Dịch: Phi Phi
Trải qua mấy ngày chật vật gian khổ liên tiếp trên sa mạc, đoàn người mới đến được Vương Thành ở đại mạc.

Đây là viên ngọc chói sáng nhất trên sa mạc, không giống những đình đài lầu lác được điêu khắc tinh xảo ở Trung nguyên mà được xếp thành bởi những khối đá to lớn thô ráp, nhìn tổng thể lại mang cảm giác dị vực rất khác biệt.
Các sạp hàng hai bên đường bày bán rất nhiều mặt hàng khác nhau, có rất nhiều đoàn thương nhân trong thành, thứ không thiếu nhất ở đây chính là buôn bán.
Vào Vương Thành, bọn họ liền tách ra khỏi đội thương nhân và ở lại trong thành.

Bước vào quán trọ, họ phát hiện ở đây có rất nhiều người Trung nguyên, cách ăn mặc của những người đó chỉ thiếu điều khắc mấy chữ “người luyện cổ” lên trán.
Mà giữa những người luyện cổ với nhau dường như cũng có điều tương thông.

Các cao thủ trong số họ có thể dễ dàng nhận ra Khâu Thiền Tử cũng là kẻ cao tay, đều đến vì Đế vương cổ.

Chỉ cần nhìn thoáng qua đám người Bạch Cốt cũng thấy rất nhiều sự uy hiếp, bảo họ sao không chú ý cho được, vừa vào quán trọ đã bị rất nhiều con mắt âm thầm theo dõi.
Đế vương mộ nằm ngay trung tâm Vương Thành, cũng là nơi thần bí nhất ở đây.

Dù không có người trông coi nhưng cũng không một ai dễ dàng lại gần.

Nếu có kẻ đi vào thì dù có ra được cũng không tránh khỏi cái chết quỷ dị.
Người trên phố thường tung tin đồn nhảm rằng bất kỳ ai vào mộ, thấy được khuôn mặt của vương, mạo phạm uy nghiêm của vương thì cả đời này sẽ bị nguyền rủa, phải trả giá bằng tính mạnh cả quãng đời còn lại.
Vương thất ở đại mạc cũng tung ra tin đồn này giữa dân chúng để củng cố vương quyền.

Người dân sợ hãi nên những người dân bình thường đều không dám mạo phạm vương thất, chỉ có kẻ ngoại tộc mới không sợ nguyền rủa, không kiêng nể gì mà đi vào lăng mộ, chẳng sợ hậu quả sẽ ra sao.
Nhưng dù hậu quả có thế nào thì cũng không ngăn nổi bước chân của họ.


Đối với những người luyện cổ chân chính mà nói, cùng lắm thì đi vào mộ cũng chỉ bị trúng những cổ trùng được nuôi dưỡng ở nơi tối tăm lâu ngày, những kẻ đột nhập vào mộ trước kia chắc hẳn tài năng cũng chẳng đến đâu nên mới gặp hậu quả như vậy.
Suốt bao lâu nay chỉ có người luyện cổ dám vào mộ, mặc dù số người phải bỏ mạng không ít nhưng mỗi lần Đế vương cổ ngủ say thì lại có rất nhiều người cấu kết với nhau tiến vào mộ, đời này qua đời khác, từ đó có thể thấy được Đế vương cổ hấp dẫn với họ như thế nào.
Tần Chất bẻ một cành cây khô trêu đùa con rùa vàng nhỏ đang bò lì rì bên cửa sổ, mái tóc được được vấn lên bởi chiếc trâm bằng ngọc trắng.

Y phục màu trắng thắt đai ngọc, mới nhìn mặc dù hơi đơn giản, nhưng nhìn kỹ mới thấy y phục được làm thủ công rất phức tạp, cổ tay áo được thêu hoa dâm bụt, vừa đẹp lại vừa không thiếu lịch sự tao nhã, tư thái thanh tao, nhìn rất thích mắt.
Con rùa rất hung dữ, thấy vật là cắn.

Nếu duỗi đầu ngón tay đến miệng nó chỉ e là nó cũng cắn đến mức máu chảy cũng không buông.

Mà đường bò của nó cũng chẳng biết hướng nào vào hướng nào nên càng khiến Tần Chất nổi lên hứng thú trêu đùa.
Cành khô thỉnh thoảng lại chọc vào con rùa ép nó tấn công.

Con rùa vàng lần nào cũng cắn trượt, hơn nữa còn bị cành cây khô gõ vào đầu, bực bội chẳng thèm đoái hoài đến nữa.

Nhưng cành khô lại thập thò trước mặt nó, nó mới cắn được chút đã bị người cầm rút nhanh đi mất.

Nó giận dữ đuổi theo, cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần, muốn tránh cũng không được, đáng thương đến mức một con rùa như nó cũng phải hoài nghi cuộc sống.
Sở Phục pha trà xong, trong lòng cực kỳ lo lắng: “Công tử, suốt đường đi mấy kẻ này chưa từng tỏ ra nửa phần nhân tính thương hại người khác, dù là đồng bọn chết cũng không nhắc đến nửa câu, giữ người như vậy bên mình rất đáng sợ”.
Chử Hành ngồi bên cạnh cửa theo dõi động tĩnh bên ngoài, nghe Sở Phục nói cũng không nhịn được tiếp lời: “Cái khác không nói, nhưng võ công của con rối gỗ kia khiến người ta phải dè chừng.

Đi cùng bọn họ lấy Đế vương cổ chẳng khác gì bảo đi lột da hổ, thật sự quá mức nguy hiểm”.
Đồng hành suốt đoạn đường, Tần Chất đã rõ thân phận của mấy người kia.


Cho dù không kỹ càng nhưng đại khái có thể đoán được tám chín phần.
Lúc trước nhận được thư tiến cử của Vương Tiến Sinh, vốn hắn đã nắm chắc được chín phần sẽ có một vị trí nhỏ bên cạnh thiên tử.

Nhưng Vương Tiến Sinh vừa chết, thiên tử tức giận yêu cầu điều tra kỹ càng.

Có điều, sự việc không đầu không đuôi, điều tra thế nào cũng không ra, sao có thể khiến thiên tử không nổi giận được đây?
Thư tiến cử trong tay hắn đã vô dụng, giờ dâng lên thiên tử chẳng những không kiếm được một vị trí tốt mà còn có khả năng sẽ trở thành đối tượng tình nghi số một, khi đó muốn thoát thân sẽ là chuyện cực kỳ phiền toái.
Cơ hội ở chỗ Vương Tiến Sinh đã mất, giờ đây nếu muốn tiếp cận một người đa nghi như thiên tử tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng; mà hiển nhiên Tần Chất cũng không phải là một người rất có tính kiên nhẫn mà bằng lòng bỏ ra mấy năm để bò từng bước một.
Đế vương cổ chính là một cơ hội, kẻ có quyền lực tối cao ai mà không muốn trường sinh bất lão, thiên thu vạn đại đây?
Đế vương cổ có thể vực dậy người chết, đó là cơ hội cho người ta thêm một cái mạng, tuyệt đối là một đại lễ không thể từ chối với kẻ đế vương.
Lấy cổ là một chuyện vô cùng rắc rối, nếu đã có người tự mình đưa đến cửa thì đương nhiên phải biết sử dụng.

Ám Xưởng trăm năm nay thoát ly vương pháp, có thể thấy hữu dụng đến nhường nào.

Mặc dù nó thoát ly giang hồ nhưng mạng lưới giăng khắp nơi vô cùng dày đặc.

Đối với người chơi cờ mà nói, ván cờ càng khó, đối thủ càng mạnh thì ván cờ càng thú vị.
Tần Chất chơi chán liền thả con rùa vàng đi trước, “Lột da hổ mới là cách tốt nhất, nếu con hổ đó ngoan ngoãn biết điều thì việc lấy da sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực”.
Trong khi đó, ngay ngày đầu tiên ở lại quán trọ, đám người Bạch Cốt đã nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ của Vương Thành.

Mặc dù bản đồ của Ám Xưởng vẽ rất chi tiết, mỗi tấc đều không có sai lầm, nhưng mặc dù có thể thấy rõ từng phương hướng hay vị trí trong Đế vương mộ lại chẳng thể biết trong tối tăm sẽ cất giấu thứ gì.
Giản Trăn chỉ mấy chỗ trên bản đồ, “Chỗ này không có lỗ thông gió, chỉ có một đường hầm rất hẹp, âm u ẩm ướt, chắc chắn sẽ có độc.


Trước tiên ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi các loại thuốc giải, bên trong mộ kín không thể dùng độc, nếu không sẽ tự hại mình; còn nữa, ở trong mộ không được đánh lửa, phòng trừ bắt khí sẽ phát nổ”.

Giản Trăn sẽ không mạo hiểm đi vào mộ, Độc Tông chỉ hỗ trợ thêm nhiệm vụ lần này.

Đồng hành với họ cả quãng đường đã là nể mặt trưởng lão nhà hắn lắm rồi, tuyệt đối sẽ không có chuyện dốc hết thực lực ra làm.
Bạch Cốt nhìn bản đồ, nghĩ đến những kẻ luyện cổ trong quán trọ: “Người luyện cổ tụ tập, phần lớn sẽ vào mộ buổi tối.

Để tránh phiền phức, giờ Ngọ chúng ta sẽ giả vờ ra ngoài du ngoạn, vào mộ đúng thời điểm nhiều người náo nhiệt nhất, động tĩnh không quá lớn, miễn lại xảy ra chuyện bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.
* Nguyên văn螳螂捕蝉黄雀在后: Câu chuyện Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau xuất phát từ thời Xuân Thu, ý chỉ làm việc nên suy tính kỹ càng, tránh rủi ro không đáng có.
“Có thể, nhưng Quỷ Thập Thất phải ở lại.

Tần Chất muốn mang theo hai hộ vệ kia nhưng đi theo sẽ rất phiền phức.

Cứ để Quỷ Thập Thất và Giản Trăn ở lại với hai tên kia đi”.

Khâu Thiền Tử nhìn Bạch Cốt, lão ta đã mất Cổ Nhất, dĩ nhiên Bạch Cốt cũng không thể mang thêm một người, tránh lúc tranh tối tranh sáng lại bị tính kế.
Bạch Cốt rủ mắt trầm tư, “Tâm tư Tần Chất quá sâu, bất kể hắn đến đây với mục đích gì, có thể dẫn hắn vào mộ, nhưng một khi hắn thoát khỏi sự khống chế, ta sẽ thẳng tay diệt trừ”.
Khâu Thiền Tử nghe vậy, khóe miệng cũng lộ ra ý cười ác độc.
Phong cảnh ở Vương Thành không giống với Trung nguyên, ngắm mãi không hết.
Đám người Bạch Cốt ở trong phòng đấu tranh gay gắt, thương thảo đối sách mất mấy ngày, cuối cùng mệt đến nỗi chẳng ai muốn mở miệng nói; ấy vậy mà trong lúc đó bình hoa đã tham quan được rất nhiều nơi ở Vương Thành.
Thành thật mà nói, có một số người rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Hôm nay Tần Chất ra ngoài đến tham quan Bách Bộ Sơn nổi tiếng nhất ở Vương Thành.

Bách Bộ Sơn, nhìn tên đoán nghĩa.

Bậc thang trùng điệp, cần phải đi một trăm bước, cao ngất trong mây, rộng lớn hùng vĩ, là cảnh khó thấy được ở Trung nguyên.
Chủ tớ ba người đi vào, con đường mòn âm u quạnh quẽ của Bách Bộ Sơn thiếu đi sự náo nhiệt như dưới chân núi nhưng lại có cảm giác đẹp đẽ hiếm thấy.


Những tảng đá lớn xung quanh được bố trí dày đặc, vô cùng bao la hùng vĩ.
Tần Chất bước từng bước lên trên, nhàn nhã tự tại.

Sở Phục cùng Chử Hành theo sau mấy chục bước, vừa không quấy rầy công tử nhà mình vừa không để mất dấu.
Một con chim nhỏ đậu trên cành khô phía xa vỗ cánh bay vút lên không trung, tiếng chim hót lanh lảnh truyền đến khiến con đường đá càng thêm yên tĩnh.
Đột nhiên có tiếng đá tảng rơi xuống trên con đường chính, đám người la hét thất thanh tản ra xung quanh, đứng ở đây có thể nghe được rất rõ ràng.
Sở Phục Chử Hành nghe thấy liền nhìn nhau, tiếp đó lại nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng vẫn không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Chất dừng bước quay lại nhìn, bình tĩnh dặn dò: “Đi xem đi, nếu giúp được thì tiện thể giúp một tay”.
Hai thuộc hạ hoàn toàn sững sờ, một lúc sau cũng không dám nhiều lời, vội vàng nghe lệnh nhanh chóng rời đi.
Cơn gió mùa hạ thổi qua những vách đá, phe phẩy vạt áo nhẹ tênh mang đến cảm giác mát mẻ.
Tần Chất bước xuống bậc thang, mới đi được một bước, đột nhiên một cái xác gần như đã thối rữa khủng khiếp từ trên trời rơi xuống.

Hình như là một con chim, có thể thấy rõ thịt xương lẫn lộn, côn trùng bò lúc nhúc bên trong tranh nhau thức ăn vô thức khiến người nhìn phải buồn nôn.
Tần Chất bình tĩnh nhìn một cái mới từ từ nhướng mắt lên, một lão già vẻ mặt u ám chậm rãi đi đến từ phía xa.

Lão cười nham nhở âm hiểm, dễ dàng nhận thấy ác ý trong đó, nhìn thôi cũng thấy sợ.
Tần Chất đứng yên một lúc, xoay người nhìn lại đã thấy một người ôm kiếm dựa trên tảng đá chắn mất lối đi.

Người đó mặc y phục trắng tinh, giữa mày điểm một nốt chu sa, mảnh mai gầy gò, sợi vải trắng cột mái tóc đen, mái tóc vô cùng có hàng lối quy củ, tương đồng với vẻ mặt hờ hững thờ ơ của chủ nhân nó.
Tần Chất quay đầu nhìn xác con chim trên mặt đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mày chùng xuống, đáy mắt thấp thoáng ba phần ý cười nhàn tản.

Gió trên con đường đá thổi qua vạt áo thêu hoa xanh thanh nhã tựa như ập vào hàng dương liễu mát mẻ, hoàn toàn không có cảm giác quẫn bách khi bị chặn đường cả trước lẫn sau.
“Hai vị cũng đến ngắm cảnh ở vách núi hả?”.
Khâu Thiền Tử thấy công tử quyền quý trước mặt vẫn bình tĩnh, ý cười trên mặt lão lập tức biến mất thay vào đó là nét mặt hung hăng, giọng điệu càng thêm nguy hiểm, “Kẻ thô bỉ mà ta đợi không hào phóng rộng mở như công tử đây.

Đồng hành với nhau đã lâu như vậy, bọn ta muốn nhờ công tử giúp một việc”..