hoặc: “Mùng Một với hôm Rằm cũng cách là bao, cơ quan trong mộ biến hóa khó lường, cơ quan đã sớm thay đổi từ khi chúng ta tới. Với tình hình hiện tại của Bạch huynh, chỉ sợ không dễ dàng thoát thân rời đi như vậy”.

Dòng nước thối sắp tràn tới, khó khăn đang ở ngay dưới chân, lui không thể lui, chỉ có thể tiến về phía trước.

Bạch Cốt nhanh chóng cân nhắc hơn thiệt nói một câu: “Hai người khinh công giỏi còn không thể dễ dàng vượt qua ám đạo này, huống chi ngươi còn không biết võ công”.

“Bạch huynh không cần phải tự coi thường mình quá như vậy. Theo ta thấy, đối với Bạch huynh mà nói thì cũng chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu mà thôi”.

Bạch Cốt nghe vậy, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục nhìn hắn đợi đoạn sau.

Tần Chất nhìn vào ám đạo, giơ ngón tay lên một vị trí, bàn tay như ngọc dù nhìn kỹ như thế nào cũng tìm không ra ít khuyết điểm: “Cơ quan này nhìn như có vẻ không thể tránh được, nhưng kỳ thực có một lỗ hổng có thể phá vỡ.

Cơ quan này cực kỳ nhạy bén, cho dù một sợi tóc rơi cũng sẽ kích hoạt chuyển động, nhưng mỗi một chỗ lật lại thời gian đều khác nhau, ở giữa có mấy nhịp đột nhiên dừng lại, lần lượt từng hàng, vừa vặn cho chúng ta một chút thời gian. Bạch huynh có thể dùng bi thép để trợ giúp, trước mượn lực đến đường giữa, sau đó lấy viên bi ném vào khối đầu tiên, đồng thời dẫm lên giữa ván, thời gian của các tấm ván lật lần lượt chính là chút thời cơ ít ỏi, miễn cưỡng có thể đi đến cuối cùng”.

Mấy câu nói này nghe thì đơn giản, nhưng trong đó ẩn chứa quá nhiều thủ đoạn, chưa kể đến tốc độ và kỹ năng, cho dù là khinh công cực cao cũng khó có thể một bước nhảy mấy mét rồi dừng lại chớp mắt trên không trung, không mượn nửa phần lực xoay người ném bi thép đến vị trí chuẩn xác. Huống chi Bạch Cốt không chỉ có một người, nàng còn phải mang theo một người không biết võ công như hắn thì độ khó càng khó mà tưởng tượng được.

Bạch Cốt suy tư một chút dựa theo những gì hắn nói, sắc mặt nghiêm nghị nhìn ám đạo, trong mắt có vài phần bối rối. Nhưng qua được chỗ này, kế tiếp đều cần dùng đến Tần Chất, cho dù khó khăn hơn nữa vẫn phải liều mạng một phen.

Tần Chất đang muốn mở miệng nói tiếp, Bạch Cốt đã lấy ra hai viên bi, một viên cầm trong tay, một viên ngậm trong môi. Nàng ra tay kéo đai ngọc bên hông hắn, không đợi hắn phản ứng đã hăng hái ném người lên, bản thân cũng đồng thời bước nhanh chóng xoay người nhảy về phía đường giữa.

Trong chớp mắt dừng lại trên không trung, Bạch Cốt giơ tay ném một viên bi, cơ quan nhanh chóng xoay chuyển, phía dưới xuất hiện tia sáng lạnh, mũi nhọn lộ ra dễ dàng làm cho người khác hoa mắt.

Trong nháy mắt, nàng đưa tay đỡ lấy Tần Chất đang rơi từ trên cao xuống, dùng mũi chân lật ván, khéo léo ném người về phía trước hướng lên trên. Đến thời gian ván lật xoay chuyển, nàng vừa vặn mượn lực mà lên, mấy cái xoay người nhảy lên mấy mét, y phục trắng dính máu nhanh đến mức chỉ thấy rõ một cái bóng trắng, tóc đen từng sợi như tơ, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như mọc cánh thành tiên.

Khó khăn lắm hai người mới đáp xuống rìa của ám đạo, suýt chút nữa thì rơi xuống, tim ai nấy đều muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bạch Cốt vừa đáp xuống đất, không hề dừng lại mà nhanh chóng xoay một cái, di chuyển thêm một bước, đồng thời thò tay ra ngoài kéo Tần Chất đang rơi xuống, thời gian không nhiều không ít chụp được đúng lúc.

Tần Chất đáp xuống ván lật, ván lật chịu lực nhanh chóng sập xuống, cả người liền rơi xuống cùng ván lật. Bạch Cốt bị kéo mạnh ngã xuống đất, vết thương trên thắt lưng bị loét ra càng lớn, đau đến mức nàng không chịu được bật ra một tiếng rên rỉ, nhưng vẫn gắt gao kéo tay Tần Chất, không để cho hắn rơi xuống mũi giáo.

Tần Chất nghe thấy Bạch Cốt khẽ rên nhanh chóng đưa tay bắt lấy mép, toàn bộ thân thể treo ở bên ngoài, bên mép có một tấm mỏng nhô ra, mặt đất trống rỗng, căn bản không có điểm mượn lực để trèo lên. Giằng co như vậy mãi cũng không tránh khỏi việc kiệt sức rơi xuống, huống chi ván lật sẽ nhanh chóng khép lại, chẳng mấy sẽ bị kẹp thành hai đoạn.

Tần Chất tính toán thời điểm ván lật đến, nhìn xuống biển đao trong vực thẳm, vẻ mặt không chút thay đổi, dường như hoàn toàn không để nguy cơ mạng sống đang như chỉ mành treo chuông vào mắt.

Ngay khi Bạch Cốt đang kiệt sức, không cách nào nhanh chóng kéo hắn lên, tiếng “cạch” của ván lật hợp lại nhanh chóng kéo tới, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt!